Mộng Tu Tiên

Chương 157: Chương 157: Đồng Hành




Hắc y gằn giọng mà nói, hất tay ném vung túi bạc trước sự kinh ngạc của đám phu xe và lão nhân nọ. Minh Tiến thân hình đã động, chớp một cái đã lướt tới chắn trước mặt lão nhân, bàn tay nọ khẽ vung ra, liên tiếp chụp lấy các nén bạc vụn bay ra từ cái túi. Hành động này khiến hắc y thoáng sững người, y chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi trước mặt tay cứ vung lên, tại ra vô số bóng ảnh mờ mờ thì kinh hãi. Không tự chủ mà thối lui lại một bước. Trước sự kinh ngạc của lão nhân và hắc y, Minh Tiến khẽ gói lại đống bạc, dúi lại vào tay lão nhân, sau đó lớn tiếng nói.
- Bảy vị nữa đang trốn quanh đây, xin mời lộ mặt đi!
Hắn nói,thanh âm vận chút Sư Tử Hống nên âm âm vang vang. Điều này khiến tai mọi người cảm thấy ù lên một lúc, đám ngựa thì gõ móng xuống nền đất lộp bộp một hồi. Lão nhân thoáng giật mình, sau đó lùi về bên cạnh Tiểu Sương. Tất cả mọi người, ngoại trừ Minh Tiến và hắc y kia đều giật mình. Quả nhiên có bảy hắc y khác từ từ tiến ra khỏi cánh rừng. Bảy cặp mắt đều chăm chú chiếu tới nam nhân trẻ tuổi mặc áo lông thú nọ, trong mắt hiện lên vài tia hoang mang sợ hãi. Hắc y lên tiếng.
- Không biết trong giang hồ, danh tính vị huynh đài này xưng hô ra sao?
- Giang hồ? Ta mới tới đây lần đầu!
Minh Tiến ngạc nhiên hỏi, ánh mắt quét xung quanh một lượt, trên mắt ánh ngân quang chợt lóe sau đó lại nhanh tróng tiêu biến. Dị trạng này khiến hắc y kia thoáng rùng mình,trên mắt khẽ rung động. Không chỉ riêng y, cả bảy người nọ cũng đồng dạng cảm thấy sợ hãi. Vút! Một thanh côn dài đã được ném tới cho hắc y trước mặt hắn, đồng thời thân ảnh bảy người kia như một cơn gió ào ào vây lấy hắn bên trong. Hắc y chặn đường lúc này nghiêm giọng,hỏi.
- Rốt cuộc các hạ là ai? Có liên quan gì tới Tứ Bán Cẩu của Tứ Tiên Sơn?
- Tứ Bán Cẩu?
Minh Tiến cau mày hỏi lại, Tiểu Sương thấy đám người đột nhiên vây hắn lại thì sợ hãi, nàng run run mà nói.

- Chàng… chàng cẩn thận…!
Minh Tiến khẽ ngoái đầu lại, gật nhẹ, sau đó hướng tới hắc y mà nói.
- Ta nói rồi, đây là lần đầu tiên ta tới Nam Kinh này. Còn Tứ Bán Cẩu với Tiên Sơn gì gì đấy, ta không biết!
Hắc y nọ ánh mắt nghi hoặc, lông mày khẽ cau lại. Một người khác đứng phía sau đã lên tiếng, thanh âm khàn khàn.
- Lời ngươi nói có gì kiểm chứng?
- Muốn kiểm chứng, vậy các ngươi muốn kiểm chứng ra sao? Muốn động thủ hả?
Minh Tiến trên mặt đầy tiếu ý, cười ,xoay người hướng về phía kẻ vừa nói. Chỉ thấy đó làm một nam nhân cao lớn, thân hình vạm vỡ không thể che dấu sau lớp hắc y. Khuôn mặt vuông vức, cặp lông mày rậm, ánh mắt dường như phát ra ánh tinh quang. Hắc y cơ bắp nọ mặt dần dần đỏ lên khi nhìn tới hắn, môi y dưới tâm vải bịt mặt hơi rung động.
