Mộng Trong Mộng

Chương 3: Chương 3:



Chương 3: Thiếu niên ác ma
Ngẫm nghĩ về tính đặc thù, độ nguy hiểm cùng gian khổ của nhiệm vụ cứu rỗi thiếu niên ác ma, app Zhiguo đồng ý để nhiệm vụ này trở thành nhiệm vụ dài hạn, Khương Vũ có thể trong quá trình thực hiện nhiệm vụ này vẫn có thể tiếp tục nhận những đơn khác.
 

Dù sao đi nữa, tình hình kinh tế hiện tại của cô thật sự là không quá lạc quan.
 
Tuy nhiên, chỉ cần nhiệm vụ cứu rỗi thiếu niên ác ma thành công, cô liền có ba trăm triệu tệ tiền thù lao, nhưng ai có thể biết được khi nào nhiệm vụ này sẽ hoàn thành chứ.
 
Khương Vũ nhất định phải nghĩ đến khó khăn trước mắt.

 
Tối đến, Khương Mạn Y lại cùng Khương Vũ bàn bạc, bảo sẽ mang học phí ở lớp múa ba lê đóng cho học phí trong trường.
 
Trường Khương Vũ học là trường tư tốt nhất trong Bắc Thành, tỉ lệ lên lớp là một trăm phần trăm, tuy nhiên học phí cũng đắt đến kinh người.
 
Vì Khương Mạn Y luôn canh cánh trong lòng với học lực của mình nên dù có liều cái mạng già của mình cũng phải để Khương Vũ học trường trung học tốt nhất, đại học tốt nhất.
 
Khương Vũ biết mẹ cô vẫn luôn không tán thành cho cô múa, vậy nên hai mẹ con cô cũng không tránh khỏi những trận cãi vã.
 
Bây giờ Khương Vũ biết, cãi nhau không thể giải quyết vấn đề, vậy nên cô lặng lẽ chấp nhận cách làm của bà, mang tiền học thêm ở lớp ba lê để đóng học phí.

 
Dù sao đi nữa cô cũng có cách kiếm tiền rồi, học phí lớp khiêu vũ cô có thể tự mình bù vào.
 
Khương Mạn Y thấy Khương Vũ dễ dàng chấp nhận đề nghị của bà như thế thì có chút ngờ vực hỏi: “Không phải con lại đi tìm thằng nhãi ranh thối kia chứ? Nó cho con tiền đóng tiền học ư?”
 
Khương Vũ cảm thấy Khương Mạn Y có chút đáng yêu, mỉm cười đáp: “Không ạ.”
 
Khương Mạn Y không tin: “Mẹ sớm nói với con rồi, thằng nhãi ấy chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Con còn nhỏ, bây giờ con nên tập trung học hành, chứ không nên yêu đương!”
 
“Thằng nhãi ranh” trong miệng Khương Mạn Y chính là Hoắc Thành, là người chồng giàu có kiếp trước của Khương Vũ.
 
Dưới vẻ ngoài hào nhoáng kia, hắn ta cất giấu một trái tim vô cùng xấu xí.
 
Lúc học trung học, hắn điên cuồng theo đuổi Khương Vũ, từng vì cô mà vung tiền như rác, trông như thể vô cùng thương cô yêu cô. Rất lâu sau đó, Khương Vũ mới biết rằng mình chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng hắn.
 
Bạch nguyệt quang của hắn - Đào Vũ Hinh cũng có xuất thân thấp kém như cô, nhưng cô ấy lại kiên cường bất khuất, trước giờ chưa từng chịu khuất phục quyền thế, cũng không để ý đến gia thế của Hoắc Thành.
 
Hoắc Thành theo đuổi không được, đành tìm Khương Vũ có bề ngoài giống với cô ấy, thân thế tương tự Đào Vũ Hinh, theo đuổi cô, mê hoặc cô, cuối cùng...hắn có được cô.
 
