Mộng Trong Mộng

Chương 34: Chương 34:



Khương Vũ tẩy sạch lớp trang điểm còn sót lại, thay sang bộ quần áo sạch sẽ, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, nhưng cơ thể đã dễ chịu hơn rất nhiều.
 
Ra khỏi phòng thay đồ, phòng hậu trường đã trống trơn, không thấy bóng dáng Cừu Lệ đâu nữa.
 
Cô thầm cảm thấy không ổn, lúc chạy ra khu khán đài, chỗ của mấy người Hạ Tử Lộ đã trống hoác.

 
Cô hốt hoảng rút điện thoại ra gọi điện cho Cừu Lệ, vài giây sau, điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của thiếu niên vang lên...
 
“Hửm.”
 
“Cậu đang ở đâu?”
 
“Trong rừng cây nhỏ trước nhà hội trường.
 
“Cậu...”
 
Dường như Khương Vũ đã đoán được gì đó, trái tim cô dần trở nên nặng nề.
 
Trong rừng cây, Cừu Lệ liếc mắt nhìn mấy cô gái sợ hãi run như cầy sấy trước mặt, trầm giọng hỏi: “Cậu muốn chúng nó chết kiểu gì?”
 

Khương Vũ bịt chặt miệng như quên cả thở, mãi một lúc sau cô mới chậm chạp thốt ra từng chữ một: “Cừu Lệ, cậu nghe tớ nói...”
 
“Không nghĩ được à? Thế tớ tự quyết định vậy.”
 
Giọng cậu vừa bình tĩnh vừa chậm rãi, tựa như đang nói đến một chuyện vặt vãnh không quan trọng.
 
Khương Vũ dằn trái tim đang run rẩy xuống, nói: “Cừu Lệ, tớ chỉ cần một lời giải thích công bằng.”
 
“Yên tâm.” Cậu nhìn Hạ Tử Lộ mặt mũi tái mét vì sợ hãi, cười nhạt một tiếng: “Tớ sẽ cho cậu sự công bằng.”
 
“Nhưng bạo lực không phải công bằng.” Khương Vũ cắn răng, nói rõ ràng từng chữ với cậu: “Tớ muốn bắt bọn họ trả cái giá thê thảm hơn cả nỗi đau thể xác. Nếu cậu làm gì họ, thì cậu sẽ đẩy tớ vào tình cảnh khó có thể chịu đựng nổi, tớ cũng sẽ mãi mãi không có được sự công bằng mà tớ muốn.”
 
Cừu Lệ im lặng không nói.
 
Khương Vũ tiếp tục nói: “Mặc sức giẫm đạp lòng tự tôn của người khác dưới chân, sỉ nhục, gây tổn thương... tất cả những tội lỗi của họ, chỉ một chút nỗi đau trên da thịt là có thể bù đắp được sao.”
 
Cừu Lệ nhìn chằm chằm vào mấy chị đại bị dọa co rúm lại như chim cút kia, thật lâu sau, cậu mới thốt ra một chữ...
 
“Cút.”
 
Cánh Hạ Tử Lộ đã sợ đến bủn rủn tay chân từ lâu, chúng dìu nhau dậy, chạy như điên về phía nhà hội trường, giống như đang chạy trốn khỏi ác quỷ trong bóng đêm, nóng lòng muốn chạy đến chỗ đông người, tìm kiếm sự bảo vệ.
 
...
 
Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm.
 
Nỗi kinh hãi mà cô trải qua mấy phút vừa rồi còn nhiều hơn mọi nỗi sợ cả đời cô cộng lại. Nếu Cừu Lệ thật sự làm gì Hạ Tử Lộ...
 
Hậu quả thật sự không thể lường trước được.
 
Mấy học sinh biểu diễn xong xuống khỏi sân khấu, nhìn thấy Khương Vũ thì vội vàng vây quanh cô, mồm năm miệng mười nói...
 
“Khương Vũ, bài nhảy cậu vừa nhảy đẹp lắm ấy.”
 
“Cảm động ghê luôn á, tớ nhìn thấy miệng hiệu trưởng không khép lại được nữa cơ.”
 

