Mộng Trong Mộng

Chương 92: Chương 92




Trình Dã có hai căn phòng ở Bắc Thành, một căn ở khu bình dân mới, một căn biệt thự nhỏ ở ngoại thành, nói bóng nói gió, muốn đón hai mẹ con đến nhà mình, một nhà ba người sống bên nhau, cùng nhau trải qua ngày tháng êm đềm.
Khương Mạn Y kiên quyết không đồng ý, lo lắng này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông, hơn nữa ảnh hưởng còn cực kỳ có tính hủy diệt.
Cũng may nhà của Khương Vũ cuối cùng vẫn di dời, nhận được một số tiền bồi thường không nhỏ.
Khương Vũ bảo Khương Mạn Y mau đi mua nhà, nhân lúc bây giờ giá phòng vẫn còn chưa đắt đỏ, bọn họ mua một căn phòng khu trường học ở đoạn đường hoàng kim trong thành phố, hoàn cảnh vô cùng tốt, trang trí vô cùng đẹp.
Cuộc sống tựa như ngày càng tốt hơn rồi.
Có hai người ba ba và mẹ, Khương Vũ thật sự vô cùng hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này lại phảng phất như thiếu đi một góc, góc trống đó, không ai có thể bù đắp.
Cô ngày càng yêu thích con rắn nhỏ tên là "A Lệ" kia, bất kể đi đâu, đều mang theo nó.
Con rắn nhỏ cũng vô cùng thông minh, khi nhiều người, nó sẽ trốn trong mũ đựng rắn, hoặc trong túi đựng rắn, nếu như yên tĩnh rồi, sẽ ló đầu ra, cọ cọ vào tay cô.
Khương Vũ cũng thích "A Lệ", cứ gọi nó "A Lệ Lệ", phảng phất như gọi như vậy, góc trống trong tim kia, sẽ được bù đắp lại vậy.
Buổi chiều ngày hôm đó, Trình Dã gọi Khương Vũ từ trong trường ra, đi siêu thị mua đồ với ông, tối về sẽ làm một bữa tối ngạc nhiên cho Khương Mạn Y, đồng thời cũng chúc mừng sinh nhật bà.
"Chuyện kết hôn này, ba vẫn là bàn bạc với mẹ nhiều hơn."
Trình Dã đang muốn ôm vai cô gái nhỏ, vừa quay đầu nhìn thấy con rắn nhỏ trên vai cô, xì xì thè lưỡi ra, vội vàng thu tay về.
"Con là con gái của chúng ta, con phải biểu đạt với bà ấy, con khát vọng một gia đình hoàn chỉnh cỡ nào, khát vọng ba trở thành ba danh chính ngôn thuận của con bao nhiêu."
Khương Vũ thuận lợi cầm một túi khoai chiên bỏ vào xe đồ: "Ba công lược con cũng vô dụng, chuyện này ba đi mà công lược mẹ ấy, từ trước đến giờ bà ấy đều không nghe lời con.

Mà kết hôn cũng không đơn giản như vậy, ba không chê mẹ con điều kiện không tốt, mẹ con lại chê ba điều kiện quá tốt đấy, bà ấy có thể yêu đương danh chính ngôn thuận với ba, đã cần dũng khí rất lớn rồi.

Ba muốn kết hôn, chắc là đường dài trắc trở."
"Cho nên ta cần con gái như con làm gì chứ." Trình Dã tháo mắt kính xuống, chỉ vào Khương Vũ, nghiêm nghị trách: "Con là con gái, nên cổ động bà ấy, con cái là chất keo dính ba mẹ, con đứa nhỏ này...!Không chỉ không dính chúng ta, con còn đẩy ta ra ngoài.

Con nói xem, con đi đâu tìm được người ba anh tuấn lại săn sóc như ba này chứ."
Khương Vũ vội vàng giật lấy mắt kính đeo lên cho ông, nói: "Có nha, ra cửa rẽ phải, văn phòng tầng 48 tập đoàn khoa học kỹ thuật Duyệt Phương, ba Tạ so với ba còn anh tuấn, có tiền và săn sóc hơn."
"Xì."
Trình Dã không khách khí duỗi tay vò đầu cô, kết quả con rắn trên vai phát ra âm thanh xì xì uy hiếp, dọa ông lùi lại.
"A Lệ Lệ rất ngầu."
"A Lệ Lệ." Trình Dã trợn mắt, nhỏ giọng oán thầm: "Còn nói không thích nữa rồi, một con rắn rách...!Còn làm cho con nhìn vật thấy người."
Khương Vũ không biện giải, chỉ khẽ cười nhợt nhạt: "Cũng không phải không thích, dù sao cũng đã từng thích như vậy, chỉ là...!Nếu như anh ấy đã lựa chọn cuộc sống mới, vậy con cũng nên nhìn về phía trước."
Trình Dã nắm tay cô, dùng lực ấn ấn: "Ba ba ở bên cạnh con, chúng ta cùng hướng về cuộc sống mới."
"Vâng."
"Vậy con đi thổi gió bên tai mẹ con đi."
"....."
Vòng tới vòng lui, vẫn không thoát khỏi cái chủ đề này.
Khương Vũ gạt tay ông ra, thở dài: "Con không muốn mẹ con áp lực nhiều như vậy, lúc trước bà ấy cảm thấy không xứng với ba, bây giờ càng là như vậy.