Khương Vũ kiếp trước tự ti, hèn nhát, cực kì không có cảm giác an toàn, chỉ muốn túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng mang tên Hoắc Thành.
 
Nhưng sau khi kết hôn Hoắc Thành lại lộ ra bộ mặt thật, hắn bao nuôi cô ở nhà, vì không có được tình yêu của bạch nguyệt quang, nên mang toàn bộ hận ý đều trút lên người Khương Vũ, động tay động chân đánh mắng cô, thậm chí lăng nhục cô.
 
Khoảng thời gian sau khi kết hôn, Khương Vũ chịu đủ loại tra tấn.
 
May mà hắn ta đã chết_chết dưới tay Cừu Lệ. Có thể nói rằng, ở một phương diện nào đó để nhìn nhận, là Cừu Lệ đã cứu vớt cô.
 
Tuy rằng báo đài bảo rằng Cừu Lệ không khác gì một tội phạm giết người, có tính cách phản xã hội nghiêm trọng, giết chết Hoắc Thành dường như cũng không cần lí do.
 
Nhưng về mặt khách quan mà nói, chính Cừu Lệ đã kéo cô thoát khỏi địa ngục.
 

 
“Con có nghe thấy lời mẹ nói hay không!” Khương Mạn Y chọc vào đầu Khương Vũ, sốt ruột không biết phải làm sao cho phải: “Con có nghe chưa, không được đi tìm thằng nhãi kia nữa. Phải, nó có tiền, bây giờ nó rất chiều con, nhưng tương lai vẫn chưa biết nó sẽ đối xử với con thế nào đâu!”
 
Nếu như là quá khứ, Khương Vũ nhất định sẽ không tin những lời Khương Mạn Y nói.
 
Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện của sau này, Khương Vũ mới thật sự biết rằng mẹ mình nhìn người rất chuẩn, nói vô cùng chính xác.
 
“Con sẽ không để ý đến Hoắc Thành nữa đâu.” Khương Vũ kiên nhẫn giải thích với mẹ: “Con nhìn thấu rồi, dựa vào kẻ khác chẳng bằng dựa vào chính mình.”

 
Khương Mạn Y trước giờ đều cho rằng chỉ cần nói đến Hoắc Thành, hai mẹ con ít nhiều cũng sẽ cãi nhau một trận, không ngờ rằng cô lại có thể bình tĩnh chấp nhận như vậy.
 
Dạo này Khương vũ thay đổi quá nhiều rồi, hoàn toàn khác với Khương Vũ nhạy cảm, tự ti, lại dễ dàng xù lông trước đây.
 
Bà hoài nghi nhìn Khương Vũ hỏi: “Thật ư?”
 
“Vâng! Con hứa.”
 
Khương Mạn Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu cô: “Ngoan, ngoan ngoãn học hành, múa ba lê không phải là chuyện mà con cái nhà nghèo như chúng ta dám mơ tưởng đến.”
 
Khương Vũ lặng lẽ ăn cơm, không nói chuyện.
 
*
 
Hôm sau, Khương Vũ đến lớp khiêu vũ, cô dùng tiền kiếm được để nộp học phí kỳ sau, đồng thời cũng thanh toán khoản học phí nợ của kỳ trước.
 
Trung tâm khiêu vũ này tên là Linh Tước, là trung tâm đào tạo múa ba lê có tiếng trong Bắc Thành.
 
Đời trước Khương Vũ vì không có tiền đóng học phí nên mới dựa dẫm vào Hoắc Thành trở thành hoa ti thố [1] của hắn.
 
([1] Hoa ti thố là tên của một loài hoa sống dựa lên thân của loài thực vật khác, cũng đồng thời mang theo hàm ý ẩn dụ để chỉ người bị người khác bao nuôi, ỷ lại.)
 
Lần này, Khương Vũ sẽ không rơi vào hoàn cảnh chật vật ấy nữa.
 
