Mộng Trong Mộng

Chương 10: Chương 10:



Chương 10: Chia tay
 
Buổi chiều cuối tuần, Khương Vũ ở trong lớp múa luyện tập tuyển đoạn Hồ thiên nga, trong app Zhiguo lại có một tin nhắn thoại gửi đến.
 
Là Cừu Lệ trong tương lai gửi đến.

 
Cừu Lệ: “Tiến độ thế nào rồi.”
 
Giọng của anh so với thời niên thiếu càng thâm hậu, trầm thấp hơn rất nhiều.
 
Cô đặt một chân thon gầy lên trên tường, vừa kéo duỗi vừa trả lời tin nhắn của cô: “Đang công lược, đừng sốt ruột mà.”
 
Cừu Lệ: “Tôi không thể thường xuyên liên lạc với cô, di động chỉ có thể sử dụng ở thời gian cố định, nhưng hy vọng cô có thể để tâm đến chuyện này.”
 
Khương Vũ biết lúc này Cừu Lệ chắc chắn trong ở trong tù.
 
Tù chung thân kéo dài đăng đẳng, có lẽ mỗi ngày còn sống đối với anh mà nói đều là dày vò, thế nên trong lòng anh nhất định đang rất sốt ruột.
 
Khương Vũ: “Tôi đã đồng ý với anh, nhất định sẽ cố gắng giúp anh.”
 

Cừu Lệ: “Cô nói một chút về tình hình hiện tại đi.”
 
Khương Vũ: “Tôi đã làm quen rồi, chỉ là ‘anh’ rất hung dữ với tôi, chỉ cần đến gần một chút liền giống như muốn ăn thịt người vậy, cũng không thèm kết bạn với tôi.”
 
Cừu Lệ: “Cô cần chủ động hơn nữa, tôi sẽ không làm cô bị thương.”
 
Khương Vũ: “Anh chắc chứ?”
 
Đợi một lúc sau không nhận được câu trả lời của Cừu Lệ, Khương Vũ đoán rằng anh ta lại bị tịch thu di động rồi.
 
Chủ động hơn nữa…thật sự sẽ không bị đánh chứ?
 
Nghĩ đến đêm nọ cô chủ động lấy lòng, liền bị cậu từ chối cách xa nghìn dặm, trong lòng Khương Vũ lại cảm thấy rụt rè.
 
Ủy thác ba trăm triệu này, thật sự quá khó đi!
 
Khương Vũ nhắn tin cho tài khoản hỗ trợ của Zhiguo: “Nếu như trong quá trình thực hiện nhiệm vụ bị thương, có tính là tai nạn lao động không, có cơ hội sống lại nữa không?”
 
Tài khoản hỗ trợ của Zhiguo: “Mỗi người chỉ có một lần cơ hội, xin trân trọng tính mạng.”
 
Khương Vũ:...
 
Toang rồi.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn gửi một tin nhắn cho Cừu Lệ.
 
“Tối nay rảnh không?”
 
Sau khi gửi xong tin nhắn, Khương Vũ tiếp tục tập múa, sau nửa tiếng đồng hồ cô lại mở điện thoại ra xem, không hề bất ngờ, Cừu Lệ không trả lời cô.
 
Cô tiếp tục nhắn tin cho cậu: “Chị muốn mời cậu đi ăn tối, ngắm trăng.”
 
Cậu vẫn không trả lời.
 
Khương Vũ không thèm nghĩ ngợi nữa trực tiếp gửi định vị cho cậu: “Hai tiếng nữa đến tìm tôi, cậu không đến, tôi trực tiếp đến nhà cậu tìm.”
 
Gửi xong tin nhắn kia, Khương Vũ tiếp tục luyện tập.
 
Không lâu sau ngoài hành lang của lớp bồi dưỡng truyền đến một trận chấn động, nữ sinh trong lớp liên tục thì thầm bàn tán.
 
Khương Vũ nghiêng đầu, nhìn thấy ngoài hành lang có một chàng trai đang đứng đó.
 
Hoắc Thành.

 
Bấy giờ Hoắc Thành cũng chỉ là mười bảy mười tám tuổi, dáng người thẳng tắp, trên người mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, trông vô cùng đẹp trai tuấn lãng, nổi bật trong đám người.
 
Mà Khương Vũ chỉ cần nhìn thấy hắn ta, liền nhớ đến cuộc sống bị hắn ta sỉ nhục, bị bạo lực gia đình sau hôn nhân, theo phản ứng có điều kiện, cô cảm thấy một trận rét lạnh.
 