Khi hai người hẹn hò, con có mấy lần đi theo, đều có thể nhìn ra, mọi chuyện bà đều theo ba, ba nói một bà ấy sẽ không nói hai...!Thật sự kết hôn, không biết tủi thân bao nhiêu."
Trình Dã nghĩ kỹ lại, nhíu mày nói: "Không có đi..."
"Ba xem, ba vẫn chưa ý thức được, nào có bộ dáng của ba ba chứ."
Khương Vũ cảm giác Trình Dã mấy năm nay, bận theo đuổi ước mơ, một đường thuận buồm xuôi gió, fan luôn sùng bái, tâng bốc, công ty cũng bảo vệ, phảng phất như vẫn là thiếu niên mười tám tuổi kia, không trưởng thành.
Nhưng mẹ cô thì sao chứ.
Vì cuộc sống, bà từ bỏ ước mơ của mình, học một kỹ năng, vào ngành dịch vụ cực khổ mệt nhọc nhất.

Những năm này, loại người nào cũng đều từng tiếp xúc, bị bắt nạt, vẫn mỉm cười nghênh đó, sống nhìn sắc mặt người khác....
Cuộc sống như là một hòn đá bị mài mòn.
Nếu như Trình Dã vẫn quyến luyến bà, vậy thì ông nên hiểu rõ tất cả những gì mà người phụ nữ này đã trải qua, có lẽ, ông cũng nên thay đổi thái độ của mình một chút.
"Bảo bảo, đợi đoạn thời gian này bận xong việc phát hành album, ta sẽ dẫn con và mẹ con ra nước ngoài chơi."
"Đi đâu ạ?"
"Đi đâu cũng được, cả nhà chúng ta cùng đi giải sầu, cũng tạo cho chúng ta nhiều cơ hội ở chung."
"Được nha, vậy ba phải biểu hiện cho tốt, con sẽ giám sát ba."
Trình Dã khép hai ngón tay đặt lên chếch trán: "Lúc nào cũng tiếp thu bảo bảo giám sát."
.......
Nhưng mà, Khương Vũ và Trình Dã cũng không ngờ được, bọn họ ở siêu thị không quá nửa tiếng, video chụp trộm lại yên lặng truyền lên mạng, bị mấy blogger có tích V giới giải trí chuyển phát, nhấc lên một màn sóng to gió lớn.

Trong video hai người động tác thân mật, vừa nói vừa cười, còn dắt tay, cùng đi dạo trong siêu thị, không khiến cho người ta nghĩ về hướng scandal cũng khó.
Nhất thời, tiêu đề, #Trình Dã yêu đương#, #Bạn gái Trình Dã#, #Đại học Bắc Thành# lần lượt lên đầu bảng hotsearch.
"Cứu mạng! Tôi thấy được cái gì đây!"
"Sụp nhà."
"Trời ơi! Đây là bạn gái bí mật của Trình Dã à!"
"Kỷ lục nhiều năm như vậy không có scandal của Trình Dã bị phá vỡ rồi!"
"Năm hai hệ nghệ thuật Bắc Thành, còn là học sinh nữa."
"Cách biệt tuổi tác của hai người, không khỏi quá lớn rồi!"
"Này thì làm sao, tôi cảm thấy cũng rất xứng."
"Không được! Không được, ca ca làm sao có thể yêu đương chứ! Tuyệt đối không được, tôi phản đối."
"Khó chịu, thật sự khó chịu."
..........
Buổi tối, Khương Vũ quay lại trường học, trên đường về phòng trực tiếp bị một đám phóng viên vây chặt, cô sợ đến chạy như điên, một đường chạy về ký túc xá.
Dì quản lý ký túc xá là một sư tử hà đông, trấn ở trước cửa ký túc xá, đuổi một đống phóng viên giải trí ra ngoài.
Đoàn đội công ty Trình Dã phản ứng đầu tiên, sau khi thương lượng cùng Trình Dã, quyết định công khai Khương Vũ là con gái ông---
"Một thông cáo đến muộn:
Trước khi quen biết các bạn, tôi đã quen biết mối tình đầu của mình, là một cô gái đáng yêu mê người, nhiều năm như vậy vẫn luôn duy trì độc thân, không phải là bởi vì các bạn, mà là vì cô ấy.

