Bên phía Thiển Hạ, cô cũng đã kết thúc trận chiến với phân thân của Bào Hành 2, mặc dù quá trình chiến đấu tương đối thê thảm, nhưng cuối cùng cô cũng đã thắng, ấn đối phương ở trên mặt đất, bẻ gãy tay chân, khiến hắn không đứng dậy nổi.
Cô nhìn thấy Tiểu Tỏa Niệt liền vô cùng vui vẻ, lập tức tiến về phía nó. Tiểu Tỏa Niệt tránh không kịp, bị Thiển Hạ ôm chầm lấy, bộ n.g.ự.c đồ sộ cũng đập thẳng vào mặt nó. Phản ứng đầu tiên của nó chính là: “Ngực của phiếu cơm lại lớn hơn nữa rồi”.
Thiển Hạ ôm lấy Tiểu Tỏa Niệt nói: “Ta nhớ mi lắm Tiểu Tỏa Niệt, ở lại với ta được không?”
“Cạc cạc cạc.” Tiểu Tỏa Niệt đang định đồng ý, Sax liền rít lên một tiếng, nó lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Thiển Hạ: Suýt chút nữa là thành công.
Người chơi: Ai da! Suýt chút nữa! Chỉ thiếu chút nữa!
Đám người nhóm hải tặc Ghost Hand không thể tin nổi, đoàn trưởng của bọn họ vậy mà để bọn họ lại chạy trốn một mình.
Bối Hiểu Mẫn vẫn vô cùng bình tĩnh, tựa hồ không cảm thấy kỳ lạ.
Hành động phản kháng của bọn chúng cũng ngày một yếu ớt, trong đầu của bọn họ chỉ có một suy nghĩ: Đoàn trưởng đã bỏ rơi bọn họ.
Khí thế là một trong những yếu tố quan trọng hàng đầu trong mỗi trận chiến, đoàn người của Ghost Hand mất đi khí thế, bọn họ chẳng mấy chốc đều bị nhốt lại trong lồng sắt.
Tiểu Tỏa Niệt và Sax thấy mọi người đều đã khống chế được toàn bộ kẻ địch, liền cùng nhau rời đi.
Trước khi rời khỏi, trên người chúng nó còn mang theo rất nhiều thịt nướng mà người chơi tặng cho chúng, dùng lá cây hoa ăn thịt người gói lại, sau đó dùng dây thừng cột lại với nhau, đặt ở trên trên cổ và lưng của Sax.
Hai tên gia hỏa ấy vậy mà cũng có chút xấu hổ, cũng có người chơi hỏi: “Sax, lúc nãy mi biến thân ngầu thật đấy! Mi rốt cuộc là quang giáp hay là con báo? Tại sao bọn mi lại thích ăn thịt nướng?”
Sax không lên tiếng trả lời, còn Tiểu Tỏa Niệt thì kêu cạc cạc. Người chơi vẫy tay tạm biệt chúng nó: “Lần sau nhớ lại tới chơi”.
Người chơi tin tưởng những NPC quan trọng như vậy sau này chắc chắn sẽ còn xuất hiện tiếp, cho nên không hề vội vàng muốn giữ bọn chúng lại.
Người chơi: “Trước đó đã biết Tiểu Tỏa Niệt và Sax rất lợi hại, nhưng không ngờ chúng nó lại lợi hại đến vậy, không biết sau này sẽ lại kích phát thêm nhiệm vụ khó khăn nào nữa!”
Quý Quảng Bình không bị ngất xỉu, hắn nằm liệt ở trên mặt đất, ánh mắt dại ra.
Hỏa Tước Tước, Ban Phạm, Vệ Tư Lý bảo vệ hắn rất tốt, ba người bọn họ chính là Quý Quảng Bình sống bọn họ liền sống, Quý Quảng Bình c.h.ế.t nhiệm vụ của bọn họ coi như thất bại.
Vân Ca đi đến trước mắt Quý Quảng Bình, bình tĩnh nói: “Quý đại sư, tôi hy vọng anh có thể quên hết những gì mà anh vừa nhìn thấy lúc nãy, xem như không nhìn thấy hai chúng nó”.
Quý Quảng Bình nghe thấy lời của Vân Ca mới kịp phản ứng lại, hắn bắt lấy tay của Vân Ca: “Cô biết chúng nó là thứ gì sao? Chúng nó là……”
Vân Ca lấy tay của Hùng Sơ Mặc – kẻ đứng bên cạnh mình nhét vào miệng của Quý Quảng Bình, cô nói: “Bọn chúng là ân nhân cứu mạng của tôi, đã giúp đỡ cho tôi lúc tôi gặp nguy hiểm. Tôi không muốn biết chúng nó là cái gì, bởi vì tôi là một kẻ tham lam.”
Hùng Sơ Mặc: “?”
Hùng Sơ Mặc: Nhãi con, nhóc thay đổi, nhóc của trước kia sẽ không làm như vậy!
Sau khi Vân Ca nói xong, cảm xúc của cô cũng bình tĩnh lại.
Mặc dù hiện tại cô rất muốn chiếm giữ Sax về cho riêng mình, sau khi tự mình trải nghiệm cảm giác chiến đấu với quang giáp, cô cảm thấy những loại quang giáp bình thường khác không xứng đáng được gọi là quang giáp nữa.
Không có bất kỳ quang giáp sĩ nào có thể từ chối quang giáp mạnh mẽ như vậy.
Quý Quảng Bình đảo mắt một lượt, cuối cùng gật đầu, Vân Ca rút tay của Hùng Sơ Mặc từ trong miệng hắn ra, hắn liền nói: “Tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả, tôi cũng sẽ không tiết lộ chuyện này cho bất kỳ kẻ nào, là cô đã cứu tôi”.
Hắn nhìn về phía những công nhân Kỳ Tích đã hôn mê nằm trên đất nói: “Cũng đã cứu mọi người của Kỳ Tích”.