Trên hành lang, ánh mắt của các nữ sinh đều tập trung lên người Hoắc Thành, thấp giọng thì thầm: “Là thiếu gia tập đoàn Hoắc Thị, Hoắc Thành đấy!”
 
“Anh ấy đến tìm ai vậy?”
 
“Đương nhiên là Khương Vũ rồi, bọn họ không phải đang hẹn hò sao?”
 
Các cô gái nhìn Khương Vũ, đáy mắt lộ ra tia ngưỡng mộ cùng đố kỵ, ghen ghét nói: “Thật không biết tại sao Hoắc Thành lại nhìn trúng cô ta, hai người cách nhau quá xa.”
 
“Cậu không biết sao, cô ta chẳng qua chỉ là thế thân của hoa khôi Đào An Hinh của trường Duật Hi mà thôi.”
 
“Trung học Duật Hi ai mà chẳng biết, Hoắc Thành theo đuổi hoa khôi Đào An Hình rất nhiều lần đều bị từ chối. Khương Vũ và Đào An Hình trông có vài phần giống nhau, vậy nên Hoắc Thành sau khi bị từ chối nhiều lần, liền hẹn hò với Khương Vũ.”
 
“Hóa ra là như thế.”
 
“Nghe nói cũng không cần theo đuổi, Hoắc thiếu chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, Khương Vũ liền chạy đến.”
 
“Thường ngày thích làm bạch liên hoa, quả nhiên cũng chỉ là dòm ngó tiền của của Hoắc Thành, giả thanh cao.”
 
“Không sai, Đào An Hình gia cảnh cũng không tốt nhưng không hề rung động với Hoắc Thành, vậy nên chỉ cần so sánh liền biết ai là thanh cao thật, ai thanh cao giả ngay.”
 

 
Khương Vũ không hề để ý đến những lời bàn tán của các nữ sinh xung quanh, bởi vì lời họ nói là sự thật.
 
Cô của kiếp trước thật sự để ý đến gia thế của Hoắc Thành, bị khí độ của con cái nhà giàu tiêu tiền như nước của hắn ta thu hút.
 
Cô quá nghèo, Hoắc Thành có thể giúp cô đóng tiền học, tiếp tục học múa.
 
Kẻ sắp chết khát trên sa mạc, bất chợt nhìn thấy dòng suối trong veo, càng làm tăng sức hấp dẫn của sự vật.
 
Khương Vũ của kiếp trước, có lẽ là thật sự yêu Hoắc Thành.
 
Cô của quá khứ vẫn luôn cho rằng Hoắc Thành vô cùng thật lòng với mình, những lời đồn đã kia đều xuất phát từ đố kỵ, cho đến sau khi kết hôn, hắn ta mới lộ ra bộ mặt thật của mình.
 
Vì không có được Đào An Hinh mà hắn ta yêu nhất, hắn lại nhìn Khương Vũ, cảm thấy vô cùng chán ghét.
 
Vậy nên, lúc bị cú đấm của hắn ta giáng xuống, Khương Vũ mới hiểu ra rằng thế thân mãi mãi chỉ là thế thân, cô không thể nào vượt qua bạch nguyệt quang trong lòng hắn được.
 
Chỉ là, Khương Vũ của bây giờ không muốn mắc lại lỗi lần lần hai nữa.
 
Cô tự mình luyện tập, không thèm để ý đến Hoắc Thành, chỉ xem như hắn ta không tồn tại.
 
Ban đầu, Hoắc Thành vẫn cảm thấy có chút mới mẻ.
 
Cô gái nhỏ trong quá khứ vừa nhìn thấy hắn ta liền giống hệt như chú chim gõ kiến, bay ùa đến bên cạnh hắn, nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng hắn.
 
Hoắc Thành cho rằng, đây là Khương Vũ muốn lấy lòng hắn nên cố ý lạc mềm buộc chặt.
 
Cứ đợi đi, chưa đến năm phút, cô nhất định sẽ chạy đến nghênh đón mình.
 
Mà từng giây từng phút trôi qua. Khương Vũ dường như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn, mải mê luyện tập.
 
Hoắc Thành bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
 
Sao cô có thể bắt mình ở đây đợi lâu như thế!
 
Hoắc Thành cuối cùng cũng hắng giọng, bất mãn lên tiếng: “Khương Vũ.”
 
Khương Vũ nghe thấy giọng hắn ta, lạnh nhạt quay đầu nhìn hắn một cái: “Có chuyện gì?”
 

Có chuyện gì???
 
