Thành viên nòng cốt của chương trình này gần đây được định hướng để trở thành diễn viên triển vọng, thời gian có thể tham gia chương trình ngày một ít, vì vậy cậu ta thẳng thắn chọn từ bỏ công việc này, chuyên tâm đi đóng phim.
Bên sản xuất vốn dĩ không cảm thấy nhất định phải bổ sung thêm một người, bọn họ có tận năm, sáu khách mời cố định khác, thiếu một người cũng không tính là cái gì. Nhưng trước đó, bọn họ có xem biểu hiện của Tôn Duệ trên "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", cảm thấy người trẻ tuổi này rất hợp để pha trò. Hơn nữa, trong tập cuối cùng, Tôn Duệ còn nửa đùa nửa thật mà nói "Mọi người ai có công việc gì thì liên hệ tôi nhé", đạo diễn chính nhìn hắn, đột nhiên nảy ra cái suy nghĩ này.
Ông cũng không vừa liên hệ đã muốn Tôn Duệ làm thành viên cố định, chỉ nói rằng ông hiện tại muốn thay đổi một vài khách mời,hỏi xem Tôn Duệ nhiều nhất tham gia được mấy kỳ, nếu thấy ổn sẽ bàn bạc lại.
Đạo diễn chương trình phía bên kia cảm thấy thật vi diệu, trước đây đều là cùng phía công ty, người đại diện hay phòng làm việc của minh tinh liên hệ, như Tôn Duệ này, tự mình ra trận nói chuyện với ông, người như vậy ông mới thấy lần đầu.
Chương trình cũng có nhiều điều phải sắp xếp, sẽ không đơi Tôn Duệ đồng ý một cái rồi hôm sau kêu hắn qua luôn. Tổ chương trình sắp xếp cho hắn tháng sau mới bắt đầu. Lúc đấy bộ phim này của Cao Vinh cũng ổn thoả, Tôn Duệ nghĩ, đây cũng coi như vừa vặn về nhà, có thể nói là hoàn hảo. Hắn lập tức ngồi không yên, muốn đem tin này nói cho Cao Vinh. Nhưng sau khi chạy đến hiện trường quay chụp, nhìn thấy Cao Vinh bận rộn liên tục, lại thấy thật không tiện quấy rầy.
Cao Vinh từ xa nhìn thấy Tôn Duệ chạy ra khỏi phòng nghỉ lắc lư, thoáng không đồng ý mà lườm hắn một cái. Tôn Duệ cười cười, biểu thị bản thân một chút vấn đề cũng không có.
Cho đến khi đoàn phim kết thúc công việc hôm nay, sắc trời đã đen kịt.
"Làm sao anh biết em có việc..." Tôn Duệ một mặt kinh ngạc, phản phất như muốn nói "Anh thực sự là thần".
"Em cứ đi qua đi lại cạnh tôi, một mặt muốn nói lai thôi, ai cũng thấy em có chuyện kìm nén." Cao Vinh nói như vậy. Nhưng thực chất, cũng không phải "ai cũng thấy". Anh quen biết Tôn Duệ lâu, mới có thể hiểu hắn dù chỉ qua những động tác nhỏ___ nhưng chính ăn cũng không ý thức được điều này.
Tôn Duệ cũng mất tinh thần giấu bí mật, trực tiếp nói tin tốt này cho Cao Vinh: "Có công việc tìm tới cửa!"
Cao Vinh nghe Tôn Duệ nói, thỉnh thoảng lại gật đầu. Tôn Duệ lần này điều tra hết các gốc gác của chương trình trong một lần, buổi chiều đã xem một chút những kỳ trước đây của họ, giờ đây máy hát mở ra không dừng lại được, trước khi được ăn chắc cũng không nghỉ mất. Cũng may, lúc lên taxi hắn cũng biết khống chế đề tài, chỉ như đang thảo luận về chương trình chứ không nói mình có tham gia. Tài xế tám phần mười cũng chỉ cho hắn là fan trung thành của chương trình mà thôi.
"Tôi biết là em vui vẻ, nhưng có thể ăn cơm trước được không?" Sau khi ngồi yên vị trong nhà hàng, Cao Vinh trải qua bốn mươi phút nghe nói rốt cục mở miệng ngắt lời Tôn Duệ.
"A, ăn xong em lại nói với anh. Em thấy lễ giáng sinh năm ngoái bọn họ còn..."
Cao Vinh tính toán, có khi ba, năm ngày Tôn Duệ mới bình tĩnh lại được. Mặc dù có chút dở khóc dở cười, nhưng anh cũng bị sự vui vẻ của Tôn Duệ ảnh hưởng, sự căng thẳng sau một ngày làm việc bớt đi không ít.
Tâm tình thoải mái như vậy kéo dài chưa tới hai tiếng đồng hồ.
Cơm nước xong xuôi, hai người đi dạo một chút ở khu buôn bán, sau mới đón xe về nhà. Lúc đến cửa tiểu khu, Cao Vinh ở lại trả tiền lái xem, Tôn Duệ đi xuống trước. Cao Vinh xuống xen, đóng cửa xong, vừa quay đầu liền thấy Tôn Duệ ở phía trước đứng bất động, như thể hắn bị chặn bởi ai đó, nhưng sắc trời đã tối, dưới ánh đèn đường cũng không nhìn được rõ ràng lắm.
"Sao vậy..." Cao Vinh vội vã bước nhanh tới. Kết quả, anh còn chưa hỏi ra câu, Tôn Duệ quay lại, mặt người kia liền lộ ra.
Hoá ra người kia lại chờ ở đây, chuông cảnh báo trong lòng Cao Vinh rung mãnh liệt. Anh thực không hiểu, lúc trước người bị cắm sừng xanh biếc rồi bị quăng đi là anh mà? Hơn nửa năm, sao cái cô An Diêu Địch này vẫn bám dai như đỉa thế?