Hồi lâu sau rada của chiếc ‘Cá Mập Biển’ dò tìm phát ra tín hiệu cảnh báo có thuyền lạ tiếp cận gần.
Hoắc Thương Lâm căng thẳng đứng trên boong thuyền dùng ống nhòm quan sát vùng biển, trên mặt biển có mấy chiếc ca-nô của cảnh sát biển đang lái nhanh về phía bọn họ.
Nơi này là biên giới lãnh hải nên việc gặp được cảnh sát biển lên thuyền kiểm tra là chuyện bình thường, mọi thứ đều nằm trong phạm vi kế hoạch của Hoắc Thương Lâm.
Hắn vỗ vai Cừu Lệ: “Đến lúc cậu thể hiện rồi.”
Con ‘Cá Mập Biển’ ngừng lại, hai vị cảnh sát biển mặc đồng phục tuần tra đêm lên thuyền bắt đầu hỏi: “Làm cái gì đây?”
Hoắc Thương Lâm chỉ chỉ cần câu ở đầu thuyền, cười nói: “Tới bên giếng dầu câu cá.”
Cảnh sát biển dùng đèn pin rọi hắn thấy hắn mặc quần tây áo sơ mi trắng, ăn mặt rất lịch thiệp: “Trông anh không giống ngư dân, thuyền này của anh cũng không giống thuyền cá.”
“Tôi là…… người mê bắt cá thôi, câu được cá hay không không quan trọng, chủ yếu là tìm vui mà.”
“Phía trước là vùng biển quốc tế, chạy xa như vậy để câu cá?”
“Đúng vậy, nghe nói ở đây có thể câu được cá lớn.”
Một hỏi một đáp, nhìn ra được Hoắc Thương Lâm đã chuẩn bị sẵn sách lược đối đáp rồi.
Cảnh sát biển cũng biết rõ đúng là có không ít cậu ấm cô chiêu nhà giàu thích bỏ số tiền lớn ra biển khơi câu cá, tuy không chuyên nghiệp nhưng không tính là phạm pháp.
“Có giấy chứng nhận được phép ra biển không?”
“Đương nhiên có.”
Hoắc Thương Lâm lập tức bảo thuyền trưởng lấy giấy chứng nhận qua đưa cho cảnh sát biển kiểm tra.
Hai anh trai cảnh sát biển thấy chẳng có vấn đề gì nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, họ hỏi tiếp: “Không để ý chúng tôi kiểm tra thuyền của anh chứ.”
“Không thành vấn đề, cứ việc kiểm tra.”
Hoắc Thương Lâm nói xong đưa mắt ra hiệu với Cừu lệ.
Cừu Lệ đi theo hai viên cảnh sát biển kiểm tra xung quanh chiếc thuyền đánh cá có diện tích không lớn này, trên boong thuyền chẳng có vấn đề gì, chỉ có boong dưới bị khóa lại.
“Bên dưới là cái gì?”
Cừu Lệ dùng giọng nói chậm rãi đáp: “Là một số cá chài được ở dọc đường dùng đá đông lạnh, do còn có mùi tanh bay ra nên mới khóa cửa lại.
Các anh ngửi thấy mùi tanh không, mùi cá biển khá là nặng.”
Một vị cảnh sát biển hít hít mũi: “Đúng là có chút mùi.”
“Cá này của cậu bị hư rồi không, thối quá rồi đó.” Vị cảnh sát biển còn lại quạt mũi, trong không khí bay đầy mùi ôi thối: “Buồn nôn quá.”
Các thuyền viên đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khâm phục Cừu Lệ không thôi.
Cừu Lệ nói: “Hai vị......!còn muốn xuống xem nữa không?”
“Chuyện này......”
Thuyền viên vây kín cửa đáy thuyền, sợi dây đàn trong lòng căng lên nhìn bọn họ đầy căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Đừng xem đi, ngửi được mùi cả rồi, phía dưới là một đống cá thối đấy.”
“Đúng vậy, đừng xem nữa.”
Hai vị cảnh sát biển đưa mắt nhìn nhau, nói: “Vẫn nên xuống xem sao.”
Dù sao muộn thế này rồi, chiếc thuyền này một mình lênh đênh ở vùng biển quốc tế rất khó tránh khỏi nghi ngờ.
“Được.” Cừu Lệ ngoảnh đầu nhìn Hoắc Thương Lâm một cái: “Ông chủ Hoắc, chìa khóa đâu?”