“Không ngờ cậu lại biết nhảy múa như vậy.”
 
“Chủ yếu là ý tưởng ấy, ý tưởng này hay quá đi thôi, sức truyền cảm và sức biểu đạt cũng cực kỳ tuyệt!”
 
...
 
Đúng lúc này, cô giáo Tần ở ban văn nghệ bước phăm phăm về phía hậu trường, vừa mở miệng đã chất vấn Khương Vũ: “Bạn Khương Vũ, có chuyện gì với em thế?”
 
Khương Vũ không hiểu mô tê gì, “Em có chuyện gì ạ?”
 
“Bài nhảy của em hoàn toàn không giống bài nhảy lúc diễn tập trước đó!” Cô giáo Tần kích động nói: “Em dùng cách như này để thu hút sự chú ý à!”
 
Nghe thấy lời này của cô ta, ý định giải thích của Khương Vũ cũng chẳng còn nữa, thay vào đó chỉ có nỗi thất vọng.
 
“Chủ đề của chúng ta là hướng về sự tích cực, hướng về điều lành mạnh, trường học thân thiện.” Cô giáo Tần tiếp tục chỉ trích: “Cái em nhảy là thứ gì, chán chường, u ám, bạo lực... em khiến nhà trường mất mặt quá rồi đấy!”
 
“Là em khiến nhà trường mắt mặt ư?”
 
Khương Vũ nhìn cô ta, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ mỉa mai: “Đây không phải bài nhảy em chuẩn bị, cô giáo Tần có biết vì sao không ạ?”
 
“Chẳng phải là em muốn khác người, thu hút sự chú ý của người khác sao!”
 
“Vì trước khi lên sân khấu, em bị cánh chị đại do Hạ Tử Lộ cầm đầu hắt một thùng nước lạnh lên người, lớp trang điểm cũng bị lau sạch. Cô giáo Tần nói xem, em có thể làm gì được đây.”
 
Cô giáo Tần Phi sững sờ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô ta nhíu mày nói: “Em nói vớ vẩn gì vậy, tôi nói cho em biết, bố của Hạ Tử Lộ, tổng giám đốc bất động sản Hạ Tường cũng ngồi dưới khán đài. Ông ấy là nhà tài trợ quan trọng của trường ta, em đừng nói nhăng nói cuội.”
 
Khương Vũ cười lạnh, “Thế cơ ạ?”
 
Tần Phi cũng tự biết mình đuối lý, mãi một lúc sau mới ngượng ngập nói: “Quần áo ướt hay phấn trôi hết thì em đừng có lên nữa! Em cứ nằng nặc lên sân khấu, nhảy cái bài gì vậy chứ! Đúng là bôi nhọ hình tượng của trường chúng ta!”
 
“Vì sao lại không lên, em bị bắt nạt, là lỗi của em sao!”
 
Khương Vũ nhìn xoáy vào cô ta, “Vì sao em phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của người khác! Vì sao em phải bỏ lỡ cơ hội lần này!”
 
“Tôi cảnh cáo em, nếu em gây ảnh hưởng xấu tới nhà trường thì em phải chịu trách nhiệm đấy!”
 
Nói xong, cô giáo Tần Phi tức tối bỏ đi.
 
Khương Vũ mệt mỏi ngồi xuống ghế, mấy bạn học xung quanh đưa mắt nhìn nhau rồi lặng lẽ đi khỏi đó, để cho cô không gian tĩnh tâm một mình.
 
Cô ngồi một mình ở đó một hồi, bỗng nhiên thấy như có bóng người ngoài hành lang, bèn đứng dậy nhìn về phía đó.
 
Vậy mà lại là Tạ Uyên.
 
Tạ Uyên đứng xa xa nhìn cô, vẻ mặt phức tạp, trong đôi mắt đen ngập tràn đau lòng và thương xót, lại có chút gì đó kìm chế và đè nén.
 
