Mộng Tu Tiên

Chương 199: Chương 200: Túy Y





Thiếu nữ bạch y khẽ gật đầu, thiếu nữ lam y thì chỉ cười mà nhìn tới. Thông Bác vui vẻ, tay giơ lên ba bốn con thỏ rừng, y nói.
- Được rồi, cả hai cô nương xin nán lại đây một chút, lát ta mời hai vị cùng thưởng thức món thỏ đặc biệt của ta!
Y vui mừng như vậy bởi lần này vào rừng, vô tình tìm được một vài gốc thảo dược hiếm, nếu đem bán cũng được vài trăm linh thạch. Với y, vài trăm linh thạch là một con số không hề nhỏ, đấy là một gia tài lớn. Thậm trí còn có thể mua được vài ba viên Trúc Cơ đan. Thông Bác cười đầy vui vẻ, mau mắn xách theo đám thỏ ra giếng nước, hai thiếu nữ thấy vậy cũng đi ra theo.
- Để chúng ta phụ một tay…!
Bữa cơm trưa vô cùng ngon miệng, phải nói là tay nghề của Thông Bác về khoản nấu nướng cực kì khéo. Cũng chỉ là món thỏ nướng, nhưng mỗi con thỏ y lại có những cách tẩm ướp, cách nướng khác nhau khiến mỗi con một vị: Vừa mềm lại vừa không béo; vừa ròn lại vừa ngọt thịt… Minh Tiến lúc động đũa chỉ có thể tay gắp không ngừng, miệng khen ngon không ngừng. Hai thiếu nữ dường như cũng bị món ăn thu hút mất mọi điều, các nàng dường như cũng bị mấy món này làm ê hoặc. Bữa cơm nào của y cũng có chút rượu, nhưng hôm nay y lại đặc biệt mua hẳn một hũ lớn. Minh Tiến được mời cũng chỉ nhấp qua loa, còn hai thiếu nữ kia có vẻ tửu lượng rất cao, uống ngang bằng với Thông Bác. Tới cuối bữa, sau khi dọn dẹp xong, hai thiếu nữ lấy gùi thuốc đổ ra, đưa thêm cho Thông Bác vài cây dược vật nữa khiến y cảm tạ liên tục. Chợt từ trong gùi của thiếu nữ áo lam phát ra ánh quang mang yếu ớt khiến cho cả bốn người hiếu kì. Thiếu nữ bạch y ngạc nhiên, đưa tay vào lục lọi, cuối cùng lấy ra một ổ khóa bằng đồng to cỡ chừng bàn tay người lớn.
Minh Tiến có chút hiếu kì, chăm chú nhìn tới. Chỉ thấy đó là một ổ khóa bằng đồng, dưới thân còn móc vào ba bốn thanh đồng mỏng dẹt, khắc những dòng chữ bé xíu. Thân khóa không hề thấy lỗ khóa, thay vào đó là những đường nét trạm trổ kì lạ, uốn lượn chạy dọc khắp thân khóa. Then khóa được đính thêm ba chuỗi tua lụa màu đỏ. Ổ khóa lúc này đang lập lòe ánh kim quang nhợt nhạt, nữ bạch y tròn mắt liếc sang nữ lam y, cùng lúc ấy nàng ta cũng đang nhìn tới. Bốn mắt chạm nhau như tâm ý tương thông, nữ bạch y đứng lên, cẩn trọng ôm ổ khóa giơ tới trước mặt Thông Bác. Ánh kim quang vẫn y như cũ lập lòe lan tỏa, nàng quay sang phía Minh Tiến, thận trọng bước tới. Tới khi nàng đưa tới trước mặt hắn, ổ khóa đột nhiên tự động bay lên, cùng với đó là ánh kim quang càng lúc càng rực rỡ. Hai thiếu nữ nhìn nhau, sau đó vội vã quỳ gối trước mặt hắn.
- Chúng tiểu nữ bái kiến cô gia!