Chẳng lẽ cô ấy không nhìn thấy mình đã đứng đây bao lâu rồi sao!
 
Sắc mặt của Hoắc Thành liền trở nên vô cùng khó coi: “Anh đang đợi em đấy.”
 
Dứt lời, Hoắc Thành đang đợi Khương Vũ sẽ bay sà đến bên mình, hắn ta thậm chí đã chuẩn bị sẽ lạnh nhạt cô một khoảng thời gian.
 
Mà Khương Vũ chỉ lạnh nhạt nhún vai: “Ồ, vậy anh đợi tiếp đi.”
 
Lúc này đây, không chỉ có Hoắc Thành mà đến cả các nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu kinh ngạc, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
 
Trước đây Khương Vũ không dám có loại thái độ này với Hoắc Thành, trước đây Hoắc Thành nói một, cô không dám nói hai, nghe lời lại rất nhu thuận, dáng vẻ rất thấp hèn.
 
Hôm nay cô khác quá rồi!
 
Hoắc Thành nhìn cô gái nhỏ đang xoay tròn trong phòng tập, ngẩng cao chiếc cằm xinh đẹp, hình dáng của xương quai xanh xinh đẹp, cơ thể mảnh mai, làn da trắng ngần.
 
Hắn liền nổi giận, giận đến cơ mặt run lên, trong lòng lại mang theo một loại xúc động biến thái muốn hung hăng bắt nạt cô một trận.
 
Nhưng mà trước mặt nhiều người như thế, Hoắc Thành cũng không thể làm ra hành vi khác thường nào cả, chỉ đành mang theo lửa giận, hất tay áo bỏ đi.
 
Đợi đi, cô nhất định sẽ khóc lóc trở về cầu xin hắn ta.
 

 
Thực tế là Khương Vũ vốn dĩ không đặt Hoắc Thành trong mắt, cũng không để hắn trong lòng, cô tiếp tục tập những động tác có độ khó cao.
 
Bây giờ cô chỉ muốn thắng cuộc thi tuyển chọn cuối năm, bước vào trong trung tâm nghệ thuật Esmela, nào có tâm tư để ý đến Hoắc Thành chứ.
 
Sau khi luyện tập xong, Khương Vũ đi tắm rửa, sấy khô tóc liền thoải mái bước ra ngoài.
 
Hoắc Thành ngồi trong phòng nghỉ, lạnh mặt đợi cô.
 
Khương Vũ chẳng thèm để ý đến gã đàn ông này, hòa vào dòng nữ sinh đi ra khỏi lớp bồi dưỡng.
 
Hoắc Thành thấy cô thật sự không để ý đến mình, chỉ đành đuổi theo, ở bên bậc thềm nắm lấy cổ tay Khương Vũ: “Đứng lại!”
 
Khương Vũ đẩy hắn ra, lùi về sau hai bước hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
 
“Tìm em có chuyện gì?” Hoắc Thành khó tin lặp lại lời cô: “Có phải não em bị hỏng rồi không, em dám ăn nói như thế với anh?”
 
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ anh muốn tôi dỗ dành anh là bé ngoan, bé cưng sao?” Khương Vũ nhếch môi cười lạnh mỉa mai: “Anh bao nhiêu tuổi rồi.”
 
“Em…!”
 
Hoắc Thành tức đến phát điên, trước giờ hắn ta chưa từng nhìn thấy Khương Vũ vẫn luôn nhu thuận lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình, hắn căn bản không cách nào chấp nhận loại mạo phạm này: “Em có ý gì!”
 
“Tôi có ý gì không phải rất rõ ràng sao?” Khương Vũ nắm chặt dây cặp, nói: “Hoắc Thành, chúng ta chia tay đi.”
 
Hoắc Thành thật sự không dám tin vào tai mình: “Em dám nói chia tay với anh…”
 
Hắn ta cố ý cười điệu nhấn mạnh bốn chữ “Em nói với anh”, dường như việc Khương Vũ chủ động đề xuất chia tay đối với hắn mà nói là một sỉ nhục cực lớn vậy.
 
Các nữ sinh xem náo nhiệt xung quanh, nghe thấy Khương Vũ chủ động chia tay, cũng cảm thấy có chút khó tin.
 
Phải biết rằng bạn trai có điều kiện như Hoắc Thành đúng là hiếm có khó tìm, cả Bắc Thành này, có bao nhiêu nữ sinh không muốn làm bạn gái của hắn ta chứ.
 