Trong lòng Hoắc Thương Lâm thầm mắng Cừu Lệ, rõ ràng cậu ta có thể giải quyết được hai người này rồi mà còn muốn vào hầm thuyền nữa, hàng của hắn bày la liệt ở đó, một khi đẩy cửa ra sẽ bại lộ hết!
Cừu Lệ trầm giọng nói: “Ông chủ Hoắc, người nhà tôi còn đang đợi tôi về, làm phiền anh tranh thủ thời gian nghỉ sớm một chút.”
Khóe mắt Hoắc Thương Lâm run run, chậm rì rì móc chìa khóa trong túi ra.
Nghi người thì không dùng, hắn đã đưa Cừu Lệ lên thuyền rồi đương nhiên phải tin tưởng vào thực lực của cậu ấy, Khương Vũ còn nằm trong tay hắn, tên nhóc này không dám làm càn đâu!
Hoắc Thương Lâm ném chìa khóa cho Cừu Lệ, Cừu Lệ mở cửa hầm thuyền sau đó bịt mũi lại: “Ông chủ, cá này không lấy được nữa rồi! Tanh thối quá đi mất!”
Trên mặt hai vị cảnh sát biển cũng lộ ra biểu cảm muốn nôn, giống như ngửi thấy được mùi tanh của cá thật.
Dù sao Hoắc Thương Lâm chẳng ngửi thấy gì hết, hắn bán tín bán nghi đi qua.
Cừu Lệ dẫn cảnh sát biển tới căn phòng dưới đáy thuyền, dùng đèn pin cầm tay rọi túi gạo dùng để che mắt: “Trời ạ, con đó......!nhìn thấy không, ít nhất năm mươi cân.”
Cảnh sát biển nhìn một góc của cái đỉnh bằng đồng trước mặt: “Không chỉ năm mươi cân đâu, tôi thấy phải tới bảy mươi cân.”
“Ông chủ, nước đá không đủ dùng rồi, anh xem tan hết kia kìa, chẳng trách thối như vậy.”
Hoắc Thương Lâm nhìn hai viên cảnh sát biển trước mặt bị rơi vào trận thôi miên sâu, ngoác miệng cười một cách không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không phải đích thân hắn thử qua trận thôi miên của Cừu Lệ rồi thì tuyệt đối không ngờ tới, trên đời này còn có chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra.
Di sản văn hóa bày la liệt trước mặt cảnh sát biển thế này, nhưng do bọn họ rơi vào trận thôi miên của Cừu Lệ nên coi túi gạo và đồ di sản trước mắt thành cá tôm hôi thối.
“Còn muốn xem nữa không?” Cừu Lệ bóp mũi, hỏi bằng giọng ồm ồm.
Các cảnh sát biển nhíu mày vội vàng rời khỏi hiện trường, lên tới boong thuyền lập tức thở lấy thở để: “Không xem nữa, không có vấn đề gì, các cậu cẩn thận một chút đừng ra khỏi vùng lãnh hải.”
“Tôi biết rồi.” Hoắc Thương Lâm cười tươi tiễn hai vị cảnh sát biển lên ca-nô.
Mắt thấy ca-nô biến mất trong bóng đêm mù mịt, người trên thuyền thở phào một hơi.
Hoắc Thương Lâm trở lại phòng giám sát nhìn chiếc thuyền đi ngày một xa trên radar, xung quanh không còn vật nữa.
“Còn bao lâu nữa lái vào vùng biển quốc tế?”
“Hai mươi hải lý nữa.”
“Tăng tốc về phía trước.”
……
Lúc tinh mơ, giữa vùng biển tối mịt không thấy bến bờ, phía Đông Nam của thuyền xuất hiện một ngọn đèn pha cột buồm, chắc chính là chiếc thuyền tới đây giao dịch – thuyền tên ‘Hồi Sinh’.
Hoắc Thương Lâm nhìn máy quét radar không chút động tĩnh nào thì lấy làm kỳ lạ, hắn hỏi thuyền trưởng: “Nó không tiền vào phạm vi giám sát của radar à?”
“Không đúng, khoảng cách gần như vậy radar nên dò ra sớm mới phải chứ.” Thuyền trưởng nhíu mày: “Tôi cũng lấy làm lạ đây, thời gian dài như vậy đến bóng ma còn không có, đừng nói radar hỏng rồi nha.”
Song thuyền trưởng vừa dứt lời thì chiếc ‘Hồi Sinh’ dường như phát hiện được nguy hiểm cận kề bỗng chuyển phắt đầu thuyền, bắt đầu lái tăng tốc về tránh xa chiếc ‘Cá Mập Biển’.