Múa ba lê là ước mơ của cô, cô nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
 
Trong phòng tài vụ, Khương Vũ gặp được giáo viên hướng dẫn trước kia - Huỳnh Hân.
 
Huỳnh Hân năm nay khoảng ba mươi tuổi, từng đoạt giải trong cuộc thi múa ba lê toàn quốc, ở trong trung tâm này mà nói, cô ta cũng là một giáo viên dạy múa ba lê có tiếng.
 
Chỉ là thiên phú có hạn, rất khó để tiến thêm một bước để trở thành nhà nghệ thuật múa ba lê chân chính.
 
Dù sao đi nữa ngành này thật sự là cần có thiên phú trời cho.
 
Vậy nên đối với Khương Vũ có thiên phú cực cao trong lĩnh vực này, Huỳnh Hân tuy là giáo viên nhưng ít nhiều cũng có chút ganh tỵ.
 
Mà điều khiến trong lòng cô ta càng không thoải mái chính là thái độ của Khương Vũ đối với cô ta.
 
Học sinh trong lớp múa Linh Tướng, cơ bản đều vô cùng ‘tôn trọng’ với giáo viên.
 
Dịp lễ tết đều sẽ gửi hồng bao, tặng quà, đây là chuyện không thể bình thường hơn nữa, nhưng mà Khương Vũ trước giờ chưa từng gửi hồng bao cho cô ta.
 
Huỳnh Hân cảm thấy, Khương Vũ cậy vào mình có thiên phú nên không thèm đặt cô ta vào trong mắt. 
 
Thế là vừa nhìn thấy Khương Vũ bước vào phòng tài vụ, Huỳnh hân liền vội tiến vào theo.
 
Cô ta cho rằng Khương Vũ lại đi cầu xin giáo viên phòng tài vụ gia hạn chuyện nộp học phí, thế là liền chuẩn bị muốn châm chọc cô.
 
Tốt nhất là có thể khiến cô biết khó mà lui, chủ động thôi học.
 
Khương Vũ đang làm thủ tục trước ô cửa của phòng tài vụ, Huỳnh Hân đẩy cửa bước vào, dựa vào cửa mỉa mai: “Khương Vũ, em lại nợ học phí à? Không có tiền thì đừng học múa nữa, Linh Tước chúng tôi lại không phải là tổ chức từ thiện, làm sao có thể cứ để em nợ hết kỳ này lại đến kỳ khác chứ?”
 
Khương Vũ không thèm để ý đến lời cô ta nói, cúi đầu điền đơn.
 
Huỳnh hân cho rằng cô xấu hổ, nên nói tiếp: “Em xem học sinh khác trong trung tâm của mình đi, có ai là không có gia thế đâu, nhà kém nhất cũng là gia đình mở công ty. Em lại nhìn lại mình xem, người nghèo còn muốn theo đuổi nghệ thuật gì đó, quả là buồn cười mà.”
 
Khương Vũ bình tĩnh nhìn cô ta.
 
Huỳnh Hân nhìn thấy cô không hề để ý, thậm chí còn đang cười, cô ta có cảm giác như đang đánh vào bông gòn, không khỏi bất mãn hỏi: “Em cười cái gì?”
 

Khương Vũ nhún vai: “Cô nói chuyện cười, tôi liền cười thôi.”
 
“Em…”
 
Huỳnh Hân rất ngạc nhiên với vẻ thoải mái của Khương Vũ bây giờ, nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn cô sẽ tức đến phát khóc, canh cánh mãi trong lòng.
 
Hôm nay sao lại có thể bình tĩnh như thế.
 
Huỳnh Hân cho rằng hẳn vẫn chưa chọc trúng chỗ đau của cô, thế là cô ta nói tiếp: “Đương nhiên rồi, người nghèo như em cũng không phải không thể học ba lê, học tốt còn có thể câu được con rùa vàng, gả cho một người đàn ông tốt, cả đời được chăm lo, đây có phải là lý do em học múa ba lê không?”
 