Đương nhiên cũng không chỉ một lần từng nhắc đến trong phỏng vấn và buổi biểu diễn, nghĩ đến các bạn cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Tôi và cô ấy cách đây không lâu trùng phùng, đây là ơn huệ mà vận mệnh dành cho tôi, đồng thời cũng làm cho tôi vui mừng là, chúng tôi còn có một cô con gái đáng yêu, chính là cô gái nhỏ trong hình.

Không sai, bây giờ tôi đã là ba rồi.
Rất xin lỗi đã che giấu lâu như vậy, bởi vì lo lắng người yêu thương nhất sẽ bị tổn thương.

Tôi đã là một người đàn ông trung niên rồi, cuộc sống tình cảm riêng tư không có gì hứng thú, xin mọi người hãy quan tâm đến tác phẩm của tôi."
Văn phong mới bắt đầu vẫn là văn án hợp tiêu chuẩn của quan hệ xã hội, câu cuối cùng là Trình Dã thêm vào, rất có phong cách của ông.
Mà weibo thanh minh công khai này, lại một lần nữa ném một tảng đá lớn về phía dân mạng, gây nên ngàn tầng sóng lớn.
Vậy mà lại trực tiếp có con gái rồi, này còn bạo hơn cả việc công khai tình yêu ngầm!
Khương Vũ nằm trên giường, lướt đến weibo tuyên bố này, trong lòng "lộp bộp" một hồi.
Thân phận của Khương Vũ một khi công khai, thân phận của Khương Mạn Y tự nhiên sẽ không thể giấu được, fan điên cuồng bắt đầu bới ra Khương Mạn Y.
Trong nháy mắt, trên mạng tràn đầy lời trào phúng học lực và công việc của bà, dù cho có fan lý trí nói chuyện, nhưng âm thanh của lý trí vĩnh viễn không ngăn nổi ác ý vô biên ----
"Trời ơi, ca ca là điên rồi sao, sao lại thích loại người như này!"
"Gái mát xa!"
"Trình độ học vấn lớp 10, bà ta cũng xứng!"
"A a a, tôi thật sự muốn điên rồi! Này còn không bằng người đại học Bắc Thành kia, chí ít người ta còn là sinh viên đại học."
"Người ở đại học Bắc Thành kia là con gái của anh ấy! Cầu xin bạn hạ miệng lưu tình, không cần kéo thêm anti cho anh."
"Thật sự vô cùng thất vọng, vô cùng vô cùng thất vọng."
"Nói thật, thật sự không xứng."
"Tôi âm mưu luận một hồi, người phụ nữ này có phải là cố ý dựa vào con gái thượng vị không."
"Tại sao nhiều năm như vậy đều không có tin tức, cứ phải đến bây giờ mới lộ ra, tôi cảm thấy...!Một bàn cờ rất lớn nha."
"Người phụ nữ này quá tâm cơ đi."
....
Khương Vũ lập tức gọi điện cho Khương Mạn Y: "Mẹ, mẹ đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Không, không sao chứ."
"Có thể có chuyện gì, nên tới thì sẽ tới."
Bên kia điện thoại, âm thanh của Khương Mạn Y vẫn xem như là bình tĩnh: "Đừng lo lắng cho ta, khoảng thời gian này con trước đừng về nhà, đi tìm Tạ Uyên, ông ấy sẽ bảo vệ con."
Khương Vũ nhíu mày, không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như này, mẹ cô không bảo cô ngay lập tức đi tìm ba ba, ngược lại đi tìm ba nuôi là Tạ Uyên.
"Con không sợ, chính là rất lo cho mẹ."
"Không cần lo lắng, Tạ Uyên đã phái bảo vệ đến, tiểu khu vẫn xem như an toàn, mẹ cũng không tùy tiện ra ngoài, bảo vệ sẽ đưa đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt cho mẹ."
"A, ba Tạ thật sự quá chu đáo rồi."
Khương Vũ thở dài, luôn cảm thấy so với Tạ Uyên, ba ruột của cô ngược lại không hợp lệ.

Thật không biết tại sao Khương Mạn Y lại yêu ông quỷ ấu trĩ này, phát bản thảo thông cáo cũng hoàn toàn không thương lượng với bọn họ.
Ông ấy không nghĩ đến tuyên bố như vậy, sẽ mang đến càng nhiều áp lực hơn cho mẹ à!
Công việc của bà, trường học của bà, cuộc sống yên bình của bà...!Hoàn toàn không còn rồi!
"Ba con thật sự là...!quá đáng quá rồi!"
"Đừng trách ông ấy." Khương Mạn Y nghe được tức giận từ trong giọng nói của con gái, vội vàng khuyên giải: "Ông ấy đã sớm muốn công khai, có lẽ này chỉ là một thời cơ thôi."
"Mẹ!" Khương Vũ hận sắt không thành thép, "Mẹ còn nói chuyện giúp ông ấy, tại mẹ cứ dung túng ông ấy như vậy, mới làm cho ông ấy mãi mãi như một đứa trẻ vậy."
"Khương Vũ, giữa mẹ và ba con...!Con không hiểu.

