Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 167



Người chơi không phát hiện ra sóng ngầm mãnh liệt giữa đám người ở đây, hiện tay trong đáy mắt của bọn họ chỉ chứa mỗi bảo bối của bọn họ mà thôi.

Ngay khi Vân Ca bảo bọn họ đưa hết đồ vào trong căn cứ, bọn họ lập tức ào ạt tiến lên, thấy những quân nhân đứng bất động vây quanh đám trứng trùng, bọn họ lập tức vắt chân lên cổ, cướp lấy toàn bộ trứng trùng sau đó chạy thật nhanh vào bên trong căn cứ.

Sử Tư Nghiên và Lâm Hoán Chi giống như vừa gặp được một đám thổ phỉ.

Bọn họ chờ Vân Ca sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, không ngờ Vân Ca cũng lập tức xoay người cùng với đám người chơi quay trở về căn cứ, hoàn toàn không có dự định sẽ sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.

Tưởng Chí Hổ thấy đám người Sử Tư Nghiên thay đổi sắc mặt mà sợ đến ngây người, nếu hắn biết sẽ xảy ra tình huống xấu hổ như vậy, hắn nhất định sẽ không đi cùng với Vân Ca chuyến này.

Hắn cười mỉa, sau đó chậm chạp chạy theo Vân Ca, nói: “Vân nữ sĩ, cô cứ để mặc bọn họ như vậy à? Đó đều là người của quân kháng chiến Trùng tộc và trung tâm kiểm tra đo lường! Nếu như đắc tội bọn họ, bị bọn họ tố cáo lên trên, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của tinh cầu”.

Vân Ca: “Bọn họ cũng không thích nơi này của tôi, vậy thì tới đưa đồ xong là có thể rời đi.”

“Có những lời tốt nhất không nên nói ra miệng, Vân nữ sĩ, cô như vậy sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt”. Tưởng Chí Hổ suy nghĩ một chút về tuổi tác của Vân Ca, dù sao cũng vẫn còn là một cô gái nhỏ, còn chưa hiểu rõ những quy tắc căn bản trong việc giao tiếp giữa người với người. . 𝙏rải‎ nghiệ𝓂‎ đọc‎ 𝘁r𝗎𝗒ện‎ số‎ 1‎ 𝘁ại‎ —‎ 𝙏R𝗎M𝙏RU‎ YE𝙉.𝚅𝙉‎ —

Thật ra hắn cũng có thể nhìn ra sự khinh thường của Sử Tư Nghiên và Lâm Hoán Chi đối với TU787, nhưng mà như vậy thì sao chứ, dựa theo tình hình hiện tại, bọn họ mới là những người có địa vị cao. Nếu muốn sinh tồn được trên thế giới này, điều cần thiết nhất là phải biết cách mang lên mặt nạ, giấu kín cảm xúc thật sự của mình.

Tưởng Chí Hổ cảm thấy có thể do tuổi của Vân Ca còn nhỏ, không muốn bị mất mặt, hắn quay đầu lại nhìn về phía bọn người Sử Tư Nghiên, thấy sắc mặt của bọn họ ngày càng khó coi, hắn nói: “Hay là để tôi thay cô đi sắp xếp cho bọn họ?” Vân Ca nhìn vào mắt của Tưởng Chí Hổ, nói: “Tưởng tiên sinh, anh mỗi ngày đều mang mặt nạ như vậy mà sống không cảm thấy mệt sao?”

Tưởng Chí Hổ ngây người.

Vân Ca: “Anh vì để lấy lòng Quý đại sư mà tìm cách lấy lòng tôi, tôi biết anh thật sự cũng không hề muốn làm việc giúp chúng tôi, tôi cũng sẽ không đi khuyên anh thay đổi cách đối nhân xử thế của anh, vì vậy cũng mong anh đừng can thiệp tới việc làm của tôi”.

Tưởng Chí Hổ mấp máy môi, bị Vân Ca thẳng thừng nói trắng ra như vậy khiến hắn không biết nên trả lời như thế nào mới tốt. Hắn nói: “Tất cả mọi việc trên đời này, đâu phải lúc nào cũng có thể làm theo cảm tính và mong muốn của bản thân...”

“Tôi không cần biết thế giới này như thế nào, nhưng đây là tinh cầu của tôi, nếu anh đã đứng trên tinh cầu của tôi, vậy thì anh phải làm theo mong muốn của tôi”. Vân Ca bình tĩnh nói: “Nếu không thì cút ra khỏi tinh cầu này”.

Tưởng Chí Hổ nói: “Cô nên bớt kiêu ngạo lại đi”.

“Kiêu ngạo sao?” Vân Ca cười khẽ nói: “Anh tốt nhất là nên cảm ơn đám người bionic của tôi, nhờ có bọn họ mà tôi đã trở nên dịu dàng hơn trước rất nhiều, nếu không anh sẽ không có cơ hội đứng ở đây nói nhiều với tôi như vậy đâu”.

Tưởng Chí Hổ khó hiểu.

Vân Ca lại nói: “Là bọn họ có việc muốn nhờ người khác giúp đỡ, anh nhìn đi, bọn họ tự mình buông bỏ kiêu ngạo đi tới đây rồi”.

Sử Tư Nghiên và Lâm Hoán Chi hình như cũng hiểu ra có lẽ Vân Ca đã phát hiện ra được điều gì đó, bọn họ thu lại vẻ mặt cao ngạo không cần thiết của mình, tăng tốc độ đuổi theo Vân Ca, nói: “Cô Vân, thật ra chúng tôi đến tinh cầu này gặp cô không chỉ là để trả lại trứng trùng...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.