Khương Vũ nhẹ nhàng đáp lại: “Đường tắt mà cô nói, có phải cô Huỳnh cũng từng đích thân trải nghiệm không, người bình thường sao có thể nghĩ đến chứ?”
 
“Em!”
 
Huỳnh Hân bị cô nói trúng, lập tức nổi giận.
 
Mà cô ta còn chưa kịp phản kháng, Khương Vũ lại nói: “Hơn nữa, so với việc gả cho một người đàn ông tốt, ai đó còn cậy vào chút tài nghệ này của mình mà làm tiểu tam được người ta bao nuôi, đây mới là sỉ nhục đối với người mặc váy ba lê.”
 
Nghe xong lời này, cả người Huỳnh Hân đều cảm thấy không thoải mái.
 
Sao Khương Vũ lại biết được, chuyện giữa cô ta cùng tổng giám đốc bên Sở nhà đất gian díu được giấu kín như bưng, không cho ai biết cả.
 
Cô nhất định là đang nói hươu nói vượn!
 
Huỳnh Hân không vui nhìn Khương Vũ, cô như thể biến thành người khác vậy. Trước đây từng lời mát mẻ mỉa mai của cô ta đều đâm trúng lòng Khương Vũ.
 
Mà hôm nay, cô dường như miễn dịch toàn bộ công kích.
 
Huỳnh Hân còn đang muốn nói gì đó, nhưng Khương Vũ không thèm để ý đến cô ta, sau khi điền xong tờ đơn liền đưa vào ô cửa phòng tài vụ, thanh toán học phí.
 
Học phí ở lớp nghệ thuật Linh Tước là mười nghìn tệ một học kì, Khương Vũ nộp luôn học phí của học kỳ sau.
 
Huỳnh Hân nghe thấy cô có tiền đóng học phí, liền kinh ngạc hỏi: “Cô lấy đâu ra tiền để đóng vậy?”
 
“Em phải nói rõ cho cô giáo Huỳnh biết sao?”
 
Huỳnh Hân nhìn thấy thái độ lạnh này của cô, càng lúc càng cảm thấy không đúng, cao giọng nói: “Nói không chừng em đang dựa vào đại gia nào đó rồi, thật buồn nôn, ba lê chính là bị loại con gái mặt dày như em vấy bẩn.”
 
Khương Vũ theo quy trình làm xong thủ tục nộp học phí, cuối cùng cô xoay người khoan dung nói: “Cô giáo Huỳnh không biết sao, nhà em gần đây đang thương lượng chuyện mua đất với Sở nhà đất, vậy nên nhà em có lẽ sẽ không nghèo tiếp đâu.”
 
Vừa nghe thấy từ Sở nhà đất, Huỳnh Hân lập tức nghẹn họng.
 
Cô ta và tổng giám đốc Sở nhà đất…qua lại vụng trộm với một người đàn ông đã có gia đình, chuyện này không ai biết cả, nhưng Khương Vũ lại đột nhiên nhắc đến Sở nhà đất khiến cô ta không thể không chột dạ.
 
“Em...em có ý gì!”
 
Khương Vũ nhìn thấy Huỳnh Hân đang đổ mồ hôi lạnh liền cười khẽ nói: “Không có ý gì cả, cô giáo Huỳnh quen thân với tổng giám đốc Sở nhà đất, có thể tìm ông ấy chuyện trò bất kỳ lúc nào.”
 
Thật ra theo lý mà nói, Khương Vũ giờ đây sẽ không biết được chuyện Huỳnh Hân làm tiểu tam được người khác bao nuôi.
 
Nửa năm sau, tin xấu này mới bị lộ ra, ầm ĩ cả Bắc Thành, lớp nghệ thuật Linh Tước cũng vì thế mà lên hot search trên Weibo. Huỳnh Hân cũng trở thành chuột qua đường bị người người hô đánh.
 