Chuyện chính là như vậy, không nói nữa, sẽ tốt lên thôi."
Nói xong, Khương Mạn Y ngắt máy.
Khương Vũ mặc dù trong lòng cảm thấy không đáng cho mẹ mình, rất đau lòng bà, nhưng lúc này, vừa hay cần cả nhà đoàn kết lại, mà không phải là nội chiến.
Hai ngày đó, fan thật sự điên rồi.
Bộn họ tìm được ảnh thẻ của cô trong trang web của trường, sau đó so sánh phân tích chuyên nghiệp trên máy tính với ảnh của Trình Dã, xác thực ngũ quan tướng mạo của hai người, căn bản hoàn toàn không giống nhau, tỉ lệ trùng hợp không đến 5%, dựa vào cái đó để kết luận ---
Khương Vũ không phải là con ruột của Trình Dã, "người mẹ ác độc" mượn con gái thượng vị là Khương Mạn Y này, từ đầu đến cuối, đều đang lừa anh trai nhà bọn họ.
Trình Dã thật sự phẫn nộ rồi, trực tiếp dùng nick weibo chính bày tỏ phẫn nộ ---
"Con gái là tôi tự nhận, có gì thì hướng đến tôi, đừng có động vào người nhà tôi."
Fan hận sắt không thành thép, rất nhiều fan thiếu não trực tiếp chuyển thành anti fans, đương nhiên, cũng có rất nhiều tiếng nói lý trí, ủng hộ Trình Dã ---
"Rắp tâm cái gì sửa ảnh!"
"Anh hùng bàn phím thái độ nói chuyện quá ác độc rồi, nguyền rủa nhà người ta tính là cái gì chứ!"
"Bảo một người đàn ông trung niên không kết hôn không sinh con, tương lai mấy người dưỡng lão đưa tang sao! Tức chết tôi mất."
"Xin hãy quan tâm đến tác phẩm của anh Dã."
Trình Dã trước giờ đều là dùng tác phẩm nói chuyện, là tác phẩm mang đến cho ông lưu lượng và danh tiếng, chứ không phải là hình tượng thần tượng.
Vì thế ông sẽ không quan tâm đến fan thoát fan hay không, muốn oán hận thì oán hận.
Khương Vũ mới bắt đầu cảm thấy fan điên rồi, nhưng sau này khi cô nghiêm túc đi so sánh bức ảnh, nhìn những phân tích chuyên môn mà fans đưa ra, cũng càng cảm thấy, mình và Trình Dã hình như thật sự....
Không quá giống nha.
Có điều này cũng chỉ là một đêm cuồng hoan, ngày hôm sau, hotsearch và bức ảnh so sánh liên quan, đều bị xóa sạch, phảng phất như chưa từng xảy ra vậy.
Đề tài tương quan, cũng bị xóa trong giây lát, hoặc là bị xóa tài khoản.
Khương Vũ còn rất kỳ quái, nếu như đoàn đội công tác của Trình Dã ra sức như vậy, sẽ không nháo đến trình độ này.
Trình Dã cũng nói không phải là ông làm.
Khương Vũ nghĩ đến Tạ Uyên, nhưng không dám xác định, gọi điện thoại cho Tạ Uyên ----
"Ba Tạ, tin tức trên mạng là ba xóa ạ?"
"Uh."
"Còn có mẹ, ba cũng phái bảo vệ đến bảo vệ bà ấy, cảm ơn ba."
"Đoạn thời gian này cứ ở Esmela đừng ra ngoài, nơi đó mới là chỗ an toàn."
Khương Vũ rầu rĩ gật đầu: "Vâng ạ."
"Bảo vệ bản thân cho tốt, đừng xem mấy bình luận trên mạng.