Khương Vũ chải lại tóc tai một chút rồi bước về phía Tạ Uyên, “Ngài Tạ, sao ngài lại đến hậu trường vậy ạ, vừa rồi cháu nhìn thấy ngài ở hàng ghế đầu, hoan nghênh ngài đến...”
 
Còn chưa nói xong, Tạ Uyên đã cởi áo vest của mình ra, định khoác lên cơ thể nhỏ bé của Khương Vũ.
 
Khương Vũ lùi lại một bước theo bản năng, tránh khỏi chiếc áo vest của Tạ Uyên.
 
Quả như Khương Mạn Y đã từng nói, Tạ Uyên đã hơn bốn mươi rồi mà vẫn chưa lấy vợ. Tuy nhìn rất trẻ trung nhưng chung quy cô vẫn nên giữ khoảng cách với ông ấy.
 
Giọng Tạ Uyên hơi khàn, hỏi cô: “Vừa nãy... có phải bị bắt nạt không?”
 
Vừa nghe ông ấy hỏi như vậy, không biết vì sao đầu mũi Khương Vũ cay cay, vành mắt cũng đỏ hoe theo.
 

Tủi thân quá, thật sự rất tủi thân...
 
“Có lạnh không?”
 
Cô cúi gằm mặt, khẽ lắc đầu: “Bây giờ không lạnh nữa rồi.”
 
“Bọn chúng có đánh cháu không?”
 
Cô cũng lắc đầu, rõ ràng là sắp không nói thành lời nữa rồi, cổ họng nghẹn ngào giống như nuốt phải chì.
 
Có lẽ là vì từ nhỏ đã không có bố, đối diện với sự quan tâm của một bậc bề trên trạc tuổi bố mình, Khương Vũ thật sự cảm thấy rất khó chịu.
 
Tạ Uyên bước về phía cô một bước, lập tức nói: “Cháu đừng hiểu nhầm, chú không có ý đồ gì với cháu đâu. Cháu cũng biết con gái chú lạc mất rồi, chú chỉ cảm thấy cháu với con bé giống nhau, thấy cháu như này, lòng chú cũng rất khó chịu...”
 
“Cảm ơn ngài, cháu không sao.”
 
“Vậy sao lại khóc?”
 
Tạ Uyên nhìn mắt cô đã trào nước mắt, chảy dọc theo gò má tuôn rơi lã chã, như những hạt mưa rơi ào ạt xuống dưới mái hiên.
 
Khương Vũ dùng tay áo chùi sạch nước mắt, nói bằng giọng đặc sệt âm mũi: “Nhìn thấy ngài Tạ, cháu chỉ cảm thấy, nếu cháu có bố thì có lẽ sẽ không bị bắt nạt nữa. Nếu bố cháu biết được những chuyện này, bố cháu sẽ đuổi hết những kẻ bắt nạt người khác đi.”
 
Tạ Uyên nghe thấy câu này, trái tim nhói đau đến mức không thể dằn xuống.
 
Ông chỉ ước gì có thể ôm con bé vào lòng, nói cho nó biết, bố ở đây rồi, bố sẽ bảo vệ con, sẽ không để kẻ khác ức hiếp Tiểu Vũ nữa.
 
Nhưng lý trí còn sót lại trong đầu nói với ông rằng, bây giờ vẫn không thể nói, vẫn chưa phải là lúc.
 
Tạ Uyên đặt tay lên bả vai gầy guộc của cô bé, vỗ vai cô một cách kìm nén, giọng nói khàn khàn: “Chú lấy lại công bằng cho cháu.”
 
Khương Vũ biết chú Tạ thật lòng muốn giúp cô, cô cũng có thể tín nhiệm chú ấy.
 
Sau vài giây chần chừ, Khương Vũ lấy điện thoại ra, đưa đến tay Tạ Uyên.
 
“Vừa rồi lúc chúng bắt cháu vào trong phòng cất đồ, cháu đã bật ghi âm của điện thoại.”
 
...
 
Dạ hội Nguyên Đán trong hội trường lớn vẫn còn tiếp tục. Sau khi phần thi văn nghệ kết thúc, sẽ có một lễ trao giải long trọng, do các quản lý cấp cao của doanh nghiệp trao giải nhất nhì ba và giải đặc biệt cho học sinh đạt giải.
 