Nhưng trùng hợp là Khương Vũ trùng sinh quay về, ưu thế duy nhất chính là có thể biết trước tương lai, cô biết được bí mật của rất nhiều người, biết được những chuyện gian díu  không thể cho người khác biết được…
 
Huỳnh Hân sau đó liền phản ứng lại, vội vã đuổi theo Khương Vũ, bị dọa đến nói năng không rõ ràng: “Khương Vũ, phải, là cô không tốt, cô sai rồi. Nếu em nói chuyện này ra… Cô thật sự… Thật sự không còn mặt mũi gặp ai nữa.”
 
“Không phải em muốn để cô không có mặt mũi gặp ai, mà là chính bản thân cô không cho cô mặt mũi.”

 
Cả người Huỳnh Hân run rẩy, đôi môi cũng trở nên tái nhợt, liên tục xin lỗi: “Là cô không tốt, là cô sai rồi!”
 
Khương Vũ nhìn ra Huỳnh Hân thật sự sợ rồi.
 
Dù sao đi nữa, trong xã hội hiện đại này thật sự không chấp nhận được chuyện tiểu tam, tin xấu này nếu như bị lộ ra ngoài, cô ta thân là giáo viên của Linh Tước, không chỉ chén cơm không giữ được mà còn có thể không thể lăn lộn trong giới ba lê nữa.
 
“Khương Vũ, em xem, cô vừa rồi không nên nói ra những lời tổn thương em, em giơ cao đánh khẽ, đừng nói chuyện này ra nhé.”
 
Nhìn thấy cô ta trở mặt nhanh như thế, Khương Vũ chỉ cảm thấy buồn cười.
 
Con người, chính là thích bắt nạt kẻ yếu, e sợ kẻ mạnh.
 
Cô của trước đây rụt rè nhún nhường, không dám chuốc phải phiền phức, thế nên đổi lại chỉ khiến cho những người này càng bắt nạt dữ dội hơn. Giờ đây cô hoàn toàn thay đổi, nên khiến cho đám người này cũng bị dọa đến thay đổi thái độ.
 
Đương nhiên, Khương Vũ cũng biết nếu như chuyện này ầm ĩ càng lớn, cô chỉ có được cảm giác sung sướng nhất thời, ngoài ra cũng không có ích lợi gì cả.
 
Sau khi sống lại, điều thay đổi lớn nhất của cô chính là học được sự xem xét thời thế của người trưởng thành.
 
Chỉ có trẻ con mới phát tiết cảm xúc của mình, người trưởng thành sẽ chỉ tranh thủ lợi ích lớn nhất cho mình.
 
“Cô sẽ lập tức chấm dứt mối quan hệ này, không qua lại nữa, em thấy như thế có được không?”
 
Cô dứt khoát nói với Huỳnh Hân: “Có tiếp tục qua lại với ông ta hay không là chuyện của cô, không liên quan đến tôi. Tôi chỉ có hai yêu cầu: Một, cô công khai viết trên tường nhà mình xin lỗi tôi, vì cô từng mỉa mai châm chọc tôi, liên tục xin lỗi ba ngày.”
 
“Chuyện này…”
 
“Không muốn sao?”
 
“Không thành vấn đề, không phải chỉ là nói lời xin lỗi thôi sao.” Huỳnh Hân nghiến răng: “Được, còn yêu cầu thứ hai là gì?”
 
“Thứ hai, hội diễn ba lê cuối năm, tôi muốn có tên mình.”
 
“Cái gì! Em muốn tham gia buổi diễn ấy?!”
 
Khương Vũ gật đầu.
 
“Không, không thể! Sao em có thể lên hội diễn ấy được chứ!”
 
Hội diễn ba lê cuối năm, ứng cử viên sẽ do giáo viên của Trung tâm nghệ thuật Esmela đề cử.
 