- Tiếp chiêu đi!
Giọng y giận dữ quát lớn, kèm theo đó là một thanh côn lao thẳng tới mặt Minh Tiến. Minh Tiến vẫn giữ nguyên nét mặt đầy tiếu ý nọ, khẽ vẫn dụng Thái Cực Quyền, thân hình khẽ ngiêng đi, tránh được chiêu nọ. Hắc y cơ bắp không hề trùn tay ngạc nhiên, lại khẽ hất đầu côn đập sang ngang. Tiếng rít gió của cây côn vang lên sắc lạnh, Minh Tiến khẽ lùi lại nửa bước, thi triển mã bộ tấn mà ngả người đổ về phía sau, lại né thêm một chiêu thứ hai. Hắc Y cơ bắp mặt lúc này phừng phừng tức giận, thu côn lập tức nhẳm đánh hai chân của Minh Tiến. Minh Tiến nhìn tới chiêu thức nọ thì khẽ cười, lập tức nhún mình, lộn một vòng trên không né tránh. Nơi lúc trước hắn đứng, lúc này trên mặt đất đã xuất hiện hai cái hố lớn. Hắc y cơ bắp gầm lên, lao nhanh tới, thanh côn đen thui nọ nhằm thẳng ngực Minh Tiến mà lao đến. Đang ở trên không chưa chạm đất, không có điểm tựa để xoay chuyển bộ vị mà tránh né. Minh Tiến đành phải vận chân lực, đón đỡ sát chiêu nọ. Bục một tiếng lớn, đầu cây côn đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.

Hành động cùng lời nói của hắc y vạm vỡ nọ khiến bảy người còn lại chưa kịp phản ứng. Lại thấy thế đón đánh của Minh Tiến thì chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn tới, chợt ánh mắt cả tám đều kinh hãi. Chỉ sau chốc bất động, bàn tay phải của nam nhân trẻ tuổi nọ đã khẽ động, trên tay xuất hiện một luồn khí màu trắng bạc. Bàn tay và đầu cây côn nọ như dính vào với nhau, tay động, côn động. Ngay cả hắc y vạm vỡ cũng giật mình, cố gắng ghìm lại nhưng không được, y lập tức vận công, xuống tấn nhằm giữ chặt thân côn. Chỉ thấy hai bàn chân y tạo thành một điểm lõm dưới nền đất, hiển nhiên và vận dụng Thiên Cân Trụy mà đứng. Nhưng cho dù vậy, thanh côn nọ vẫn được nam nhân trẻ tuổi dẫn dắt.
Minh Tiến lúc này một tay đặt sau lưng, một tay vận dụng đúng yếu quyết của Thái Cực Quyền mà di động tay. Hắn khẽ kéo rồi đẩy mạnh một cái, vận dụng chân lực mà xuất chiêu. Chỉ thấy bục một tiếng nữa, hắc y vạm vỡ nọ cả người bị đẩy lùi trên mặt đất, hai chân tạo thành hai vệt đất dài. Luồng khí bạc nọ còn lao thẳng tới thân người y, mạnh mẽ xé tan bộ hắc y bên ngoài, lộ ra một bộ tăng y màu xám bên trong. Trên cổ hắc y lúc này còn một chuỗi tràng hạt lớn, hạt tràng có lẽ phải to bằng ba bốn ngón tay. Cái mũ đội đầu cũng bị văng đi, để lộ ra một cái đầu trọc lóc, phía trên còn có tám chấm tàn hương. Đây là hắn cũng vẫn giữ ý, bằng không với luồng chân lực bản thân, hắn thừa sức biến cây côn nọ thành một mũi tên mà xuyên tim hắc y vạm vỡ này.
Minh Tiến nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó lại nhìn tới người nọ, không kìm chế được ngạc nhiên mà hỏi?
