Ăn xong bữa tối, hai chị em Ngũ Thi Lâm đang chuẩn bị chạy về phòng tiếp tục cắm đầu vào máy tính thì bị Ngũ mẫu càm ràm, đành phải tạm dừng quãng đường chạy về phòng lại, nhận lệnh của Ngũ mẫu, ra ngoài tản bộ cho xuôi cơm.
Trên đường đi, Ngũ Thi Lang lải nhải kể hết chuyện trên server. Ngũ Thi Lâm thỉnh thoảng ngáp ngắn ngáp dài, rồi quay sang xoa đầu Ngũ Thi Lang.
Một lát sau, hai người đi tới một cái cầu, Ngũ Thi Lâm nói với Ngũ Thi Lang đang đi đằng trước: “Chị em mình ngồi đây chờ Tiểu Chi đã!”
Trước khi ra khỏi nhà, Dương Chi có gọi điện cho Ngũ Thi Lâm nói muốn đi ra ngoài dạo chơi một lúc.
Trời chiều ửng đỏ, Ngũ Thi Lâm và Ngũ Thi Lang chán nản đứng lên ngồi xuống ở bên cầu, nói chuyện trên trời dưới biển.
Ngũ Thi Lang tiếp tục lải nhải nỗi oan ức của nó…
“Bây giờ có rất nhiều người nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp như hoa của em là gọi ‘Ca ca’, cuộc sống thật đau khổ a…” Ngũ Thi Lang lại ca thán nỗi bất mãn của nó.
“Đối với bọn họ thì em chính là ‘Ca ca’ còn gì…” Ngũ Thi Lâm chống hay tay lên lan cần cầu, quay sang phía người bên cạnh không rõ là phát điên thật hay giả vờ phát điên nói “Không biết hai ngày trước có ai nói là nó đã có thể bình tĩnh mà đối diện với tất cả mọi chuyện nhỉ…”
Thừa cơ Ngũ Thi Lang chưa kịp nói gì, Ngũ Thi Lâm tiếp tục: “Giả vờ bình tĩnh…”
“Chị” Ngũ Thi Lang nước mắt ròng ròng “Chị phải an ủi em mới đúng chứ…”
“Chị tính xem nào” xòe bàn tay phải ra, Ngũ Thi Lâm lẩm nhẩm tính “Hình như chị đã an ủi em không dưới năm lần rồi, em vẫn còn muốn đùa sao?”
“Hừ!” Ngũ Thi Lang tựa người vào lan can cầu, hai tay nắm chặt nhau “Từ bây giờ trở đi, ngày nào em cũng sẽ đuổi giết hắn!”
“Đuổi giết ai nha? Chị rất sợ đó nha!”
Nói xong mấy lời này, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện bên cạnh Ngũ Thi Lang “Tiểu Lang, em bắt đầu bốc hỏa à? Đối tượng bốc hỏa là ai thế?”
“Chị Tiểu Chi, chị muốn an ủi tâm hồn nhỏ bé của em sao?” Ngũ Thi Lang cúi đầu, nhìn sang Dương Chi vẫn đang chăm chú nhìn nó “An ủi a? Bây giờ sẽ an ủi em này” Sau đó rút ra một gói to “Cho em, Tiểu Lang, bánh quy đó.”
Nhìn thấy bánh quy, Ngũ Thi Lang lại sụ mặt xuống “Lại là bánh quy.”
Tuy miệng nói vậy nhưng Ngũ Thi Lang vẫn nhận gói bánh quy “Chị tiểu Chi, chị đến lúc nào? Sao đột nhiên nhảy ra, định hù chết người a?”
“Không sợ” Tiểu Chi cười nói “Tiểu Lâm sẽ khiêng em về nhà!”
“Chị không sợ?” Ngũ Thi Lang cắn một miếng bánh quy “Nữ nhân các chị nói chuyện với nhau. Em thân nam tử hán, không thích nghe, em về trước đây!”
Bóng Ngũ Thi Lang càng ngày càng xa dần, Dương Chi quay sang Ngũ Thi Lâm đang nhìn chằm chằm mình cười khanh khách, tò mò hỏi “Tiểu Lang với ngươi quả thật rất giống nhau, muốn ăn bom.”
Nếu là trước đây, kiểu gì nó cũng ghé sát tai vào để hóng chuyện cho xem.
“Đừng động vào nó, nó mà nổi điên lên là chết.” Ngũ Thi Lâm nhìn bầu trời tối dần “Trong trò chơi sẽ có người giúp nó xả giận.”
“Ai mà xui xẻo thế?”
“Nghe nói là một người bị Ngọc thụ lâm phong lừa lấy đồ”, nhận ra ánh mắt khó hiểu của Dương Chi, Ngũ Thi Lâm giải thích “Ngọc thụ lâm phong hack nick của ta và Tiểu Lang còn gì?”