Giọng nói cao vút truyền cảm của MC cất lên theo tiếng nhạc đầy hào hùng...
 
“Các vị lãnh đạo, các em học sinh thân mến, trong buổi tối khó quên này, chúng ta cùng chào đón một năm hoàn toàn mới mẻ. Trường trung học Duật Hi luôn tuân theo truyền thống tốt đẹp, bác ái, khiêm nhường của người làm giáo dục, việc dạy và học giữa thầy và trò, tình bạn giữa các em học sinh rất tốt đẹp, luôn giúp đỡ lẫn nhau. Bất kể là không khí học tập hay là không khí đời sống, đều vô cùng hài hòa.”
 
“Chủ đề của dạ hội Nguyên Đán của chúng tôi lần này là “Trường học thân thiện, học sinh tích cực”. Bởi vì thành lập trường bao nhiêu năm, chưa từng xảy ra vấn đề đánh lộn ẩu đả, có thể nói là tấm gương mẫu mực trong số rất nhiều trường trung học ở Bắc Thành.”
 
...
 
Quả đúng là như vậy, chủ đề của buổi dạ hội hôm nay là trường học thân thiện. Mỗi một bài biểu diễn của học sinh đều xoay quanh những chủ đề như: Hướng về tích cực, tốt đẹp và lành mạnh.
 
Một đoạn múa đường đột, không ăn nhập và không hài hòa của Khương Vũ vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói, biến mất giữa những lời tán tụng nhiệt tình của MC và trong tiếng hợp xướng hân hoan cuối buổi dạ hội.
 
Tựa như... chưa từng có chuyện gì xảy ra.
 

Sau khi trao giải nhất nhì ba xong, cuối cùng là phần trao giải đặc biệt của dạ hội Nguyên Đán lần này.
 
Giải đặc biệt không trao cho tiết mục mà chỉ trao tặng cho cá nhân. Người đạt giải có thể nhận được số tiền hỗ trợ 4 vạn do tập đoàn khoa học công nghệ Duyệt Phương tài trợ.
 
Cô giáo Tần Phi bước lên sân khấu, mở phong thư kết quả của ban giám khảo ra, đưa mắt nhìn về phía Đào An Hinh.
 
Đào An Hinh cũng nóng lòng muốn được lên sân khấu.
 
Cô ta và cô giáo Tần Phi đã đạt được thỏa thuận ngầm bao năm qua, giải đặc biệt năm nào cũng đều phát cho cô ta.
 
Mà cô ta còn là học sinh nghèo vượt khó lọt vào top 10 của khối, không có ai có tư cách giành được giải thưởng này hơn cô ta!
 
Tần Phi mở phong thư ra, trong giai điệu hân hoan của nhạc trao giải, đọc lên cái tên “Đào An Hinh”.
 
Khán giả sửng sốt một hồi, sau đó mới có tiếng vỗ tay lác đác vang lên.
 
Cánh học sinh vốn cho rằng giải thưởng này thuộc về Khương Vũ.
 
Dù sao thì đoạn nhảy cuối cùng của cô quả thực vô cùng rung động, gây cho người xem hiệu quả thị giác cực mạnh và đánh vào cảm xúc của họ.
 
Trong tiếng vỗ tay lác đác, Đào An Hinh ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sải bước đi lên sân khấu.
 
“Cảm ơn sự tin tưởng của các thầy cô, sự quý mến của các bạn học, thật vui vì có thể nhận được giải thưởng này. Trường học của chúng em là một đại gia đình đầm ấm, mỗi học sinh trong trường đều thân thiết giống như anh chị em một nhà. Chính vì được sống trong môi trường tốt đẹp như này, chúng em mới có thể chăm chỉ học hành, thi cử được kết quả tốt, báo đáp lại nhà trường.”
 
Cô giáo Tần hài lòng nhìn cô ta, nói: “Sau đây, xin mời ông Tạ Uyên, chủ tịch tập đoàn khoa học công nghệ Duyệt Phương, lên sân khấu trao giải cho em Đào An Hinh.”
 