- “Cô gia…?!”.
Minh Tiến ngẩn ra, tròn mắt mà nhìn tới hai người. Thông Bác cũng ngạc nhiên không kém, nhìn tới phía Minh Tiến đầy ý tò mò. Nhưng trên mặt Minh Tiến cũng y như y lúc này, tràn ngập sự ngạc nhiên. Nữ lam y lúc này mới kính cẩn, hướng tới hắn mà nói.
- Hai tỷ muội tiểu nữ là tỳ nữ của Tử Hàm tiểu thư. Tiểu thư là người có đính ước hôn thê với công tử!
- “Với… với ta?... Khi nào?”.
Minh Tiến trợn mắt hỏi lại, hắn cau mày, cảm thấy có chút bực mình. Những ngày trước, hắn đã rời Hiểu Vân mà đi, những việc nam nữ như thế dễ khiến hắn nổi khùng. Hai thiếu nữ len lén nhìn hắn, sau đó lại nhìn nhau. Một hồi lâu sau mới đáp.
- Việc này chúng tiểu nữ không được rõ, phiền cô gia đi theo chúng ta một chuyến, tự nhiên sẽ hiểu!
- “Nhưng đi đâu?... Còn nữa, ta tên Minh Tiến. Gọi ta bằng tên của mình!”.
- Vâng, cô… à Minh công tử. Chúng ta tiến nhập Phàm Thành!...

Soái Sơn, một cánh rừng lớn bao bọc lấy Phàm Thành. Trong một căn nhà gỗ nhỏ, có một nam nhân trẻ đang đi đi lại lại bên cạnh những cái nia lớn, bên trên bày đầy những loại dược thảo đã khô héo. Y cẩn thận xem xét qua mỗi loại, lại lấy tay lật từng lớp thảo dược kia mà quan sát cho thật kĩ, vẻ mặt hiện lên sự hài lòng. Chợt phía ngoài hàng rào tre đơn sơ ấy vang lên tiếng một nam nhân đĩnh đạc.
- Túy Y, người có ở nhà không?
Nam nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên khỏi mấy cái nia, ánh mắt mang theo tia cười mà bước ra phía ngoài. Lúc này, trước cửa căn nhà nhỏ đã có ba bốn nam nhân đứng đó. Những người này thân mặc quần áo vải thô, sau lưng mang theo một cái giá gỗ lớn, sườn đeo theo bao bố cùng một cây rìu. Hiển nhiên đây là một nhóm tiều phu chuẩn bị tiến vào rừng.
- Túy Y, chúng ta tới cầu ngài một ít thuốc xua rắn!
Một đại hán bước lên nói, y cung kính lấy ra một bình rượu nhỏ, cẩn thận đưa tới tận tay nam nhân trẻ tuổi trước mặt. Nam nhân trẻ tuổi trước mặt khóe miệng mỉm cười, cung tay nhận lấy bình rượu rồi quay người vào trong nhà, lát sau bước ra với một vài túi vải nhỏ, đưa tới mấy người. Đám tiều phu cung kính nhận lấy, sau đó bái tạ rồi lập tức rời đi…
Đoàn người tiến vào khu rừng, đại hán dẫn đầu lúc này đang vắt vẻo trên một thân cây lớn, quan sát xung quanh. Những người còn lại đang ngồi gần đó, người lấy đá mài lại lưỡi rìu, kẻ cẩn thận buộc lại dây neo giá cho thật chặt. Một lát sau, đại hán trượt xuống, ánh mắt có chút vui mừng mà nói.
- Phía Bắc có một vạt rừng Phong Tùng đã khô úa, thật là quá tiện lợi. Chúng ta đi!
Mọi người nghe vậy thì vui mừng, theo sự chỉ dẫn của đại hán, xuyên rừng mà đi. Dọc đường, ai ai cũng cười nói vô cùng vui vẻ. Vạt rừng Phong Tùng kia ít nhất cũng có cả hai ba trăm gốc, thu hoạch của họ lần này không hề ít chút nào. Trong đoàn tiều phu, duy nhất có một nam tử trẻ tuổi thì không như vậy, đây là lần đầu tiên nam tử này vào rừng cùng mọi người. Y gắng nhanh chân, cố ngang bằng với đại hán mà bắt truyện.

