Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 208



Vân Ca nói ra số của tinh cầu.

Các giáo sư sau khi tìm kiếm, trầm mặc một lúc, sau đó lại cười lên, mồm năm miệng mười an ủi Vân Ca.

"Thật là một tinh cầu thú vị, tôi thấy cảm thấy mùa mưa đặc biệt thích hợp cho việc tập huấn sinh tồn, đến lúc đó chúng ta đề suất với viện trưởng thử, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý."

Vân Ca nói: "...Cảm ơn giáo sư."

Nếu TU787 có thể trở thành nơi tập huấn đào tạo cho học viện Quang Giáp Thần Châu thì bất kể có học sinh đến hay không, bọn họ đều có thể nhận được trợ cấp từ liên minh hàng năm, nếu học sinh có thể tới đây tập huấn, thì sẽ được nhà trường hỗ trợ một khoản tiền lớn.

Trì Dư phàn nàn: "Đều là học sinh, tại sao giáo sư lại không chiếu cố bọn em như vậy chứ!"

Các giáo sư hướng dẫn vô tình đáp lại: "Chờ các cậu đủ ưu tú như Vân Ca rồi lại nói tới."

Trì Dư: Mấy người ghét bỏ bọn em thì nói thẳng ra đi.

Không phải học sinh nào cũng là người thích buôn chuyện như Mã Đức Đông, cũng không phải học sinh nào cũng biết nhiều về các truyền thuyết ở trường, bọn họ thấy nhóm giáo sư hướng dẫn thân thiện với Vân Ca như vậy, còn dò hỏi Vân Ca có thể bớt chút ít thời gian dạy nhóm họ không.

Sau khi Vân Ca rời đi, họ tò mò dò hỏi: "Vị tiền bối này lợi hại lắm à?"

Trì Dư cười tủm tỉm nói: "Vân Ca là học trò của viện trưởng, cũng là người duy nhất ở trong thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường đã đi thi khảo hạch quang giáp sĩ đặc cấp." . ngôn tình sủng

Các học sinh há hốc miệng to đến mức có thể nhét được một quả trứng, họ đột nhiên ý thức được: "Thật lợi hại, khó trách lại muốn kiến ​​tạo tinh cầu, trở thành chủ tinh cầu!"

Thời điểm Trì Dư và các giáo sư khác nghe thấy lời này, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Cô vốn dĩ ở dưới sự ảnh hưởng của viện trưởng, muốn trở thành một người lợi hại, trở thành quân nhân bảo vệ liên minh. Bọn họ sống trong trường một thời gian dài, cũng quên mất hoàn cảnh bên ngoài, nếu không phải bởi vì viện trưởng ảnh hưởng tới bọn họ, chẳng phải cũng sẽ dần dần trở nên giống như những người khác sao?

Vân Ca trở lại phòng người chơi, cảm thấy rất tốt.

Thiển Hạ là người có thể rõ ràng nhận ra được sự thay đổi tâm trạng của cô, cô ấy hỏi: "Nhãi con đang vui à?"

Vân Ca gật đầu, Thiển Hạ đọc tin nhắn, "Huyên Huyên nói rằng sẽ đến cổ vũ tôi, sao giờ còn chưa đến ta?"

Vân Ca: "Sư Huyên Huyên?"

Thiển Hạ gật đầu, "Thời gian trước cô ấy có một nhiệm vụ thiết kế, tôi đã truyền cảm hứng cho cô ấy. Cô ấy rất cảm kích nên đã nói rằng sẽ đến cổ vũ tôi."

Nói xong, cô ấy huých vào người Nam Phu bên cạnh, "Sao cậu ỉu xìu vậy."

Nam Phu nói: "Bà chị, cầu xin ngài, cho tôi về để tôi phân giải quang giáp đi."

Thiển Hạ chống nạnh: "Đây là hoạt động nhóm, mọi người đều ở đây, cậu có thể rời đi sau trận đấu của tôi với Trúc Kỷ, nếu không lần sau tôi sẽ không hỗ trợ cậu mấy công việc hằng ngày nữa!"

Nam Phu: "Ah, xem xong tôi sẽ đi."

Vân Ca cổ vũ Thiển Hạ, cô đi qua một bên, bỗng nhiên chú ý đến một chuyện khá thú vị.

Mấy người chơi thuộc quân đội quốc gia, họ không có làm ra chuyện gì đặc biệt, nhưng có thể thấy được mục tiêu bảo vệ của họ là Nam Phu, hẳn là theo bản năng mà hành động, bất cứ khi nào Nam Phu xuất hiện, sẽ lấy hắn ta làm trung tâm bảo vệ.

Quả nhiên là Nam Phu sao?

Vân Ca một chút cũng không ngạc nhiên, ngay cả đại sư như Quý Quảng Bình còn tán thưởng kỹ năng chế tác quang giáp của Nam Phu, vậy thì ở thế giới thật của người chơi, sao lại có thể là người không tiếng tăm gì được.

Thôi Chấn Xuyên phát hiện số người bên cạnh Thiển Hạ thiếu thiếu, hắn ta đỏ mặt, lết qua như rùa bò, chậm rãi từ từ dịch lại gần Thiển Hạ. Cho đến khi hắn ta hoàn toàn lại gần Thiển Hạ, sự ửng đỏ trên mặt cũng đã rút đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.