Trung tâm nghệ thuật Esmela là trung tâm nghệ thuật ba lê có uy tín nhất, có không ít nghệ thuật gia ba lê danh tiếng trong nước đều xuất thân từ Trung tâm nghệ thuật Esmela, đương nhiên trung tâm Linh Tước hoàn toàn không thể sánh bằng.
 
Đến cả nữ vương ba lê mà Khương Vũ sùng bái nhất - Bộ Đàn Yên, cũng xuất thân từ Trung tâm nghệ thuật Esmela.
 
Giáo viên của Trung tâm nghệ thuật Esmela hằng năm sẽ tìm kiếm ứng cử viên ba lê ưu tú trong nước để tiến hành khóa bồi dưỡng chuyên môn nhất.
 
Mà buổi biểu diễn cuối năm cũng là cơ hội duy nhất của Khương Vũ.
 
“Tháng mười có một cuộc thi tuyển chọn nội bộ trong trung tâm, chỉ cần thành tích của em đạt được tiêu chuẩn, cô Huỳnh có thể nghĩ cách giúp em ghi danh trong buổi hội diễn, đúng không?”
 
Huỳnh Hân nghiến răng nói: “Em muốn vào Trung tâm nghệ thuật Esmela, em có biết học phí của trung tâm ấy cao khủng khiếp không, cho dù em có vào được, gia đình em có gánh nổi không!”
 
“Chuyện học phí tự mình em sẽ nghĩ cách, không cần cô giáo Huỳnh nhọc lòng.”
 
Huỳnh Hân sợ Khương Vũ biết được bí mật đáng xấu hổ của mình nên cô ta chỉ đành đồng ý với yêu cầu của cô.
 
Cô ta thật sự nghĩ không thông, Khương Vũ giống như trong một đêm liền biến thành con người khác vậy, trước kia rụt rè không dám nói chuyện với giáo viên, trước giờ không dám phản kháng. Sao mới qua một kì nghỉ hè không gặp mặt, thủ đoạn liền trở nên lợi hại như vậy rồi!
 
Cô ta không dám xem thường cô nữa, sau khi cô rời đi, cô ta liền nhanh chóng viết status lên tường mình nói lời xin lỗi.
 
Cô xin chính thức nói lời xin lỗi với bạn Khương Vũ, trước đây cô từng nói rất nhiều điều không phải với em, tổn thương đến em. Cô sâu sắc ngẫm lại lỗi lầm của mình, chân thành tỏ lời xin lỗi với bạn Khương Vũ: Xin lỗi em!
 
Dòng xin lỗi kia vừa đăng lên, di động của Khương Vũ liền không ngừng rung lên, tất cả đều là tin nhắn của các bạn học trong lớp khiêu vũ.
 
Phải biết rằng, trong lớp khiêu vũ cô hoàn toàn là kẻ vô hình, cực kì tự ti, ai cũng có thể giẫm đạp cô, cô đều là bị đánh đến sức đầu mẻ trán cũng tự mình cam chịu, nhẫn nhục.
 
Ai ngờ một kẻ tàng hình như thế lại bắt cô giáo Huỳnh đăng tin xin lỗi lên tường nhà?
 
Bạn học trong lớp khiêu vũ đều cảm thấy khó tin, liên tục đưa ra đủ loại phỏng đoán.

 
Mà Khương Vũ cũng đặt di động xuống, không thèm để ý đến tin nhắn của bọn họ.
 
Khương Vũ của quá khứ đã chết ở kiếp trước rồi, cô giờ đây muốn sống một cuộc đời mới.
 

 
Trên đường về nhà, Khương Vũ nhận được tin nhắn từ app Zhiguo, là Cừu Lệ nhắn cho cô: “Tìm được tôi chưa?”
 
Khương Vũ nhíu mày, trả lời: “Chưa.”
 
Cừu Lệ: “Xin nhanh chóng nắm bắt thời gian.”
 
Tù chung thân, cuộc sống hẳn là không dễ dàng.
 