Dừng một chút, Ngũ Thi Lâm kể rõ ngọn nguồn tất cả mọi việc cho Dương Chi.
“Nói cách khác, có mấy tài khoản cho Ngọc thụ lâm phong mượn đồ, sau đó Ngọc thụ lâm phong mang tất cả số đồ hắn hack được của Tiểu Lang và mấy người bị trộm đồ trả lại cho một người?” Dương Chi mở to hai mắt “Người đó chịu tiếng xấu thay cho người khác?”
“Tất nhiên là, người đó đã lên thế giới giải thích rõ ràng, nhưng mà chẳng có tin cả, mà Tiểu Lang, lại còn tuyên bố muốn tìm người đó luận bàn một chút.”
“…” Dương Chi chắp hai tay trước ngực, làm động tác cầu nguyện “Ta thương thay cho người đó!”
“Đúng rồi, tiểu Lâm” Dương Chi buông hai tay xuống “Ta nghe Uông Dương nói, Ngọc thụ lâm phong là tiểu thúc thúc của Hoàng Lam sư huynh. Có nên nói cho Tiểu Lang biết không chỉ, để cho nó trút giận đúng đối tượng.”
“Đúng rồi” Dương Chi kéo tay Ngũ Thi Lâm “Chúng ta đi đi, đứng mãi ở một chỗ chán quá.”
Nói xong liền kéo Ngũ Thi Lâm quay đầu lại.
“Uông Dương cũng không kể nhiều lắm. Ngọc thụ lâm phong rất thích trêu chọc người khác, ai nha” Dương Chi gõ gõ trán “Dùng từ gì để miêu tả cho chính xác nhỉ? Chính là loại người tiêu biểu khiến cho thế giới không được yên ổn.”
“…” Ngũ Thi Lâm im lặng một lúc “Cũng chính là cái loại nhàn cư vi bất thiện.”
“À” trả lời xong, Dương Chi bắt đầu nở nụ cười mờ ám “Ta quên mất chưa hỏi ngươi. Gần đây có người thường xuyên hỏi ta về tin tức của ngươi… Nói mau, có chuyện gì xảy ra rồi?”
“Ai?” Ngũ Thi Lâm sửng sốt “Chuyện gì cơ?”
“Mau, bé con, mau nói cho gia biết, hai ngày trước Hoàng Lam sư huynh đến đây nói chuyện gì với ngươi. Thành thật sẽ được khoan hồng, còn chối cãi sẽ nghiêm trị!”
“Ngươi nói cái gì thế?” Ngũ Thi Lâm dở khóc dở cười “Nói chuyện gì được chứ? Chỉ là đem USB đổi lại, sau đó đi dạo một chút thôi.”
“Đi dạo một chút?” Ánh mắt Dương Chi trở nên vô cùng sắc bén “Cụ thể một chút?”
“Tốt lắm, tốt lắm, bọn ta nói chuyện lung ta lung tung, ta còn có chuyện chưa hỏi ngươi” Ngũ Thi Lâm chặn đứng suy đoán viển vông của Dương Chi, ném cho nàng ấy một vấn đề “Lúc chiều ngọc thụ lâm phong có nói với ta là Ngàn Khuynh Nhi mất không ít tiền vì ta, thế là có ý gì? Ta cảm thấy có chút vấn đề.”
“Nó thì còn có chuyện gì nữa chứ?” Giọng nói Dương Chi trở nên vô cùng tức giận “Chẳng phải lúc ngươi bị nói là loại trộm cướp thì trên diễn đàn có xuất hiện một cái topic sao?”
“Topic gì?”
“Lúc chiều ngươi có nhìn thấy trên kênh thế giới lại có người bắt đầu nói ngươi với Ngàn Khuynh Nhi lại có chuyện mờ ám không?”
Ngũ Thi Lâm nhớ lại “Trước đây nếu vô tình có mấy câu nói kiểu đấy xuất hiện, ta cũng thường không chú ý đến. Thế rốt cục là topic gì?”
“Cô ta viết topic nói” Dương Chi sắp xếp lại từ ngữ một chút “Ai có trang bị gì bị ngươi ‘Mượn’ đi mất, mang chứng cứ chứng minh được cô ta sẽ hoàn trả tiền.”
Nghe thấy thế, Ngũ Thi Lâm thở dài “Như thế chẳng phải…”
“Như thế chẳng phải là không tin ngươi sao?” Dương Chi bắt đầu phân tích “Ta cũng không tin là Vương Thanh Thanh không hiểu chuyện. Cô ta làm như vậy chẳng khác nào gián tiếp giúp ngươi thừa nhận ngươi chính là loại trộm cướp, cô ta có quan hệ rất tốt với ngươi nên đứng ra trả tiền giúp ngươi, coi như là cô ta mua. Cô ta làm như vậy thật là… Theo đuổi nam nhân thì cũng không nên theo đuổi theo cách này a!”