Nhưng sau khi nói xong câu này, mười giây, hai mươi giây... Tạ Uyên vẫn ngồi bất động ở ghế chủ tọa chính giữa khán đài như cũ.
 
Tần Phi bối rối nhìn Tạ Uyên, “Ông Tạ Uyên... mời ông...”
 
Lúc này ông mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc Đào An Hinh trên sân khấu một cái, rồi thốt ra ba chữ: “Tôi từ chối.”
 
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người ở hội trường đều sững sờ, bao gồm Đào An Hinh mặt mũi tái nhợt kia.
 
Thế mà ông Tạ Uyên lại nói “từ chối”?
 
Đây có lẽ được coi như là đánh thẳng vào mặt Đào An Hinh và nhà trường.
 
Tần Phi cười lúng túng, dò hỏi một cách khúm núm: “Ông Tạ Uyên, tôi có thể biết nguyên nhân từ chối của ông không ạ?”
 
“Tiết mục của bạn học sinh này không làm tôi hài lòng, tôi không thể tưởng tượng nổi, một ngôi trường tràn ngập bạo lực như này, lại còn ra sức tỏ vẻ hòa thuận. Phía sau bài ca hoan lạc của các người, đến tột cùng đã lấn át bao nhiêu tiếng khóc nghẹn ngào của học sinh.”
 
Vừa dứt lời, tiếng nhạc hân hoan bỗng dừng lại, sau đó, một đoạn ghi âm vang lên, trong đó có tiếng nước, tiếng chửi mắng sỉ nhục, có tiếng khóc, còn có tiếng cười...
 
“Tiện nhân! Con tiện nhân nhà mày!”
 
“Muốn nhảy múa trên sân khấu hử, được thôi, cho mày toại nguyện, đi nhảy đi này.”
 
“Nếu loại người như mày cũng lên sân khấu được, thế thì tao cũng lên được, bọn tao cũng có thể lên được!”
 
“Lau sạch lớp trang điểm của nó!”
 
“Lột quách quần áo của nó đi, để nó tồng ngồng như này lên sân khấu cho mấy đại gia kia xem xem, chẳng phải là muốn ăn bám người có tiền sao, hahaha, cho nó đi đi.”
 
Sau đó là một loạt tiếng đồ đạc rơi xuống, đồng thời còn có tiếng gào khàn cả giọng của Khương Vũ...
 
“Cút!”
 
Hình như cô đang phản kháng, liên tục có đồ đạc rơi xuống, cảnh tượng trong đó nghe vô cùng hỗn loạn...
 
“Như này thôi, dù sao thì nó cũng không lên sân khấu được nữa rồi.”
 
“Bên ngoài có người đến rồi, đi mau!”
 
...
 
Đoạn ghi âm này cứ thế kết thúc trong sự tĩnh lặng im lìm của hội trường lớn.

 
Không ai lên tiếng, ngay cả đến hít thở... cũng trở nên dè dặt, chỉ sợ kinh động đến những linh hồn sợ sệt bất an trong bóng tối.
 
Nghe được đoạn ghi âm này, trái tim của tất cả mọi người đều đang run rẩy.
 
Khương Vũ chậm chạp ra khỏi cửa ngách của nhà hội trường. Tóc cô vẫn còn chưa khô, vì lạnh, cũng vì phẫn nộ, đôi tay run lên một cách mất kiểm soát.
 
Cô đi thẳng đến trước mặt cánh chị đại Hạ Tử Lộ, túm lấy cổ áo Hạ Tử Lộ bằng một tay, ra sức lôi cô ta lên sân khấu.
 
Chỉ thoáng chốc, ánh đèn pha chói mắt chiếu lên mặt Hạ Tử Lộ, soi tỏ khuôn mặt nhăn nhó tái mét của cô ta.
 
Tựa như loài giun dế trong cống ngầm nhanh chóng bị phơi bày trước mặt mọi người. Hạ Tử Lộ sợ đến ngây người, chân cũng nhũn ra, quỳ trên mặt đất, bắt đầu kêu gào khóc lóc đầy sợ hãi...
 