Có gì không vui, có gọi điện cho ba Tạ."
Khương Vũ cay cay mũi, thiếu chút nữa khóc.
Một năm này, tâm tình của cô phảng phất như bị một bức tường ngăn chặn, chưa từng khóc, khóc không được.
Nhưng giây phút này, nghe giọng nói dịu dàng của Tạ Uyên, cảm nhận được sự quan tâm của ông, Khương Vũ thật sự cảm thấy...!rất tủi thân.
Cô cố gắng kìm nén tâm tình bi thương dâng trào, nhưng vẫn không nhịn được, sặc một tiếng.
"Sao vậy?" Tạ Uyên nghe được giọng nói của cô gái nhỏ không đúng, quan tâm hỏi: "Có phải là nhìn thấy thứ gì không tốt không?"
"Không phải." Khương Vũ cắn môi, lắc đầu mạnh: "Chính là cảm giác...!cảm giác ba mới chính là ba ruột của con."
Mỗi lần có chuyện gì, ông đều đứng ra sắp xếp.
Khi cô tuyệt vọng nhất, cũng là ông, giống như một kỵ sĩ thầm lặng bảo vệ.
"Ba Tạ, ba là ba của con sao?"
Đầu dây bên kia truyền lại tiếng nuốt âm thanh khe khẽ của ông, hồi lâu, ông nói: "Ta....!là."
***

Ở trong trường học có chút nguy hiểm, khuôn viên trường học có thể tự do ra vào, cẩu tử* không có chỗ nào không lọt, lúc nào cũng chuẩn bị chụp trộm ảnh của Khương Vũ, cho dù là đến nhà ăn, hay là đi khu lớp học.
Khương Vũ phiền muộn không thôi, chỉ có thể thu dọn hành lý, đeo balo đến trung tâm nghệ thuật Esmela ở tạm mấy ngày.
Nhưng mà không nghĩ đến, vừa tới trung tâm nghệ thuật Esmela, cách cổng lớn còn 200 mét, một đám phóng viên giải trí nấp trong chỗ tối bỗng nhiên chen chúc mà đến, nhắm ống kính và micro về phía Khương Vũ ---
"Xin hỏi, cô đúng là con gái của Trình Dã sao?"
"Trên mạng truyền nhau rằng ảnh so sánh của hai người hoàn toàn không giống nhau, cô có suy nghĩ gì về việc này?"
"Mẹ cô có phải đã lừa Trình Dã không."
"Mẹ cô chỉ tốt nghiệp cấp ba, cô cảm thấy bà ta có xứng với Trình Dã không?"
.....
Ánh đèn flash tạch tạch của máy ảnh làm cho Khương Vũ không mở mắt được, cô cố gắng tiến về phía cửa Esmela, thế nhưng những phóng viên giải trí này đã chặn cửa lớn đến nước chảy không lọt, mạnh mẽ chĩa micro về phía cô.
Khương Vũ giận dữ từ tận trong lòng, thẳng thắn nói: "Mẹ tôi xứng hay không xứng, không phải tôi cảm thấy, càng không phải các người cảm thấy.