“Có chuyện gì vậy? Sao bọn họ lại chạy?”
“Hoắc, Hoắc tổng, anh nhìn kìa!”
Thuyền trưởng chỉ máy quét radar, trên màn hình bỗng hiển thị: Xung quanh có hơn mười chiếc thuyền lạ!
Mấy chiếc thuyền đó phút chốc ép sát chiếc ‘Hồi Sinh’ và chiếc ‘Cá Mập Biển’, lập trận thế bao vây lái về phía bọn họ.
“Tách”!
Sau một cái búng tay, đầu óc hỗn loạn của Hoắc Thương Lâm bừng tỉnh lại.
Không biết từ lúc nào hắn lại vô thức rơi vào trận thôi miên của Cừu Lệ, hoàn toàn không phát hiện được sự khác thường của radar.
Không chỉ hắn mà tất cả thuyền viên đều bị thôi miên, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!
Lúc này, vùng biển tối đen đột ngột sáng trưng, chiếc ca-nô cách họ gần nhất mở đèn tín hiệu công suất cao lên, bầu trời bỗng chốc sáng bừng.
Xung quanh chiếc ‘Hồi Sinh’ và chiếc ‘Cá Mập Biển’ bị hơn mười chiếc ca-nô vây kín –
“Đây là cảnh sát biển Trung Quốc, các người đã bị bao vây rồi, từ bỏ mọi sự phản kháng buông tay đầu hàng đi.”
“Đây là cảnh sát biển Trung Quốc, các người đã bị bao vây rồi, từ bỏ mọi sự phản kháng buông tay đầu hàng đi.”
…….
Chiếc loa bắt đầu lặp đi lặp lại mấy câu khuyên đầu hàng mạnh mẽ vang vọng này, điều đó hoàn toàn chọc giận Hoắc Thương Lâm, hắn nhào vào phòng nghỉ gào về phía màn hình máy tính: “Giết người phụ nữ đó! Giết cô ta!”
Trong màn hình gương mặt tiều tụy của Khương Vũ phút chốc đổi thành mặt của cảnh sát Trần Ngôn: “Hoắc Thương Lâm, tội trạng của anh đã được chúng tôi nắm trong tay hết rồi, giờ từ bỏ phản kháng lập tức đầu hàng để nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”
“Mày đi chết đi!”
Hoắc Thương Lâm nổi điên đẩy máy tính ra, quay đầu móc cây súng ngắn trong bóp ra chĩa lên đầu Cừu Lệ, kéo cò một cái: “Thằng khốn! Ông đây giết mày!”
Cừu Lệ cong môi nở nụ cười nhàn nhạt, chẳng hề thay đổi sắc mặt trước sự uy hiếp của Hoắc Thương Lâm.
Anh vốn dĩ chính là người chết rồi.
Trong một thời gian dài, sống…… mới là điều khiến anh khủng hoảng.
Hoắc Thương Lâm thấy súng không uy hiếp được Cừu Lệ thì càng giận dữ hơn, hắn giơ cán súng nện vào phần bụng của anh đánh anh gập cả người.
Nhưng…… khóe môi anh vẫn treo ý cười nhàn nhạt.
Giống như trận bạo lực học đường của nhiều năm trước, Hoắc Thành ẩu đả anh như tên điên, còn anh giống như con cừu non chẳng có sức đánh trả, chỉ có thể lấy nụ cười tàn độc để đáp trả.
Nhưng anh cười tới cuối cùng.
Nhìn tới nụ cười tà của Cừu Lệ, đầu óc Hoắc Thương Lâm càng trở nên hỗn độn, không nén được cơn giận.
Đúng lúc này, trong không trung vang lên một tiếng ‘pằng’ của súng.
Tống Dụ Hòa đã ngắm chuẩn Hoắc Thương Lâm, chỉ cần hắn dám làm hại Cừu Lệ thì anh ta quyết không nương tay.
Trong mấy phút ngắn ngủi, cảnh sát đã ập lên chiếc ‘Hồi Sinh’ và chiếc ‘Cá Mập Biển’ nhanh chóng chế phục thuyền viên trên thuyền, chỉ còn lại một mình Hoắc Thương Lâm đứng trên boong thuyền chiếc ‘Cá Mập Biển’.
Tiếng khuyên hàng mạnh mẽ vang lên trong loa :”Hoắc Thương Lâm, anh đã bị bao vây rồi, từ bỏ mọi sự phản kháng lập tức đầu hàng đi!”