Khương Vũ dựa vào việc mình có vài nét giống với Đào An Hinh, nhặt được món hời lớn như thế còn nghĩ đến muốn chia tay?
 
Có phải não của cô hỏng rồi không?

 
Khương Vũ cũng lười nói nhảm với Hoắc Thành, chỉ muốn nhanh chóng rũ bỏ mối quan hệ tồi tệ này.
 
Bất kể trong mắt người khác, trên người Hoắc Thành có bao nhiêu hào quang, nhưng trong mắt cô, hắn ta chẳng qua là một gã đàn ông thối nát tâm lý vặn vẹo, thích bạo lực gia đình mà thôi.
 
Cô bước lên một bước khích tướng: “Hoắc Thành, nếu tôi đề xuất chia tay, chắc hẳn anh sẽ không sống chết dây dưa đâu nhỉ?”
 
Cô nhấn mạnh bốn chữ ‘sống chết dây dưa’.
 
Hoắc Thành giận điên người: “Cô cho rằng cô là ai! Sao tôi có thể…”
 
“Như vậy là được rồi.” Khương Vũ nhẹ nhõm cười: “Nếu đã như thế, sau này anh cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cũng sẽ không đi tìm anh nữa.”
 
Nói rồi, Khương Vũ xoay người rời đi.
 
Vẻ mặt của Hoắc Thành giận đến vặn vẹo, hắn túm lấy tay cô kéo về, quát: “Không có tôi, cô cũng không là gì cả!”
 
“Buông ra!”
 
“Không có tôi, học kỳ sau cô sẽ phải nghỉ học! Cô còn muốn học trường trung học tư lập, muốn nhảy múa không!”
 
“Học phí tôi tự mình đóng, không cần anh nhọc lòng.”
 
“Cô dựa vào cái gì để đóng!”
 
Hoắc Thành mất hết lý trí, cũng không cách nào che giấu sự bạo lực trong lòng, hắn ta đưa tay muốn đấm cô.
 
Khương Vũ sớm đã đoán được chuyện này, cô vốn có thể tránh đi nhưng cô lại không tránh, nhận lấy một cú đấm của hắn ta.
 
Vùng bụng truyền đến một cơn đau nhói.
 
Nữ sinh xung quanh cũng hít một hơi khí lạnh.
 
Trước kia bọn họ vốn dĩ muốn nói bóng nói gió mỉa mai Khương Vũ nhưng bây giờ nhìn thấy Hoắc Thành lại động tay động chân với cô, hơn nữa còn xuống tay tàn nhẫn như thế, hào quang nam thần trong lòng họ hoàn toàn tan thành mây khói.
 
“Trời ạ!”
 
“Anh ta đánh người kia!”
 
“Ôi mẹ ơi, đáng sợ quá!”
 
“Loại bạn trai này không chia tay còn để lại ăn tết hay sao!”
 

 
Khương Vũ đau đến thở hổn hển, cả người cô khom xuống, nhưng khóe môi lại vô thức nhếch lên.
 
Không sai, cô chính là muốn chọc giận Hoắc Thành khiến hắn lộ ra vẻ mặt xấu xí này trước mặt người khác.
 
Hoắc Thành thời niên thiếu không giỏi giả vờ như lúc trưởng thành. Vậy nên chỉ cần cô hơi chọc giận hắn ta, hắn sẽ lộ ra bộ mặt thật hung ác.
 
Nào đến đây, để cho mọi người thưởng thức dáng vẻ điên cuồng của gã đàn ông bạo lực gia đình đi.
 
“Phát tiết đủ rồi?” Khương Vũ mỉm cười nhìn hắn ta, vô lực nói: “Tôi về đây.”
 
“Cô đứng lại, tôi vẫn chưa cho cô rời đi!”
 
Khương Vũ đã đạt được mục đích nên không thèm để ý đến hắn nữa.
 
Hoắc Thành cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người xung quanh, phẫn nộ ban đầu cũng đã nguội lạnh, hắn ta nhìn theo bóng lưng yếu ớt của cô gái nhỏ, đáy lòng hắn lại truyền đến một trận hối hận cùng mất mát.
 
Hắn thầm mắng vài tiếng, lại không cam lòng nhìn cô, cất bước rời đi.
 
Sắc trời tối dần, mọi người cũng dần tản đi.
 
Khương Vũ quay đầu nhìn thấy Hoắc Thành đã rời đi, cô liền bước chậm lại.
 
Vừa rồi ăn một cú đấm của hắn ta, bụng cô rất không thoải mái, thế là liền tùy tiện ngồi xuống bên bậc thềm trước cổng trung tâm nghệ thuật.
 