- Thiếu Lâm Tự?
- Thái Cực Quyền, núi Võ Đang?
Hắc y vạm vỡ cũng ngạc nhiên nhìn tới hắn mà nói, Minh Tiến hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi lại.
- Sao ngươi biết?
Chợt hắc y vạm vỡ nọ cười ha hả, hắc y chặn đường lúc trước cũng cười mà nói.

- Hóa ra là người nhà cả, thất kính, thất kính!...
- Ra là vậy!
Minh Tiến khẽ gật đầu. Tám người lúc này đã cởi bỏ hắc y, lại thay vào những bộ y phục như những thanh niên lam lũ. Họ và hắn đang đi bộ phía sau chiếc xe cuối cùng, tám thanh côn đen thui nọ cũng đã được giấu lẫn trong đống than củi.
Nguyên tám người chính là tam đệ tử của La Hán Đường, đang tìm cách xâm nhập Nam Kinh để thăm dò Tứ Tiên Sơn. Qua lời kể của bọn họ, trưởng môn của bát đại phái đều đồng loạt mất tích một cách khó hiểu, các thôn trấn xung quanh Nam Kinh cũng thường xuyên mất tích nữ nhân, giang hồ đều đổ dồn nghi ngờ lên Tứ Tiên Sơn. Các tông môn đã nhiều lần tới điều tra, xong Tứ Tiên Sơn mọi thứ đều sạch sẽ, không có lấy một chút dấu vết. Sau này, họ mới phát hiện ra mình đều bị đám lính canh chỉ điểm. Vì thế, tất cả các môn phái đều tạm thời rút lui, sau đó tìm cách hợp pháp để tiến nhập thành. Cách đây hơn hai ngày, có một nhóm đệ tử Đường Môn hơn hai mươi người xâm nhập thành công Tứ Tiên Sơn. Nhưng khi trở ra thì duy nhất chỉ còn một người sống sót, người này chỉ kịp về tới cổng Đường Gia Bảo là lăn ra bất tỉnh. Sau khi được cứu tỉnh thì thần trí điên loạn, suốt ngày kêu ma gọi quỷ. Điều này khiến toàn võ lâm đều lo lắng cùng sợ hãi, liên tiếp cử ra tinh anh đến điều tra… Nhưng rốt cục chẳng có ai trở lại…
Những vị sư này nói, sau đó lại tụng niệm phật hiệu một hồi. Minh Tiến khẽ cau mày, sau đó cũng khẽ lẩm nhẩm đọc Siêu Độ Kinh. Hành động này của hắn khiến cho tám người vừa kinh ngạc, vừa hoan hỉ không thôi. Một nam nhân trẻ tuổi mà đã có nội lực thâm hậu, thêm nữa dường như là môn hạ Võ Đang; y lại đang tụng niệm kinh phật, điều này khiến cả tám người đều hoan hỷ không thôi. Đối với tám người bọn họ, đây là thiên ý. Nếu như họ có mệnh hệ gì, có thể tin tưởng được ở nam nhân này, nhờ y báo tin tới núi Thiếu Thất.
Tiểu Sương ngồi trên xe ngựa, ánh mắt chăm chú quan sát cả tám người, sau đó lại chốc chốc liếc qua nhìn Minh Tiến. Hắn bắt gặp ánh mắt ấy thì khẽ cười đáp lại, hành động này khiến nàng ta khẽ a lên mà đỏ mặt quay đi. Tám vị sư nọ khi nhìn thấy đều cười, lại hướng tới hắn mà khen hai người đẹp đôi, điều này khiến nàng hai má càng lúc càng đỏ lựng, khẽ kéo cao tấm áo lông mà che cho bớt thẹn…
Đoàn người dễ dàng qua mặt đám lính gác thành, tiến vào bên trong Nam Kinh. Lần này thuận lợi như vậy, chính là nhờ một tấm lệnh bài mà lão nhân họ Hoàng đưa ra. Đây là lệnh bài nhà họ Đổng, một đại thế lực nơi đây ,muốn chết hay sao mà ngăn cản hàng hóa của Đổng gia chứ?