Hoắc Thương Lâm trợn mắt trừng cảnh sát hình sự và cảnh sát biển trên thuyền, bỗng cởi quần áo của mình ra.
Sau khi thấy thứ đồ quấn trên eo hắn, nụ cười trên mặt Cừu Lệ dần dần biến mất, những người khác cũng bị giật mình.
Thứ quấn quanh eo hắn là thuốc nổ TS34, uy lực đủ để nổ tung con thuyền này lên trời, càng đừng nói tới số di sản quý giá dưới đáy thuyền.
Xem ra hắn đã chuẩn bị ngọc nát đá tan một khi hành động thất bại.
“Mấy người lùi lại hết cho tôi!” Hoắc Thương Lâm giống như con sói đói bị bức vào đường cô, bắt đầu gào hét điên cuồng: “Cút! Bằng không tôi nổ cho mấy người tan xác! Cút mau!”
Cảnh sát biển đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn sang đội trưởng chỉ huy Phương Bình, Phương Bình trần giọng nói: “Bảo vệ di sản, tạm thời rút khỏi thuyền!”
Thế là cảnh sát biển đã lên thuyền rút về ca-nô, còn Tống Dụ Hòa thì chú ý tới hình như Cừu Lệ… không có rời khỏi.
Trong lòng anh ta căng thẳng, hô lên với Cừu Lệ: “Cừu Lệ, cậu cũng xuống thuyền đi!”
Hoắc Thương Lâm vốn chuẩn bị đi vào phòng điều khiển lái thuyền rời khỏi, thấy Cừu Lệ đứng bên mạn thuyền lập tức giận dữ gào lên: “Mày ở lại!”
Cừu Lệ đương nhiên không có chuyện rời khỏi, anh không thể để mặc Hoắc Thương Lâm cùng số di sản trên chiếc thuyền này đi vào vùng biển quốc tế, chẳng liên quan tới yêu nước hay trách nhiệm nhưng anh vĩnh viễn không quên câu nói Tống Dụ Hòa từng nói với anh:
“Quang minh chính đại, đường đường chính chính trở về bên cạnh cô ấy.”
Đây là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của anh.
Tống Dụ Hòa cuống lên, giật loa qua hô lên: “Để Cừu Lệ xuống thuyền, chúng tôi có thể rút lui!”
Hoắc Thương Lâm cầm thiết bị kích nổ, tay kia bóp cò, chỉ đầu Cừu Lệ gào lên: “Hôm nay mặc kệ thế nào mày chỉ có một con đường chết, hoặc là chúng ta cùng đồng vu quy tận, hoặc là thuyền tới Thái Lan rồi tao giết mày! Dù cách nào mày nhất định phải chết!”
Cừu Lệ nhoẻn miệng cười thoải mái, kéo dài giọng nói với hắn: “Anh giết không được tôi đâu.”
“Tại sao?”
“Không sợ đây là trận thôi miên à?”
Sắc mặt Hoắc Thương Lâm sầm xuống, rõ ràng hơi hoảng rồi: “Đây là thôi miên? Không! Không thể nào, đây không thể là thôi miên được!”
“Bằng không anh thử kích nổ xem sao?”
Tay cầm công tắc kích nổ của Hoắc Thương Lên run lên, hắn bắt đầu nghi ngờ nghiễm nhiên không hề để ý sau lưng hắn Tống Dụ Hòa đã dẫn theo một đội người lái ca-nô lặng lẽ tiếp cận chiếc ‘Cá Mập Biển’.
“Tao không thể bị mày thôi miên nữa! Tao đã tỉnh lại rồi!”
“Tôi có thể khiến anh không nhìn thấy chiếc thuyền đang tới gần trên màn hình radar, đồng nghĩa tôi cũng có thể khiến anh tin tưởng rằng thế giới này biến thành đống đổ nát thật rồi.”
Cừu Lệ vẫn cười thư thái: “Hoặc anh căn bản chưa lên thuyền; hoặc anh vẫn còn đang ở ngày đầu tiên gặp tôi thì đã rơi vào lời nói dối tôi cất công chuẩn bị cho anh rồi.”
Hoắc Thương Lâm lắc mạnh đầu: “Không thể nào! Chuyện này......!chuyện này không thể nào! Sao có thể như vậy được, tao đã lên thuyền rồi, tôi đang ở ngay trên biển đây!”
“Trong thế giới thôi miên, đến ký ức của con người cũng có thể bị bóp méo, anh còn cảm thấy chuyện này không thể nào à?”
“Được thôi, thế thì tao lấy mày ra làm thí nghiệm!” Hoắc Thương Lâm chĩa súng vào Cừu Lệ, bóp mạnh cò súng.
