Để tránh bị quấy phá, động tác của Cao Vinh nhanh hơn không ít, nhanh gọn sắp xếp xong chuyện phòng ở.
Chủ nhà nhìn qua thì là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, vừa vặn muốn đi nơi khác mấy tháng, phòng ở để không, liền đăng một tin cho thuê lên mạng. Có người đến liên hệ cũng thực sự làm ông kinh ngạc, dù sao thì đây là địa phương nhỏ, phòng này của ông không dựa núi gần sông, cũng không hy vọng chỉ một thời gian ngắn đã có người tìm thuê.
Thông tin so với khi trao đổi qua tin nhắn cũng không khác biệt là bao, Cao Vinh lần này đếm xem phòng cũng không có vấn đề gì xảy ra. Bên chủ nhà thấy Cao Vinh, cảm thấy anh thoạt nhìn cũng đáng tin, không phải loại người trẻ tuổi mỗi ngày đều gọi người đến lăn lộn trên gường gì đó. Việc này rất nhanh liền quyết định xong.
"Các cậu là hai người ở? Đi du lịch à?" Chủ nhà thuận miệng hỏi.
"Vâng. Là làm việc, hơn một tháng cũng không ngắn, bọn tôi thuê phòng thì có lợi hơn khách sạn."
"Không phải là một cặp vợ chồng son đấy chứ?"
"Khụ... Bọn tôi vẫn chưa kết hôn."
"Có người đi cùng chăm sóc cũng tốt." Chủ nhà đau lòng, quay đầu nói vì con mình lên thành phố học nên vợ ông đi theo chăm sóc nó, một người ở ngoài phải dốc sức làm việc một mình.
Cao Vinh không phản bác câu "vợ chồng son" của chủ nhà. Ban đầu, vì lý do an toàn mà họ quyết định Cao Vinh sẽ là người liên hệ với chủ nhà, đối phương cũng không biết người còn lại là nam hay nữ. Cao Vinh chỉ nhắc tới là sẽ có người tới cùng, đối phương cũng không nghĩ đến là đàn ông.
"Vậy được rồi, ngày mai tan tầm, cậu lại tới ký hợp đồng, mang hành lý tới là ở được. Cậu nói là muốn mang cả vật nuôi tới? Lúc rời đi nhớ thu dọn schj sẽ, mở cửa cho thông gió là được."
Cũng coi như làm xong một việc lớn, Cao Vinh hơi an tâm một chút. Trên đường về nói đã lo xong mọi việc với Tôn Duệ, không có gì ngoài ý muốn thì ngày mốt đến đây là được.
Trong giọng Tôn Tuệ đều tiết lộ ra vẻ vui sướng cùng kích động, Cao Vinh: "Em cũng không cần quá gấp..." Lời này còn chưa nói xong, Tôn Duệ không nói hai lời mà cúp máy rồi đi thu thập hành lý.
Đoán chừng là do biểu lộ quá rõ ràng, sau khi nói với nhân viên công tác cùng cấp trên trong đoàn phim rằng anh sẽ không ở lại nhà trọ, mọi người dồn dập suy đoán, trêu anh ở bên ngoài "kim ốc tàng kiều". Cao Vinh chỉ có cười khổ. "Kim ốc" thì Tôn Duệ trả phần lớn tiền thuê, "Kiều" không thể nói là "kiều"___ "Tàng" cũng là không thể. Sau khi tới, có khi Tôn Duệ lại lớn mồm đòi đến tham quan đoàn phim ấy chứ.
Cao Vinh đánh trống lảng lừa gạt một vòng, nhưng cũng không phủ định, để mọi người ngầm hiểu ý. Kỳ thực, mọi người ngoài tinh thần hóng chuyện, cũng là muốn trêu ghẹo một chút, khiến tâm tình Cao Vinh thoải mái hơn. Dù sao hai ngày nay anh cũng dính vào vụ bê bối của bạn gái cũ, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến tâm tình.
Mọi người cũng biết hiện tại tâm tình Cao Vinh khá tốt, điểm buồn bực khi bị rình mò cũng biến mất.
Ngày hôm sau, paparazzi vẫn còn chưa hết hy vọng, tiếp tục ngồi hóng ở ngoài. Cao Vinh đã có đầy đủ kinh nghiệm từ nhóm nghệ sĩ, một cọng tóc cũng không để người khác chụp. Bọn họ không ngờ tới một đạo diễn lại có thể lảng tránh như thế. Bản thân anh không lộ mặt, ngược lại, diễn viên trong đoàn thì cứ ra ra vào vào. Nhóm paparazzi bắt đầu bàn bạc, ngược lại, cứ thế rời đi thì cũng là công dã tràng, không bằng cứ chụp người khác, ít ra còn có chữ để viết bài.
Kết quả, một đám phóng viên sau khi chạy về soạn bản thảo mới phát hiện, bọn họ thế này đâu phải đến đào bát quái? Hoàn toàn biến thành phỏng vấn diễn viên mới trong đoàn phim của Cao Vinh.
Trong đoàn phim, Giả Uyển Uyển vỗ đùi, miêu tả với người bên cạnh: "Tên phóng viên kia sau khi biết không thể có tin gì từ chị, hung hăng cảm ơn một tiếng có lệ, quay đầu muốn đi. Chị còn không thèm dừng lại, nói cùng hắn 10 phút, xem hôm nay đoàn phim ăn cái gì, chị đây phải quay lại ba lần mới qua một cảnh..."