- Đại ca!
- Ừ, lần đầu vào rừng không đến nỗi tệ chứ?
Đại hán không quay đầu, cứ nhằm phía trước rảo bước. Nam tử trẻ khẽ cười hì hì.
- Không tệ, đại ca. Không ngờ lần này lại có thể chặt Phong Tùng. Lần đầu tiên tới khu rừng này mà đệ đã có may mắn ấy, thật sự đệ rất cao hứng!
- Ừ… dừng lại!
Đại hán đột nhiên nói to, cánh tay phải cầm rìu mở đường đã giơ lên làm hiệu. Lập tức tất cả mọi người im lặng, lắng tai nghe. Thanh âm lao xao từ phía trước dần dần tràn tới, cuối cùng rõ nét thành một chuỗi những thanh âm phì phì như kẻ đang bực bội. Đại hán mặt giãn ra đôi chút, cười mà nói.
- Tới lúc rồi, mọi người!
Hắn từ trong tay nải lấy ra một cái túi vải đã buộc kín miệng, đặt vào giữa lòng bàn tay, sau đó hai tay chắp lại mà di cái túi vải. Những người khác cũng đồng dạng, túi vải đều lôi hết ra, để vào lòng bàn tay mà di đi di lại y như đại hán. Nam tử trẻ tuổi lấy làm tò mò, nhưng cuối cùng y lại hét lên đầy sợ hãi, thậm trí ngã ngửa ra nền đất, miệng lắp bắp.
- Rắn!

Đại hán và mọi người ồ lên, cười đầy vui vẻ. Phía trước họ, dưới nền đất quả nhiên có vô số điểm xanh đỏ đang uốn éo tiến tới, tựa như những gợn sóng lớn. Càng tới gần, âm thanh phì phì nọ lại càng khiến nam tử trẻ tuổi mặt mày tái xanh. Không khí mang theo một mùi tanh hôi đặc thù, đàn rắn dường như đã nhận biết sự xuất hiện của đám người lạ mặt, phì phì lao tới. Giữa lúc nam tử trẻ tuổi ôm mặt vì sợ hãi, y không dám nhìn hay nghĩ tới cảnh bản thân cùng đám người này bị bầy rắn kia cắn, không gian chợt xuất hiện một mùi lạ khác, dường như át đi cả mùi tanh hôi kia. Đàn rắn vẫn phì phì lướt qua đám người, tiến thở dường như có chút gấp gáp khiến nam tử trẻ ngạc nhiên, mở mắt ra nhìn. Chỉ thấy đàn rắn dường như rẽ ra làm hai, né tránh chỗ đoàn người đang đứng mà chạy đi. Chúng dường như đang sợ hãi điều gì đó. Nam tử trẻ tuổi ngạc nhiên. Đại hán thì cười, ánh mắt đầy coi khinh nhìn những con rắn đang né tránh họ. Hắn cau mày, vung rìu chém chết ba bốn con rắng lớn đang trườn qua, miệng chửi.
- Tổ bà chúng mày, giờ thì đừng hòng tác oai tác quái nữa nhé!
- Đại ca, sao chúng lại buông tha chúng ta?
Đại hán ném cái túi về phía nam tử trẻ tuổi, cười mà nói.
- Là nhờ túi thuốc này của Túy Y!
- Túi này… Túy Y chính là người mặc bạch y trong căn nhà gỗ đó sao? Đại ca, kể cho đệ nghe về y đi!
Đại hán cười hả hả, hô hào mọi người lên đường, dọc đường chậm rãi kể lại…
Nam tử bạch y kia thân thế ra sao, từ nơi nào tới cũng đều là một ẩn số mà hầu hết những người đã tiếp xúc với hắn đều muốn tìm hiểu. Họ chỉ biết, cách đây không lâu, ngôi nhà gỗ ấy được dựng lên và bạch y kia đã sống tại đó. Bạch y dường như bị câm, suốt ngày im lặng không nói năng lời nào, nếu ai đó có hỏi chuyện thì hắn cũng chỉ khoa tay múa chân, hoặc nhiều lắm là viết chữ lên giấy. Nét chữ của y khá đặc biệt, thậm trí còn có một số nét thừa khiến nhiều người phán đoán gốc gác của y thuộc về đại tộc nào đó trong Phàm Thành này.
Trong Phàm Thành không hề có tu chân giả, nhưng ở một mức nào đó vẫn có sự xuất hiện của số ít cường nhân. Họ là người âm thầm bảo vệ Phàm Thành, cũng là người bí mật duy trì sự cân bằng của Phàm Thành. Nơi này vốn không có chế độ vua chúa, mọi người đơn giản sống hòa thuận với nhau, buôn bán kinh doanh đều như vậy. Tuy mặt ngoài là vậy, nhưng chỉ những người thuộc các gia tộc lớn mới biết rõ, Phàm Thành do ba đại tộc lớn luân phiên nhau làm chủ. Nam Cung gia, Tiêu Viễn gia và Công Tôn gia. Ba đại tộc lớn nhất, cũng là ba đại tộc nắm trong tay việc tu bổ Tru Tiên Trận – Trận pháp thủ hộ Phàm Thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.