Lúc này, cô nhìn thấy dưới bậc thềm, thiếu niên mặc hoodie đen đang đứng dưới bồn cây lát gạch men, khóe môi cậu khẽ nhếch lên hệt như ác ma đang nở nụ cười, cậu ta dường như đang thưởng thức sự chật vật của cô.
 
“Chị gái, đau bụng sao?”
 
Khương Vũ trừng cậu, không muốn nói chuyện với cậu.
 

Nhìn thấy Khương Vũ chật vật, tâm trạng của Cừu Lệ rất thoải mái, nhảy xuống bồn hoa, bước lên bậc thềm, ngồi xuống bên cạnh cô: “Bà dì đến thăm sao?”
 
“Không có, bị bạn trai đánh.” Khương Vũ bình tĩnh nói: “Vì cậu.”
 
“Đ*t con mẹ.”
 
Cô mỉm cười, cánh môi trắng bệch: “Giọng cậu mắng người nghe rất hay.”
 
“...”
 
Cừu Lệ cảm thấy đầu óc của cô gái này có bệnh cmnr.
 
Khương Vũ ngồi trên bậc thềm, khom người ôm bụng, chật vật cắn chặt môi dưới, rõ ràng có hơi khó chịu.
 
Cừu Lệ cúi đầu gỡ dây giày thể thao của mình, sau đó lại buộc chặt, cũng lười nói chuyện.
 
Khương Vũ nhìn thấy đôi giày thể thao thô ráp của cậu, vô lực nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ không đến.”
 
“Vốn dĩ không muốn đến.” Cừu Lệ cúi đầu nghịch dây giày, mặt không cảm xúc nói: “Hết tiền ăn tối, vừa hay có người mời.”
 
Cánh môi Khương Vũ tái nhợt khẽ nhếch lên một nụ cười khổ: “Bụng chị không khỏe, không thể cùng cậu đi ăn, cậu tự mình đi ăn đi.”
 
Nói rồi cô lấy từ trong cặp ra một tờ 50 tệ đưa cho cậu.
 
Cừu Lệ nhún vai, cũng không hề khách khí với cô, mà nhận tiền về, đứng dậy rời đi.
 
Đi được vài bước, cậu lại quay đầu nhìn cô.
 
Thân hình xinh đẹp của cô gái nhỏ bị chiếc áo hoodie to lớn bao phủ, cô co ro ngồi trên bậc thang lạnh lẽo.
 
Vừa rồi nghe cô nói bị người ta đánh, Cừu Lệ không phải hoàn toàn thờ ơ.
 
Chỉ là cậu vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được cảm giác đau lòng ấy…
 
Nội tâm của cậu có một lực tác động mãnh liệt, ép cậu phải đến gần cô, bảo vệ cô, dù là tổn thương cô cũng không đến lượt kẻ khác.
 
Nhưng mặt khác, Cừu Lệ lại cực lực chống lại loại cảm giác này.
 
Dường như đã rất lâu rồi, cậu đã quen với việc không buồn không đau. Thứ mang tên là lòng đồng tình kia đã sớm bị cậu ném vào xó nào rồi.
 
Cô gái này có quan hệ gì với cậu đâu.
 
Cừu Lệ lười phải nghĩ ngợi, bước nhanh bước rời đi.
 

 
Khương Vũ một mình ngồi trên bậc thềm, dần hít thở bình thường lại. Lúc cô đứng dậy lại nhìn thấy thiếu niên trầm mặt quay về.
 
“Ủa?”
 
Cậu không nói lời nào mà nắm tay cô nhấc lên, trực tiếp cõng cô.
 
Khương Vũ vững vàng nằm trên lưng cậu.
 
Lưng cậu vô cùng rộng, cũng rất cứng cáp, cách một lớp vải mỏng manh có thể cảnh nhận được độ đàn hồi của da thịt và nhiệt độ da.
 
“Cừu Lệ.”
 
“Câm miệng.”
 
“À…:
 
Chàng trai lạnh giọng: “Nói nhảm nữa ông đây sẽ mặc kệ cậu.”
 
Khương Vũ liếm liếm môi dưới, vẫn quyết định mở miệng: “Có phải cậu chưa từng cõng qua con gái không?”
 
Cừu Lệ không thèm để ý đến cô.
 
“Tư thế chuẩn xác cõng con gái không phải là túm tay.”
 
Khương Vũ khó khăn nói: “Cảm phiền cậu nâng phần dưới của tôi lên, cảm ơn.”
 
“...”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.