Xe ngựa tiến vào, lập tức đi chậm chạp hơn rùa. Nơi đây nhà cửa, cửa tiệm san sát nhau. Mặc dù trời đang giá lạnh, nhưng người đi ngoài đường vẫn lũ lượt lui tới. Tiếng ồn ào trao đổi, trò truyện cùng với tiếng rao của những người bán hàng dạo càng làm nổi bật lên sự ồn ã của nơi đây. Đoàn xe cứ thế đi thẳng, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách điếm lớn. Lão Hoàng bước vào, sau đó là tiếng cười ròn cùng tiếng người chào nhau. Lão Hoàng tươi cười bước ra, khẽ vẫy tay tới hai người mà nói.
- Minh công tử, Lưu tiểu thư, hai người mau tới đây!
Thì ra đây cũng là một nơi đặt mua than củi của Thanh Điền, lão Hoàng nhân quen biết, nói có hai đứa cháu muốn ở lại Nam Kinh tham quan vài ngày, nhờ vả trưởng quỹ để ý giúp. Minh Tiến mời tám người nọ cùng ở lại, tám vị sư khẽ nhìn nhau, cuối cùng thì gật gật đầu đồng ý. Hắn lỗi từ tay nải ra một đĩnh vàng lớn, đặt lên bàn cho chưởng quỹ, sau đó theo tiểu nhị dẫn đường lên nhận phòng. Vì phần lớn phòng đã được đặt, thế nên hắn và Tiểu Sương ở chung một phòng, tám vị sư thì hai người một phòng ở các gian kế tiếp.

Ngay sau khi nhận phòng, hắn đã lập tưc gọi cơm chay, mời tám người nọ xuống dùng bữa. Cả tám lúc này đã mặc lại y phục tăng nhân, khẽ niệm phật hiệu rồi cùng hai người dùng bữa. Chưởng quỹ thì rất đon đả săn đón, đĩnh vàng lớn kia quả thật khiến lão hưng phấn vô cùng. Bàn tiệc chay không uống rượu mà uống trà thay rượu. Một phần vì đây là giới luật của các vị tăng, phần vì hắn không thích uống rượu. Tiệc chay kéo dài cho tới chiều tà, mọi người mới lục tục đứng lên, cáo từ về phòng riêng nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, Minh Tiến đang ngồi uống trà trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiểu Sương đã nhanh chân ra mở, thì ra là vị sư chặn đường lúc trước, y tên gọi Tuệ Hải. Tuệ Hải ái ngại nhìn tới Tiểu Sương, gãi gãi đầu mà nói.
- Hy vọng không làm phiền hai thí chủ!
- Không phiền, không phiền. Mời vào!
Minh Tiến cười mà nói, Tiểu Sương thì nguýt hắn một cái thật dài, sau đó ngúng nguẩy đi vào gian trong. Tuệ Hải gãi gãi mũi, ái ngại nhìn tới Minh Tiến, trên mặt lộ ra nét khó xử. Minh Tiến thì cười xòa, rót thêm một cốc trà rồi hỏi.
- Không biết Tuệ huynh tới có gì chỉ giáo?
- Cũng không có gì, chỉ là…
Y nói tới đây, khẽ rút ra từ ngực áo một tấm lệnh bài màu đồng đỏ. Đưa tới tay Minh Tiến, y cẩn trọng nói nhỏ.
- Đêm nay, chúng ta sẽ bí mật thâm nhập Tứ Tiên Sơn. Lần này đi là cửu tử nhất sinh, nếu hai ngày nữa không trở về khách điếm, phiền Minh công tử mang hộ vật này về núi Thiếu Thất. Hai ngày nữa, nếu không có tin tức của chúng ta, công tử phải lập tức rời đi, tránh để bị liên lụy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.