Nói đến đây, Dương Chi cẩn thận quay sang nhìn Ngũ Thi Lâm, thấy nàng không nói gì mới tiếp tục nói: “Topic của cô ta được viết từ hai ngày trước rồi, lúc đấy đã định bảo ngươi rồi. Nhưng mà tâm trạng lúc đó của ngươi không được tốt lắm, ta không muốn bị ngươi uýnh.”
“Bây giờ ngươi nói cho ta cũng chưa muộn” Ngũ Thi Lâm cúi đầu “Ngươi chuẩn bị tinh thần bị ta uýnh đi!”
“Không cần a…”
Vang lên bên tai nàng là chất giọng van xin rất khoa trương của Dương Chi, rất phối hợp, Ngũ Thi Lâm cũng không cất lời một lần nào.
Chỉ là, ánh mắt nàng rất vui vẻ, đã bán đứng tâm trạng của nàng.
Dương Chi lúc nãy cũng không nói nguyên nhân, sao nàng lại không hiểu cơ chứ?
Chỉ là lúc đấy sợ làm tâm trạng của nàng càng tồi tệ hơn thôi.
Vẫn nên xem Ngàn Khuynh Nhi đã viết cái gì.
Về nhà, Ngũ Thi Lâm cùng mẹ nàng ngồi xem TV. Qua 9 giờ, nàng lập tức về phòng, khởi động máy tính.
Tài khoản, mật khẩu.
Ngay sau đó, hắc y độc hành hiệp liền xuất hiện trước mắt nàng.
Vừa được nghe Dương Chi kể, việc đầu tiên là Ngũ Thi Lâm chạy đến diễn đàn, đồng thời để ý xem trên kênh thế giới có nói gì Lâm Uyên Ngư Nhi với Ngàn Khuynh Nhi hay không.
Đang xem diễn đàn, trên thế giới kênh lại xuất hiện mấy câu có liên quan tới chuyện nàng đang tìm.
Kênh thế giới.
[Ngàn Niệm Nhi]: Quan trọng là, Chánh Tại Thải Thảo đến bây giờ vẫn chưa thấy login. Theo như ta nghĩ a, không khéo là câu kết cùng với ngọc thụ lâm phong cũng nên! Lâm Uyên Ngư Nhi a Lâm Uyên Ngư Nhi, đầu óc của ngươi có chút nhầm lẫn nên là đã cưới nhầm người rồi, đáng thương quá đáng thương quá đáng thương quá!
[Vô nại]: …Vô ưu giáo, các ngươi càng ngày càng lắm chuyện rồi đấy!
[Thất thất]: Đúng vậy, các ngươi rảnh rỗi quá a? Mấy ngày rồi vẫn cứ nói mãi một vấn đề.
[Thất thất]: Các ngươi không biết trên thế giới có rất nhiều chuyện sao! Nói mãi một chuyện!
[Tuyệt sắc hồng nhan]: Các ngươi có để yên cho người ta không a? Bám trai cũng không còn cách nào khác a? Ngày nào cũng nói về Thải thải nhà chúng ta như vậy, các ngươi không thấy rằng các ngươi thật là vô lương tâm sao?
[Ngàn Nhu nhi]: Chậc chậc, Chánh Tại Thải Thảo chuyển sang dùng nick nào rồi? Rùa đen rụt đầu, không dám đăng nhập vào trò chơi lần nào!
Cãi nhau ầm ầm, kênh thế giới những lời chửi mắng nối tiếp những lời chửi mắng, Ngũ Thi Lâm thấy rất mất mặt, không cách nào làm cho họ im lặng được.
Bỗng nhiên, trên kênh thế giới xuất hiện một dòng chữ to đùng màu hồng khiến tất cả mọi người đều chú ý.
Kênh thế giới.
[Ngàn sa nhi]: Ta thèm vào! Lam Phong Hiểu Nguyệt, ngươi có ý gì? Cái gì mà tăng cường tình tiết cho tiểu thuyết? TNND, ngươi cường P là có ý gì?
[Hỏa miêu]: Phải chăng bé gái không kết thúc được!
Đúng lúc ở đây vẫn còn ầm ầm nói, thì trên Kênh thế giới lại xuất hiện một đợt phong ba khác.
[Ngàn phong nhi]: U u thiên bất lão, ngươi đúng là cái loại nhân yêu! Lão nhân yêu! Sao lại đánh lén?!? Từ giờ trở đi, ta gặp ngươi một lần, chém một lần!