“Pằng”!
Một tiếng trầm đục vang lên, viên đạn bắn trúng đầu gối chân trái của Cừu Lệ.
Song điều khiến Hoắc Thương Lâm ngạc nhiên chính là, trên mặt Cừu Lệ vẫn giữ nguyên ý cười ung dung chẳng hề méo mó! Chẳng có chút đau đớn nào khi đầu gối bị bắn nát!
Anh dường như không phải người, mà là sứ giả tới từ địa ngục.
Trong thế giới hiện thực chẳng có ai sau khi bị trúng đạn còn có thể duy trì nụ cười mỉm bình thản như vậy, anh hình như không thấy đau đớn chút nào.
Hắn nghĩ tới tối đó dùng súng bắn trúng tim Cừu Lệ, anh cũng cười như vậy.
Chẳng lẽ đây đều là giả?
“Không, chuyện này không thể nào!” Tay cầm súng của Hoắc Thương Lâm run lên, lắc đầu không dám tin: “Tao không thể bị thôi miên lần nữa, đây là thật không phải giả đâu!”
Vừa dứt lời, hắn lại bóp thêm mấy cò súng, nhưng do tay run nên viên đạn toàn bắn lên cột thuyền.
Tinh thần Hoắc Thương Lâm gần như sắp sụp đổ: “Đây là thật không thể là giả được, không thể nào đâu! Sao có thể.......”
Còn Cừu Lệ đang chậm rãi đi về phía hắn.
“Không! Mày đừng qua đây!”
Cừu Lệ nhìn mạn thuyền cách sau lưng hắn không xa, Tống Dụ Hòa cùng đội cảnh sát đặc nhiệm đã leo lên tới boong thuyền đang từ từ tiếp cận Hoắc Thương Lâm từ phía sau nhưng hắn không hề phát hiện.
Cừu Lệ nhàn nhạt nói: “Còn chưa chịu tin nữa à, giờ anh không phải trên biển Hải Nam, kế hoạch của anh thất bại rồi, Hoắc Thương Lâm.”
“Mày gạt tao!”
Lời vừa dứt, cái tay cầm công tắc kích nổ của Hoắc Thương Lâm bỗng bị đạn bắn trúng.
Cơn đau mãnh liệt khiến hắn buông lỏng thay ra, công tắc kích nổ rơi xuống đất bị Tống Dụ Hòa nhặt đi.
Hoắc Thương Lâm còn muốn đánh trả, cảnh sát đặc nhiệm ập tới ép buộc hắn giơ tay đầu hàng.
Cảnh sát biển và cảnh sát đặc nhiệm nhanh chóng khống chế được chiếc ‘Cá Mập Biển’
Đằng xa, một đường sáng bóng đêm và ban ngày giao nhau trên biển, ánh trăng trong trẻo soi sáng giữa tầng mây mờ ảo giống như rắc sữa bên đường chân trời.
Sắc mặt Cừu Lệ trắng bệch, anh quỳ một gối trên đất, sau đó cả người nặng nề ngã vào giữa vũng máu.
Từ trong sắc máu đỏ tươi, anh nhìn thấy vầng trăng non giống như đêm gặp gỡ đầu tiên của nhiều năm về trước.
Trong vắc sáng vằng vặc.
Ý thức anh mơ hồ, bên cạnh có tiếng bước chân người chạy tới, tiếng nói chuyện lúc xa lúc gần lại khi gần khi xa.
Thế giới của anh vừa hỗn tạp lại vừa yên tĩnh.
Tống Dụ Hòa xuất hiện trước mặt anh, anh nhìn thấy tia lo lắng, căng thẳng và xúc động từ đáy mắt của anh ta: “Kiên trì một chút, bác sĩ tới ngay! Không sao, không có chuyện gì đâu!”
Cừu Lệ nhìn ánh trăng bên trời, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhợt nhạt:
“Thầy ơi, em sạch sẽ chưa.”
.......
Khương Vũ không biết bản thân đang ngủ hay tỉnh, loại cảm giác hỗn độn mơ mơ hồ hồ này rất giống bị thôi miên lần nữa.
Cô mơ thấy rất nhiều chuyện, thậm chí mơ thấy Cừu Lệ của đời trước.
Lần đầu gặp người đàn ông đó, cô nhớ đó là một buổi sáng tinh mơ sau mưa.
Người đàn ông giẫm đám cỏ xanh dính giọt mưa bước vào dinh thự nhà họ Hoắc ở vùng ngoại ô.