"...Thật thảm." Một diễn viên quần chúng nhỏ thực lòng cảm thấy như vậy cho tên phóng viên kia.
"Ba lần mới qua cảnh mà cô còn rất tự hào?" Cao Vinh đột nhiên đi ra từ sau lưng Giả Uyển Uyển.
"Hôm nay đã vất vả rồi." Cao Vinh không tiếp tục bám không tha lời cô nói, số lần Giả Uyển Uyển phạm sai lầm cũng không nhiều, tình cờ quay lại một vài lần cũng có thể thông cảm. Đối diễn đều là người mới, cũng khá ảnh hưởng đến trạng thái của cô.
Nói tóm lại, hôm nay đoàn phim trải qua vô cùng thuận lơi. Nam chính lần trước vì sốt mà xin nghỉ, nói một không nói hai, chưa khoẻ hoàn toàn đã tới, chỉ lo mình làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim. Cao Vinh nhìn đám người trên dưới hai mươi này liều mạng như vậy, lại nghĩ tới mấy vị đang "hot" thích thì đến muộn cùng với mấy sự kiện đùa giỡn đại bài, cũng không thể không cảm thán cái vòng này thật sự nát bét. Chỉ hi vọng những người mới này, sau đó vẫn sẽ giữ vững nhiệt huyết ban đầu của họ.
Chuyện này, coi như Tôn Duệ là bạn trai anh thì biểu hiện thảm hại của hắn trước đây cũng vẫn còn đó. Cao Vinh không nhịn được mà nghĩ. Nếu Tôn Duệ vẫn muốn tiếp tục đóng phim, vậy bản thân phải vận hết khả năng để dậy hắn.
"Hôm nay anh đi đón Tôn Duệ sao?" Giả Uyển Uyển nhỏ giọng hỏi. Trước mắt, trong đoàn phim chỉ có cô biết chuyện giữa Cao Vinh và Tôn Duệ.
"Sao cô thấy được?" Cao Vinh không rõ, lúc thường Tôn Duệ cũng coi như bình thường đi? Hình tượng trên ti vi cũng chỉ theo dạng vui vẻ nhiệt tình.
"Lên chương trình đương nhiên là không thấy, nhưng khi cậu ta đứng trước mặt anh," Giả Uyển Uyển khoa tay múa chân, "Chính là, từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất của chó, hiểu không! Cái kiểu vây quanh người, xoay xoay lộn vòng ấy."
Cao Vinh phải thừa nhận: "Liên tưởng thật chính xác..."
"Đi đi, nhanh đi nghênh đón tình yêu của anh đi." Giả Uyển Uyển biểu thị mắt không gặp tâm không phiền, kêu Cao Vinh nhanh đi đón nguời, đừng có ở lại thương tổn cô gái vẫn còn độc thân là cô.
Tuy rằng muốn phản bác đôi lời, mà Cao Vinh cũng không biết phải nói cái gì, những điều Giả Uyển Uyển nhận xét hình như cũng không phải cái gì xấu.
Đoàn phim kết thúc công tác cũng không tính là muộn, nhưng trên đường đến sân bay thì bị kẹt xe, Cao Vinh đến thì thấy Tôn Duệ đã đợi ở cửa một thời gian. Hắn mang theo một mèo mọt chó cùng một cái va ly, căn bản không có cách tuỳ ý đi lại, không thể làm gì khác ngoài đứng yên một chỗ.
"Em..." Mọt câu "Em nhớ anh" bị kẹt bên miệng. Muốn ôm ấp một chút sau mấy ngày xa cách, lại nghĩ tới bọn họ hiện đang ở sân bay, coi như hiện tại hắn đeo kính râm đội mũ, thì cũng là một nơi có tính nguy hiểm nơi, vẫn là nhịn xuống mới tốt.
"Em không chờ lâu." Tôn Duệ đè nén tâm tình kích động, nhìn về phía Cao Vinh, trong ánh mắt viết rõ ràng "Đi mau, đến nhà rồi lại nói", gấp đến không chịu được.
"Tiểu Hoa để tôi... Val y cũng đưa tôi đi." Cao VInh một tay ôm bao mèo, một tay kéo va ly. Tôn Duệ dắt theo Cơm Nắm, đắc ý ngồi lên ghế sau xe chờ.
"Hai ngày mà cứ như hai năm vậy!" Tôn Duệ oán giận.
Dứt lời, Tôn Duệ ngẩng đầu, cánh tay treo trên cổ Cao Vinh, chớp chớp mắt ám chỉ anh.
Cao Vinh rất phối hợp mà cúi đầu cho hắn một "Nụ hôn sau hai ngày gặp lại."
"A... Cao Vinh..."
Tôn Duệ mềm mại mà treo móc trên người anh.
Cơm Nắm không biết nặng nhẹ mà ở bên chân hai người cọ tới cọ lui quấy rối, hình như đang không rõ vì sao sờ sờ ôm ôm mà không có phần của nó.
___ Mà Tiểu Hoa lúc này vẫn còn bị nhốt trong bao mèo.