[Diêu diêu]: Nha! Bão bão, ta hình như vừa mới nhìn thấy có người nói một câu rất là buồn cười. Ôi chao? Ta không nhìn lầm đấy chứ?
[Xem đi xem đi]: Ta lại thêm một lần tự hào vì đã chọn server Ngũ nguyệt!
[Bão bão]: Ngươi không nhìn lầm đâu. Chỉ có điều, U tỷ của chúng ta chính là người điên cuồng nói giết là giết.
[Khinh khinh khinh]: tổ tông gia tộc ngàn năm đi đâu rồi?
[Tương du đản]: Oan oan tương báo bến khi nào? Không báo không được! Tương du đã đi qua đây!
[Cô đơn № Giáo chủ]: Bản giáo chủ không thích náo nhiệt ~ Cô đơn. Lam phong hiểu Nguyệt với U u thiên bất lão là ai vậy?
[Điệp luyến]: Giáo chủ, ngươi OUT.
[Cô đơn № Chu tước]: Tỷ tỷ không thích xem kịch ~ Cô đơn. Giáo chủ không OUT!
[Cô đơn № Huyền vũ]: Đệ đệ không thích chen lấn ~ Cô đơn. Ai dám nói giáo chủ OUT?
[Cô đơn № Thanh long]: Gia không thích lộn xộn ~ Cô đơn. Bạch hổ hôm nay không online! Giáo chủ không OUT!
Ngũ Thi Lâm đập đập trán, thấy tình huống này thật vô cùng loạn.
Mà Chi thảo đinh lan với Vũ Nhất Kiếm lại chạy đến góp vui.
[Chi thảo đinh lan]: Lam Phong Hiểu Nguyệt chém đẹp quá! Lam Phong Hiểu Nguyệt chém thần kì! Ta sớm đã không vừa mắt lũ người này rồi!
[Vũ nhất kiếm]: Lão bà mãi mãi là nhất! Lão bà nói chém vào đâu sẽ chém vào đó!
Bỗng nhiên, Ngũ Thi Lâm thấy trên kênh thế giới xuất hiện đồng thời hai câu nói, hai câu khiến cho suốt phần đời còn lại, Ngũ Thi Lâm cũng không thể nào quên được.
[Lam phong hiểu nguyệt]: Từ giờ trở đi, nếu còn có ai lên kênh thế giới nói linh tinh về Lâm Uyên Ngư Nhi với Chánh Tại Thải Thảo, cẩn thận!
[U u thiên bất lão]: Từ giờ trở đi, nếu còn ai để ta nhìn thấy đang chửi mắng, vũ nhục Chánh Tại Thải Thảo nhà chúng ta, ta sẽ vặn cổ từng người một!
Nhìn thấy hai câu này, Ngũ Thi Lâm sửng sốt.
Mọi người trong trò chơi im lặng một lát sau đó lập tức phục hồi lại nhanh chóng, kênh thế thế giới lại náo nhiệt nhanh hơn vận tốc ánh sáng.
Kênh thế giới.
[Nữ thần mỉm cười]: Trưởng lão oai phong a!
[Ngọc thụ lâm phong]: A Lam, ngươi cũng thật ác liệt a! Các cháu, ta là tiểu thúc thúc của A Lam, các ngươi phải nhớ, đừng chọc vào ta nga!
Đáng tiếc, không ai chú ý đến những lời này của Ngọc thụ lâm phong.
Mà những lời này, dẫn đến một cuộc thảo luận vô cùng náo nhiệt về JQ.
[Cầm hoa cúc chạy khắp nơi]: Lam phong hiểu nguyệt với Lâm Uyên Ngư Nhi, chẳng lẽ … Đây chính là đoạn tụ trong truyền thuyết sao?
[Hoa cúc bay đầy trời]: Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi! Ta rất kích động a!
[Thất thất]: … Hỡi các đồng chí, các ngươi đã quên Chánh Tại Thải Thảo…
[Cầm hoa cúc chạy khắp nơi]: Ai da… Chẳng lẽ bọn họ… 3P?
[Hoa cúc bay đầy trời]: Thật ra chúng ta đang xếp Chánh Tại Thải Thảo với U u thiên bất lão vào một chỗ, Lam Phong Hiểu Nguyệt với Lâm Uyên Ngư Nhi vào một chỗ.
[Quang trên thân khỏa bôn]: Nói đúng quá!
[Xem đi xem đi]: Ta muốn phỏng vấn! Ta muốn phỏng vấn! Phỏng vấn phỏng vấn phỏng vấn phỏng vấn!
Trên kênh thế giới những câu nói kiểu này cứ liên tiếp xuất hiện, người đang ngồi trước màn hình máy tính là Ngũ Thi Lâm cảm thấy vô cùng choáng váng.