“Không phải em! Em không làm gì cả!”
 
“Bố em là chủ tịch của bất động sản Hạ Tường, ông ấy đang ở đây, em không làm gì hết!”
 
“Các người không có chứng cứ, người trong đoạn ghi âm không phải em! Không phải em!”
 
“Khương Vũ, mày cứ chờ đó cho tao! Mày cứ chờ đó! Bố tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
 
Hạ Tử Lộ bắt đầu nói xiên nói xẹo: “Cô ta hãm hại em! Đây là âm mưu, em không làm gì cả, em là học sinh ba tốt, là cán bộ ưu tú, em sẽ không làm chuyện như này. Mọi người đừng để con nhà nghèo này lừa, nó đố kỵ với em! Bố, con thật sự không làm gì cả.”
 
Hạ Tử Lộ nhìn về phía bố mình bằng ánh mắt cầu cứu, hy vọng có được sự bao che của ông ta.
 
Bố của Hạ Tử Lộ, Hạ Tường đứng lên, tức giận trách mắng: “Chỉ một đoạn ghi âm ngắn ngủi có thể chứng minh được cái gì! Vu khống con gái tôi, tôi sẽ kiện các người tội phỉ báng!”
 
Thế nhưng, sau khi ông ta dứt lời, có học sinh trong đám đông chầm chầm đứng dậy.
 
Đó là bạn của Khương Vũ, Trần Vi.
 
Cô ấy chỉ vào Hạ Tử Lộ, nói: “Cô ta ép em làm bài tập cho cô ta, nếu không làm thì sẽ bị ăn vả. Cô ta còn nói, nếu em nói cho giáo viên thì cô ta sẽ tát em mỗi ngày.”
 
Tuy giọng cô không lớn nhưng lại giống như một quả tạ, đánh thẳng vào trái tim mỗi người.
 
Ngay sau đó, lại có một cô bé đứng dậy, chỉ vào Hạ Tử Lộ, “Cô ta chụp ảnh em, dọa sẽ chỉnh sửa thành ảnh nude đăng lên mạng.”
 
“Cô ta đọc nhật ký của em, còn đọc trước mặt mọi người!”
 
“Cô ta nói em quyến rũ bạn trai cô ta, từng cắt tóc của em.”
 
...
 
Hết cô gái này đến cô gái khác đứng dậy, mỗi cánh tay chỉ vào Hạ Tử Lộ đều như một lưỡi dao bén, dồn nén mọi phẫn nộ bắn về phía kẻ đầu sỏ trên sân khấu.
 
Hạ Tường ngã ngồi xuống ghế, kinh ngạc vô cùng, không ngờ đứa con gái ngoan ngoãn trước mặt mình, lại làm nhiều chuyện xấu trong trường như vậy!
 
Hạ Tử Lộ nhìn mấy cô gái mà mình từng bắt nạt, đến lúc này đều đứng lên, tố cáo tội trạng của cô ta.
 
Cô ta không thể nói nổi một câu, cả người bủn rủn ngã ngồi xuống đất.
 
Thậm chí cô ta còn không dám nhìn thẳng vào mặt những cô gái kia...
 
Đúng lúc này, bên ngoài hội trường vọng vào tiếng còi xe cảnh sát.
 
Vừa rồi Tạ Uyên đã báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát đã đến, dẫn Hạ Tử Lộ và đám chị đại bên cạnh cô ta đi khỏi nhà hội trường.
 
Bọn họ bị cảnh sát còng tay, cúi gằm mặt xuống, không còn bộ dạng ngạo mạn phách lối như thường ngày nữa.
 
Khương Vũ vô cảm nhìn bọn họ, lúc này cô chợt cảm thấy, tất cả sự can đảm trong người đã quay lại.
 
Hóa ra, mấy kẻ chuyên bắt nạt người khác, nhìn có vẻ hung dữ nhưng hóa ra cũng biết sợ, hóa ra cũng...
 
Yếu đuối như vậy.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.