Khi ấy cô để chân trần đứng sau rèm voan màu trắng bên cửa sổ sát đứng lén đánh giá người đàn ông trên nền cỏ.
Người đàn ông mặc áo vest tây trang màu đen, cho dù đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn đẩy vẻ lạnh lùng.
Anh rất đẹp trai, Khương Vũ chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, cho dù là các ngôi sao thần tượng có nhan sắc tuyệt đẹp cũng dễ dàng bị lu mờ khi so với người đàn ông này.
“Anh ta là bác sĩ tâm lý tư nhân do Hoắc tiên sinh mời về để chữa chứng rối loạn lưỡng cực cho Hoắc tiên sinh.”
Giọng quản gia vang lên sau lưng: “Hoắc tiên sinh dặn dò, trong nhà có người ngoài đến ở, phu nhân nên ở yên trên lầu hai không có việc gì thì đừng xuống lầu.”
“Tôi không thể ra vườn hoa à?”
“Tốt nhất là đừng ra, Hoắc tiên sinh có dặn phu nhân chỉ được hoạt động trong khu vực lầu hai.”
Đúng lúc này, người đàn ông trên nền cỏ bỗng ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên ban công lầu hai.
Khương Vũ chạm phải con ngươi đen láy của anh, ánh mắt đó lạnh lẽo khiến cô giật mình nhảy dựng vội vàng xoay lưng trốn ra sau tường.
Đợi khi cô tò mò nghiêng người nhìn ra cửa sổ lần nữa thì bóng người đàn ông đó đã biến mất rồi.
“Anh ta là bác sĩ tâm lý sao?”
“Đúng vậy, thưa phu nhân.”
“Tôi có thể nhờ anh ta trị giúp chứng mất ngủ không?”
“Không được, thưa phu nhân.
Hoắc tiên sinh có dặn, lúc ngài ấy vắng nhà, cô không được tiếp xúc với người ngoài.”
Có một đoạn thời gian dài, Khương Vũ thường nghi ngờ người quản gia trước mắt này là người máy, hoặc càng giống giám ngục trông coi nhà tù hơn, đeo chiếc mặt nạ không có cảm xúc khóa kín cuộc sống của cô.
Khương Vũ rất muốn trốn, cho dù giây tiếp theo bị cây súng ngắn của Hoắc Thương Lâm cất trong thư phòng bắn chết còn tốt hơn là trải qua cuộc sống giống như xác chết biết đi thế này.
Có lẽ bác sĩ tâm lý đó giúp được cô.
......
Khương Vũ tỉnh lại, hiện tại trong đầu tràn ngập rất nhiều rất nhiều ký ức của kiếp trước, những ký ức này dường như bị một chiếc hộp màu đen phong kín lại kể từ sau khi cô trọng sinh.
Giờ chiếc hộp đen chứa ký ức đó hé ra một khe hở, cô nhớ lại rất nhiều chuyện quá khứ chưa từng nhớ ra.
Ví dụ như lần gặp mặt đầu tiên của cô với người đàn ông đó, cách một tấm rèm voan màu trắng mỏng manh thoáng kinh ngạc phải, giống như tù nước đọng trong lòng bị một hòn đá ném xuống khơi lên từng lớp sóng lớn.
Khương Vũ vùng vẫy thoát khỏi mộng cảnh chập chờn mở choàng mắt ra.
Ánh nắng chiếu sáng phòng bệnh yên tĩnh, trên tủ bên đầu giường có đặt mấy bó hoa cúc nhỏ trắng vàng xinh đẹp, còn có trái cherry và dâu tây đỏ mộng được rửa sạch sẽ.
Cô chớp mắt nhìn rõ người trong phòng.
Người đầu tiên đập vào tầm mắt là gương mặt mệt mỏi đầy lo lắng của Khương Mạn Y: “Tiểu Vũ.”
“Bảo bối! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi! Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Trình Dã vội vàng đứng dậy khỏi sô pha nhào tới trước mặt Khương Vũ, tình cha dạt dào túm tay cô lên: “Con ngủ được mấy ngày rồi!”
“Hả.”
Khương Vũ mờ mịt nhìn Trình Dã, vừa quay qua lại nhìn thấy Tạ Uyên ngồi trên ghế sô pha đơn với nét mặt căng thẳng, cô càng thấy mơ hồ hơn: “Ba và ba mẹ, mọi người......!đều tới cả rồi ạ!”