Trình Dã nói xứng, bà ấy liền xứng!"
Trong lòng Khương Vũ, mẹ cô là người phụ nữ tốt nhất thế gian, xứng với bất kỳ người nào, ngược lại Trình Dã, cô cảm thấy ông ấy mới không xứng với mẹ mình đấy!
Phóng viên giải trí tiếp tục nói: "Vậy cô có ý kiến gì với những phản đối mãnh liệt của fan hâm mộ?"
"Phản đối? Bọn họ mười tám tuổi yêu đương, nhiều năm như vậy tình chẳng đổi thay, đến phiên những cái yêu ma quỷ quái này phản đối?"
Khương Vũ nói xong, xù lông đẩy đám phóng viên trước mặt ra, trực tiếp đi về phía trước.
Mấy phóng viên hai mặt nhìn nhau, tính cách hung dữ này, đúng là một mạch kế thừa của Trình Dã.
Bọn họ ngồi chồm hổm trông giữ ba ngày đêm, mãi mới chờ được chính chủ xuất hiện, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô.
Các phóng viên lại vây chặt lại, liên tiếp hỏi những vấn đề sắc bén ---
"Rốt cuộc cô có phải là con ruột của Trình Dã không?"
"Mẹ cô đã từng tái hôn chưa?"
"Liên quan đến chuyện tình của họ, cô biết được bao nhiêu?"
.....
Khi Khương Vũ cực lực tránh thoát, cánh tay bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt.
Khương Vũ quay đầu lại, thấy được khuôn mặt biểu tình nghiêm túc của Bộ Hy.
Cô kéo Khương Vũ về phía sau mình, một đường nắm chặt đột phá vòng vây, lao nhanh về phía Esmela
Cuộc sống mỗi ngày của cẩu tử, phóng viên đều là truy đuổi, vì thế bọn họ cũng nhanh chóng đuổi theo, ý đồ muốn chụp được nhiều hình ảnh hơn.
Bộ Hy lấy mũ lưỡi trai trên đầu mình đội lên đầu Khương Vũ, lôi kéo cô chạy vào cửa Esmela
Các phóng viên tự nhiên không vào được cửa lớn, chỉ có thể đứng ở ngoài điên cuồng chụp ảnh, bảo an đi ra, thét to đuổi bọn họ đi.
Bộ Hy kéo Khương Vũ một đường chạy mấy trăm mét, đến thảm cỏ xanh bên sân tập, lúc này mới dừng lại, chống đầu gối thở hổn hển: "Những phóng viên này thật sự quá đáng, bám như là ruồi vậy."
"Bọn họ chính là rất phiền..."
Khương Vũ bình phục hô hấp, đối diện với ánh mắt của Bộ Hy.
Giây tiếp theo, hai người đồng thời dời mắt, đều có chút ngại ngùng.
Từ sau khi đêm vũ hội giữa hạ kết thúc, hai người cũng không nói chuyện với nhau, sau này hai người đều ở trong các cuộc thi đấu tranh tài ngươi mạnh ta yếu, bất phân thắng bại, có thắng có thua, ai cũng không phục ai.
Quan hệ cạnh tranh lẫn nhau này, làm cho quan hệ giữa hai người trở nên hơi vi diệu, đặc biệt là người nhà Bộ Hy lại quản thúc và yêu cầu với cô ấy cao như vậy, cô ấy một mình gánh vác sứ mệnh và vinh quang của gia tộc, áp lực nhiều hơn Khương Vũ rất nhiều.
Khương Vũ hiểu cô, biết hai người không thể quay lại quan hệ như lúc trước được nữa rồi.
Khương Vũ lễ phép nói với cô ấy: "Cái kia...!Vừa này, cảm ơn cậu nha."
"Tôi chỉ là trùng hợp đi qua." Bộ Hy cũng dè dặt nói: "Bọn họ chắn đường của tôi, tôi không phải là vì giúp cậu."
"Vẫn là rất cảm kích." Khương Vũ lấy mũ lưỡi trai xuống, trả cho Bộ Hy, Bộ Hy đánh giá cô một chút: "Giữ lại đi."
"Hả?"
"Còn khá thích hợp với cậu."
Nói xong, cô ấy tiến lên đội mũ cho Khương Vũ, ép vành mũ xuống: "Khoảng thời gian này, chắc cậu sẽ dùng đến."
Khương Vũ không từ chối, gật gật đầu: "Vậy không khách khí nữa."
"Mấy ngày nay tôi có nhìn hotsearch trên mạng." Bộ Hy bước chầm chậm dọc theo đường chạy trên sân tập, vừa đi vừa nói: "Không nghĩ đến cậu vậy mà lại là con gái của Trình Dã."
"Tôi có phải là con gái của ông ấy không, khả năng vẫn còn tồn tại nghi vấn đấy, cậu đã xem ảnh so sánh trên mạng chưa, tôi và ông ấy không giống nhau."
"Mặc kệ giống hay không, ông ấy nhận cậu, xem cậu như con gái, này không phải rất tốt sao."
Khương Vũ im lặng không lên tiếng, gật gật đầu.
"Vốn dĩ bà ngoại tôi thấy cậu và Tạ Uyên quan hệ tốt vậy, còn nhận là ba nuôi, đều cho rằng cậu là con gái của Tạ Uyên, còn nói muốn gặp cậu, bảo tôi mời cậu đến nhà ăn cơm."
"Bà cậu sao lại muốn gặp tôi?"
"Không biết." Bộ Hy nhún nhún vai: "Tạ Uyên trước giờ chưa từng đối xử với ai tốt như vậy, tôi nghe mẹ tôi nhắc qua, Tạ Uyên hình như còn quen biết với dì nhỏ."
"Ừ."
Dì nhỏ của cô ấy chính là Bộ Đàn Yên, này đâu chỉ là quen biết.
Khương Vũ bỗng nhiên phản ứng lại, bà ngoại Bộ Hy sẽ không cho rằng cô là con gái của Tạ Uyên và Bộ Đàn Yên đi chứ.
Trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh một hồi.
Tất cả mọi người đều nói cô và Bộ Đàn Yên múa ba lê rất giống nhau, Tạ Uyên lại đối xử với cô tốt ngoài dự đoán, bà ngoại của Bộ Hy sẽ hiểu lầm như vậy, hình như cũng không phải là không có lửa mà lại có khói.
"Cái kia...!Tôi thừa nhận cậu rất mạnh, rất có phong thái của dì nhỏ tôi năm đó."
Bộ Hy bỗng nhiên đổi chủ đề, nhìn cô, kiên định nói: "Nhưng tôi sẽ không chịu thua, tôi sẽ thắng, thắng một cách rực rỡ, xinh đẹp."
Khương Vũ rất vui vẻ chấp nhận sự khiêu chiến của cô ấy: "Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để thắng cậu."
Bộ Hy và cô đối diện mấy giây, hai người đồng thời nhẹ nhàng bật cười.
Bộ Hy dùng người đụng vào cô, cô cũng đụng lại người cô ấy, hai người phảng phất như nhớ lại ăn ý hồi mới quen.