Nói thật thì, tuy là đã nhận nhiệm vụ này, nhưng trong lòng Khương Vũ cũng có chút sợ hãi.
 
Cừu Lệ là tội phạm giết người đấy, hơn nữa nghe nói còn là kẻ giết người có nhân cách phản xã hội, bởi vì anh ta giết chết chồng cô Hoắc Thành cũng không có bất kỳ động cơ và lý do nào cả.
 
Chỉ có trời mới biết rằng thiếu niên Cừu Lệ từng trải qua những chuyện gì.
 
Bảo cô đi tiếp xúc với người như thế, không sợ mới là lạ.
 
Nhưng cô đã nhận nhiệm vụ rồi, chỉ đành cố gắng đi làm thôi.
 
Cô nói: “Anh có thể gửi cho tôi thông tin liên quan đến quá khứ của anh không?”
 
Cừu Lệ rất nhanh liền gửi địa chỉ cho cô.
 
Tin nhắn trên địa chỉ là số 34 hẻm Ninh Dương.
 
Số 34 đường Ninh Dương cách nhà cô không xa, đi qua vài con hẻm là đến, Khương Vũ liền đi bộ qua đó.
 
Đây là khu phố cũ, các ngôi nhà nơi này đều cũ nát, con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo rẽ trái rẽ phải, khiến người ta như lạc vào mê cung.
 
Đèn đường u ám, Khương Vũ dùng di động tìm kiếm, hình như đã đi đến khu gần đường Ninh Dương rồi.
 
Phía trước hình như có động tĩnh, Khương Vũ bước nhanh đến đó, lại nhìn thấy dưới gốc cây hoàng cát đằng trước có một đám người đang vây đánh một chàng trai.
 
Thiếu niên kia khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, ngũ quan vô cùng tuấn lãng, ánh mắt sắc bén, mang theo vài phần lệ khí.
 
Cậu ta co người như con tôm, nằm trên đất, dưới những cú đánh đấm của bọn họ, khóe môi lại nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, nụ cười hòa lẫn với máu.
 
“Còn cười!”
 
Tên cầm đầu túm lấy cổ áo cậu, nhấc cậu lên, một đấm đấm lên mặt cậu: “Còn cười nữa sẽ đánh chết mày!”
 
Mà cậu vẫn cười, càng cười lớn tiếng hơn, cười đến run người, tựa như ác quỷ trong địa ngục, vô cùng đáng sợ.
 
Tên cầm đầu giận dữ đấm hết cú này đến cú khác: “Thử cười nữa xem! Cười đi!”
 
“Đừng đánh nữa!” Đám côn đồ xung quanh nhìn thấy gã ta thật sự sẽ đánh chết người, liền vội vàng ngăn lại, kéo gã ra: “Đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy.”
 
“Rác rưởi!”
 
Tên cầm đầu dùng sức giẫm cậu một cái, chửi tục vài câu liền xoay người rời đi.
 
Khương Vũ trốn dưới cột đèn, vốn muốn lấy điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, lại nghe gã cầm đầu mắng: “Cừu Lệ, mày là con chó điên khắp nơi cắn người, đi chết đi mày!”
 
Rất nhanh, bọn chúng liền rời đi.
 
Tiếng ầm ĩ xa dần, màn đêm yên tĩnh dường như bao phủ cả thế giới.
 
Nửa bên mặt của Cừu Lệ nằm trong vũng bùn, cậu mở một bên mắt mang theo vết máu, nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đứng cách đó không xa, đang núp sau cây cột điện, như một con nai nhỏ bị kinh sợ, vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn cậu.
 
Mắt cậu bị máu làm cho mơ hồ, chỉ có thể nhìn rõ đôi chân thon dài của cô.
 
Làn da trơn bóng như ngọc, trắng ngần như trăng, xinh đẹp đến nỗi khiến cậu sinh ra ảo giác, dường như đây không phải là địa ngục.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.