“Có thể không tới sao, xảy ra chuyện lớn như vậy! Lúc cảnh sát Trần gọi điện cho chúng ta, tim ba sắp ngừng đập luôn! Không đợi được máy bay, chúng ta bèn ngồi máy bay tư nhân của ba con tới đây đấy.”
Khương Mạn Y đỡ ngực, nói trong cơn thất hồn lạc phách: “Sớm biết tên nhóc Cừu Lệ đó làm chuyện nguy hiểm như vậy thì lúc đầu mẹ tuyệt đối không cho con tới Hải Thành đâu!”
“Cừu Lệ!” Khương Vũ lập tức tỉnh hẳn: “Anh ấy sao rồi?”
Cô nhớ bản thân cầm áo khoác của anh ra khỏi trường học thì bị một chiếc xe Mercedes BenZ màu đen không có biển số lao tới trước mặt cô bắt cóc cô đi nhanh như chớp, sự việc xảy ra quá nhanh đến thời gian để vùng vẫy cũng không có.
Chiếc Mercedes chở cô tới một quán trọ nhỏ trói cô lại, sau đó đối phương gọi video cô mới biết việc Cừu Lệ đang làm.
Đối phương dùng cô định uy hiếp anh.
Sau đó dưới sự thôi miên của Cừu Lệ, cô lim dim muốn ngủ rồi, may là trong áo khoác còn có thiết bị định vị GPS kết nối với máy tính của Đoàn Bác, vì vậy cô trong cơn mơ màng hình như nhìn thấy bóng cảnh sát phá cửa đi vào.
Chuyện sau đó nữa......!thì cô không nhớ gì cả.
Cô không bị thương, có điều ngủ mất, mà giấc ngủ này không biết ngủ mất bao nhiêu ngày.
Khương Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại, cuống lên hỏi: “Cừu Lệ đâu? Anh ấy thế nào rồi? Anh ấy có phạm tội không? Con nhớ......!con nhớ mấy người đó đưa anh ấy lên thuyền, còn uy hiếp anh ấy.......!anh ấy không bị phán tử hình chứ?”
Trình Dã nói: “Khỏi cần lo lắng, cảnh sát nói rồi, cậu ấy là con mồi gián điệp, là người có công lớn trong hành động lần này nên không bị phán xử.
Có điều ăn một phát đạn, chưa biết sống chết ra sao.”
Sắc mặt Khương Vũ trắng bệch, cả người ngây ra.
“Giờ là lúc nào rồi mà ông còn dọa con bé hả.”
Khương Mạn Y đẩy Trình Dã một cái rồi nói: “Yên tâm đi Tiểu Vũ, cậu ấy không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là chân trái......!chắc mất rồi, bác sĩ nói phải ngồi xe lăn.”
Nghe nói anh không nguy hiểm tới tính mạng, Khương Vũ thở phào một hơi sau đó cơ khủng hoảng xông lên đầu, cô run giọng hỏi: “Chân trái.....!mất rồi, là.......! là bị tàn phế ạ?”
“Quả đúng là không phải con ruột nên không đau lòng mà.”
Tạ Uyên nghe không vào nữa, ông đi tới an ủi Khương Vũ: “Yên tâm, Tiểu Vũ, không có nghiêm trọng như vậy, chỉ bị trúng đạn ở đầu gối thôi, bác sĩ nói khả năng hồi phục rất lớn.
Đừng lo lắng, ba nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu ấy giúp con, không để con ở bên người bạn trai bị tàn phế đâu.”
“.......”
Trình Dã: “Ông coi đây là sửa xe à, nếu sửa không được thì làm sao?”
Tạ Uyên: “Chỉ cần không tính tới giá cả, xe bị đụng nát cách mấy cũng sửa lại được.”
Trình Dã: “Lỡ như sửa rồi dùng không được thì sao?”
Tạ Uyên: “Thì đổi chiếc khác.”
Trình Dã: “Theo ý của tôi cũng nên đổi chiếc khác, thằng nhóc thối đó! Con gái chúng ta lặn lội tới làm lành với cậu ta, ngược lại cho cậu ta bản lĩnh.......!thế mà dám chơi trò vô gian đạo!”
Khương Mạn Y nghe không vào nữa: “Hai người bớt nói hai câu được không, cãi suốt dọc đường rồi cũng nên ngừng một chút chứ!”
Trong lúc hai người ba cãi nhau thì Khương Vũ đã xuống giường mang giày thể thao đặt bên cửa: “Cừu Lệ đang ở đâu? Con muốn gặp anh ấy.”