Khương Vũ cười nói: "Vậy sau này có thể cùng uống trà sữa, ăn đồ ngọt không?"
"Nếu như cậu cố ý làm mình béo lên, vậy cậu tính toán sai rồi, mình sẽ khắc chết!"
"Thật sao?"
"Ừ!"
"Vậy mình tự đi mua thôi, cậu nhìn mình ăn, mình muốn mua một cốc dâu tây bạch chỉ, lại mua một cốc sữa chua chân trâu, uống cả hai cốc luôn."
Bộ Hy nhìn bóng lưng của cô, nuốt một ngụm nước bọt, dậm chân một cái, vẫn là đuổi theo: "Mình cũng phải nhìn cậu, không thể để cho cậu béo lên, nếu không mình sẽ không có đối thủ rồi!"
"Ồ."
"Dâu tây bạch chỉ ít đường."
....
Khương Vũ và Bộ Hy lại hòa hảo như lúc ban đầu, đây là chuyện làm cho cô cảm thấy vui vẻ nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Bộ Hy là một cô gái đơn thuần, chỉ là trong nhà tạo áp lực cho cô ấy quá nhiều, làm cho cô mục tiêu duy nhất từ nhỏ đó chính là theo đuổi no.1
Bởi vì cô là người Bộ gia, có Bộ Đàn Yên ở phía trước, làm cho cô không thể thả lỏng một chút nào.
Khương Vũ là người đầu tiên nguyện ý nói chuyện với cô mà Bộ Hy gặp được ở Esmela cũng là đối thủ mạnh nhất của Bộ Hy.
Quan hệ như vậy lại làm cho bọn họ có thể duy trì được thân phận bạn thân.

Phần tình bạn này, vô cùng quý giá.
Esmela khoảng thời gian này quản giáo khống chế vô cùng nghiêm ngặt, học sinh ra vào đều phải có thẻ học viên, ngay cả giáo viên ra vào cũng phải sử dụng giấy thông hành, luôn là một con ruồi cũng không lọt.
Sau nửa tháng, nhiệt độ của chuyện này cũng xem như là bị tin tức bát quái mới của giới giải trí thay thế, Khương Vũ mới khôi phục lại tự do, có thể quay về trường đi học.
Nhưng đoạn thời gian này, Tạ Uyên vẫn dùng xe chuyên dụng đưa đón cô, đồng thời âm thầm phái mấy bảo vệ bảo vệ cô.
Cho dù fan phản đối đoạn tình cảm này thế nào, uy hiếp thoát fan ra sao, album của Trình Dã vẫn nên phát hành thì phát hành, lượng tiêu thụ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào, vừa hay ngược lại, bên trong còn có một bài hát viết cho con gái, tên là "Thiếu nữ ba lê".
Bởi vì ảnh hưởng của nhiệt độ, bài hát này vừa mới ra, đã đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc, album vừa mới ra đã bị bán hết, lượng tiêu thụ tiếp tục dâng cao, vượt qua bất kỳ một album trước kia của ông.
Không thể không nói, tuy rằng chuyện này là một bất ngờ, nhưng đoàn đội của Trình Dã vẫn khá biết sao tác, trực tiếp chuyển hóa nhiệt độ xấu thành lợi ích thực tế.
Trình Dã vốn là ca sĩ phái thực lực, dường như mỗi album đều là tự mình viết lời sáng tác nhạc, cho nên căn bản không phải là lưu lượng kiếm tiền nhờ fan, ông sẽ không cúi đầu trước fan.
Nhiều năm như vậy, ông vẫn cứ duy trì được sự phản nghịch và phẫn nộ của thiếu niên Rock and roll, này cũng là chỗ mà Khương Mạn Y mê luyến ông như vậy.
Sau khi album phát hành, Trình Dã liền tính toán dẫn cả nhà xuất ngoại du lịch, kế hoạch ban đầu là đi châu Âu, nhưng bởi vì chuyện hotsearh quá náo loạn, căn bản không có thời gian đi làm visa, cho nên chỉ có thể đi đến một thành phố ven biển của Thái Lan là quốc gia Đông Nam Á miễn visa nghỉ mát.
Ông cũng nhân tiện dẫn theo học trò của mình là Lưu Nghệ Bạch, bầu bạn với Khương Vũ.
Lưu Nghệ Bạch tuy rằng ngại ngùng, không nhiều lời, nhưng lại là một chàng trai khá là dịu dàng, trong lòng Trình Dã cũng hy vọng Khương Vũ đừng có cả ngày cầm con rắn nhỏ của cô chơi đùa, tiếp xúc nhiều hơn với các chàng trai đồng lứa, sớm thoát khỏi ám ảnh của thất tình.
Mà lần du lịch Đông Nam Á này, Khương Vũ thì lại muốn quan sát Trình Dã thật tốt, nếu như ông tiếp tục tự xem mình là trung tâm vũ trụ như vậy nữa, cô tuyệt đối sẽ không tác hợp ông với mẹ mình.
Ông ấy quá không biết chăm sóc người khác, còn phải để mẹ chăm sóc ngược lại.
Khương Vũ mới không đồng ý đâu.
Sau khi xuống máy bay, xung quanh hầu như đều là những khuôn mặt người nước ngoài xa lạ, Trình Dã tháo khẩu trang và kính râm xuống, nắm tay Khương Mạn Y: "Anh đã đặt khách sạn ở bờ biển, là một vịnh biển tư nhân, cũng sẽ không bị người quấy rầy, đợi lát nữa xuống biển, em phải bơi một vòng với anh."
Khương Mạn Y vui vẻ gật đầu: "Được nha."
Khương Vũ lập tức nói: "Được cái gì, mẹ con không biết bơi, sao có thể xuống biển với ba được."
"Ta biết." Trình Dã hùng hồn nói: "Ta sẽ bảo vệ bà ấy."
Khương Vũ nhớ lúc trước đi đến bể bơi cùng Khương Mạn Y, người phụ nữ này sợ nước đến khu trẻ em ngồi, chính là một con vịt cạn...!Còn xuống biển?
Khương Vũ lên án khinh bỉ nhìn Trình Dã: "Ba đã quên lời nói lúc trước rồi sao?"
Trình Dã do dự một lát, nói: "Vậy....!Ta với mẹ con ở chỗ bờ cát chỗ nước nông tắm nắng thôi, được chưa, con - gái - ngoan."
Ba chữ cuối cùng, nói đến nghiến răng nghiến lợi.
"Được." Khương Vũ vui vẻ đồng ý.
Lần du lịch cả nhà này, cô cần phải sửa những thói hư tật xấu của ba.
Rất nhanh, xe taxi đặt trước đã đến, Trình Dã che chở hai mẹ con lên xe, mình cũng ngồi lên ghế phụ.
....
"Tiểu Lệ, em đang nhìn cái gì vậy?" Tống Dụ Hòa làm sim xong ra ngoài, bên ngoài sân bay, nhìn thấy ánh mắt Cừu Lệ vẫn luôn nhìn theo một chiếc taxi đã đi xa.
"Không có gì ạ, thầy Tống làm xong rồi ạ?"
"Tôi mua hai chiếc sim tạm thời mới, em cũng đổi một cái, thuận tiện duy trì liên lạc với trong nước, cũng đỡ cho bạn gái lo lắng."
Tống Dụ Hòa đưa thẻ sim cho Cừu Lệ, Cừu Lệ nhận lấy, bình tĩnh nói: "Em không có bạn gái."
Tống Dụ Hòa cười: "Hiếm thấy, điều kiện của em như vậy, trong đại học Hải Thành tỉ lệ nam nữ không hài hòa nghiêm trọng của chúng ta, vậy mà lại không có bạn gái."
"Đã từng có, lên đại học liền chia tay."
"Lần này tôi đi họp, mục đích chính là để em giải sầu, không cần nghĩ đến quá nhiều chuyện không vui."
Tống Dụ Hòa là thầy giám sát tâm lý học vô cùng giỏi trong nước, cũng quen biết ba của Cừu Lệ.

Cừu Lệ thi vào Hải Thành, có thể gặp được cũng là duyên phận, cho nên Tống Dụ Hòa vô cùng quan tâm Cừu Lệ.
Mọi người đều biết bác sĩ cố vấn tâm lý bởi vì nhiều năm tiếp xúc với quá nhiều bệnh nhân và năng lượng tiêu cực, tâm lý của bản thân sẽ xảy ra vấn đề, mà Tống Dụ Hòa chính là giám sát cố vấn tâm lý cho những bác sĩ cố vấn tâm lý này.
Cho nên, ông vừa nhìn liền nhìn thấy những mù mịt ẩn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh của tên nhóc Cừu Lệ này.
Nếu như không cố gắng dẫn dắt hơn nữa, rất có thể sẽ gặp sự cố, lại giống như ba của anh vậy.
Tống Dụ Hòa chú ý đến Cừu Lệ vô định nhìn về phía cuối đường, hỏi: "Gặp phải người quen?"
Cừu Lệ nhìn chiếc xe taxi đã đi xa bên đường, trái tim vốn là bình tĩnh không gợn sóng lại nhấc lên một đợt sóng lớn ---
"Có thể, nhìn nhầm rồi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.