Khương Mạn Y vội vàng đuổi theo: “À, giờ không tiện lắm đâu, hôm qua chúng ta tới phòng chăm sóc đặc biệt ở khoa xương khớp thăm cậu ấy nhưng ý tá cản lại không cho vào.”
“Con chỉ đứng ở ngoài nhìn một cái thôi là được.”
Khương Vũ ra khỏi phòng dứt khoát đi về phía thang máy.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, là số điện thoại lạ gọi từ Hải Thành.
Khương Vũ bắt máy.
“Tiểu Vũ, tỉnh rồi à?”
Giọng nói quen thuộc trong điện thoại khiến quả tim nhấp nhô của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Em tỉnh rồi...”
“Tính thời gian cũng nên tỉnh rồi.”
Cô dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ cúi đầu mỉm cười của người đàn ông trong điện thoại lúc này: “A Lệ, anh đang ở đâu, giờ em tới tìm anh.”
“Đừng tới.” Giọng nói thấp trầm của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Tiểu Vũ, đầu gối của anh ăn một phát đạn.”
Mắt Khương Vũ đỏ lên, nói trong cơn đau lòng: “Là phòng chăm sóc đặc biệt ở khoa xương của bệnh viện thành phố đúng không? Em đi thang máy lên ngay.”
“Lúc trúng phát súng này, tên ngốc Hoắc Thương Lâm đó hắn cho rằng anh không đau thật, cho rằng bản thân bị thôi miên thật nữa kìa.”
Người đàn ông trong điện thoại vẫn cười, giọng nói thấp trầm trong trẻo rõ ràng: “Nhưng anh đau thật, cho dù Tiểu Vũ không ở bên cạnh anh nhưng anh vẫn đau tới tim muốn ngừng đập.
Anh nhớ cả đời này của anh chưa từng đau như vậy, ngoài lần chia tay với Tiểu Vũ...”
“Em đi thang máy lên ngay!”
‘Ding’ một tiếng, cửa thang máy cách đó mười mét mở ra, người đàn ông vịn bên thang máy, một tay gian nan chống cơ thể, tay kia cầm điện thoại, chân trái được bó băng gạc dày quấn thạch cao cố định.
Cho dù bị thương nặng như vậy, nhưng muốn đi gặp bạn gái nên anh vẫn gắng thay chiếc áo sơ mi sạch sẽ cho mình, cài nút áo lên tới hạt nút cuối cùng trên cổ.
Sắc mặt anh trắng như tờ giấy, khóe môi khô tới bong da, anh cầm điện thoại khựng người nhìn cô gái trên hành lang.
“Anh muốn đau thêm chút nữa.
Có lẽ anh sẽ càng có tư cách đứng lên.......!đi từng bước tới trước mặt em.
Sạch sẽ......!đi tới trước mặt em.
Khóe môi anh nở ý cười nhợt nhạt, đi ra khỏi thang máy gian nan vịn tường đi từng bước chậm rãi về phía cô.
“A Lệ à.......”
Nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má, rơi xuống lách tách.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt sáng sủa của chàng trai, da mặt trắng tới mức như có thể phát ra ánh sáng.
Ánh mặt trời chói chang, lớp sương mù bao phủ đáy mắt tối đen của anh đã lâu cuối cùng cũng được quét sạch.
Vĩnh viễn ấm áp lương thiện đi dưới ánh mặt trời.
Mà lúc này, điện thoại ‘ting’ một tiếng, là tin nhắn trong APP [Zhiguo].
Tin nhắn do [Cừu Lệ] ở tương lai gửi tới: “Tiểu Vũ, anh không sao rồi.”
Khương Vũ nhìn tin nhắn anh gửi tới, tay kiềm không được run lên, vui vẻ, mừng rỡ, nhẹ nhõm, cảm động và cuối cùng là bi thương........
Mọi cảm xúc cùng lúc dâng lên trong lòng, cô hết khóc lại cười rồi vừa khóc vừa cười.
Cuối cùng!
Cuối cùng cũng thay đổi được vận mệnh bị phán tử hình của anh.
Sau này sẽ tốt lên thôi, bọn họ rồi sẽ tốt lên thôi.
Cừu Lệ ngừng bước, nhìn cô gái chăm chăm vào điện thoại trước mặt hiện rõ vẻ bất mãn: “Ông đây thành ra như vậy rồi còn muốn chạy tới bên em vào giây đầu tiên, kết quả em đang nhìn điện thoại?”
Khương Vũ lấy tay áo chùi nước mắt nơi khóe mắt, chậm rãi dang rộng hai tay, cười nói:
“Bạn trai, mau tới đây cho em ôm cái nào.”