Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 234



Người thanh niên thấy Vân Ca đứng ở bên ngoài cửa hàng liền nhiệt tình chào đón, hỏi: “Cô muốn mua hạt giống hoa ăn thịt người đúng không? Đây là đặc sản của tinh cầu chúng tôi!”

Vân Ca: “Chủ tiệm trước kia đâu rồi?”

Người thanh niên choáng váng: “Đó là bố của tôi, gần đây ông ấy có việc, không có thời gian tới cửa hàng, cô tìm ông ấy có việc gì à?”

Vân Ca lắc đầu: “Khi nào ông ấy mới về?”

Người thanh niên nói: “Có lẽ phải tới cuối năm, mỗi năm vào thời điểm này ông ấy đều sẽ rất bận, nếu như cô có việc gấp, có thể để lại số quang não, tôi sẽ chuyển lời lại bảo ông ấy liên hệ với cô, thế nhưng cũng chưa chắc ông ấy sẽ đọc tin nhắn.”

Vân Ca liền nói không cần.

Cô liền offline, lắc thanh quân đao trong tay, dưới ở ánh mắt cảnh giác của Cảnh Trí nói: “Tôi muốn gặp viện trưởng hỏi một vài chuyện.”

Cảnh Trí: “Hình như ký không muốn liên hệ với những người quen biết trước đây?”

Câu trả lời của Vân Ca là một thanh quân đao bay ra.

Ăn bữa sáng xong, trước tiên cô đến chỗ người của trung tâm kiểm tra đo lường đang ở, cho dù trước kia gặp phải chuyện như vậy, nhóm người này vẫn không muốn dừng việc nghiên cứu Trùng Sào nhân tạo lại.

Phía tổng bộ trung tâm kiểm tra đo lường lại cử tới không ít người, bọn họ bảo đảm với Vân Ca, tuyệt đối sẽ không xuất hiện việc giống như trước đây, nếu như không được sự đồng ý của Vân Ca, bọn họ cũng tuyệt đối không lén nghiên cứu loại sinh vật chưa xác định mang năng lượng khổng lồ kia.

Bọn họ cung cấp thiết bị, xây dựng một hàng rào cảnh báo xung quanh hố sâu bên ngoài Trùng Sào, một khi có người chưa được đồng ý mà đi vào hàng rào, căn cứ liền sẽ nhận được thông báo.

Ngoài ra, bọn họ cũng hỏi vài chuyện liên quan tới Vương Phong, Vân Ca chỉ là đối tượng bọn họ thuận tiện hỏi tới, đối tượng chủ yếu được hỏi là nhóm người Sử Tư Nghiên, là đồng nghiệp ở chung sáng tối với Vương Phong. Vân Ca không hề cảm thấy kỳ quái với việc người bionic trà trộn vào loài người, lúc cô còn ở tinh cầu thực dân cũng đã từng gặp người bionic giống như vậy.

Có vài người bionic còn có nhân tính hơn so với nhân loại, cô không hề có hứng thú với yêu cầu hỗ trợ điều tra người bionic của đối phương.

Vân Ca gặp được Sử Tư Nghiên, mấy ngày nay người phụ nữ này vì bị tra hỏi không ngừng mà sắc mặt vô cùng tiều tụy, cô hỏi: “Tiến độ nghiên cứu Trùng Sào thế nào rồi?”

Câu này của cô nói trắng ra, chính là hỏi nhóm người Sử Tử Nghiên còn muốn ở lại chỗ này bao lâu.

Sử Tư Nghiên nói: “Nếu bỏ qua thời gian phát hiện ra sinh vật kia, tiến độ cũng đã xấp xỉ 2/3, còn lại khoảng chừng nửa tháng nữa là xong.”

Vân Ca vừa lòng gật đầu.

Sử Tư Nghiên lại lần nữa cảm ơn cô về việc cứu người, Vân Ca nói cô không cần để chuyện này trong lòng.

Lúc Vân Ca rời đi, Sử Tư Nghiên gọi cô lại, hỏi: “Thật ra tôi vẫn luôn tò mò một chuyện, tại sao cô lại lựa chọn không ngừng mua số lượng lớn người bionic về để xây dựng tinh cầu, mà không sử dụng nhân loại thực sự?”

Sử Tử Nghiên để ý thấy rất nhiều người bionic trong căn cứ hình như đều có tinh thần lực, vậy bọn họ chính là người bionic đời thứ ba.

Số tiền bỏ ra để mua người bionic đời thứ ba thực ra cũng không thấp hơn so với thuê con người. Người bionic có nhiều hạn chế hơn so với con người, đặc biệt là về việc liên quan tới học tập khoa học công nghệ, sử dụng người bionic để xây dựng tinh cầu khẳng định tốc độ sẽ chậm hơn so với con người.

Cho dù là đầu tư lâu dài, đầu tư vào con người thật sự vẫn có giá trị hơn.

Sử Tử Nghiên không biết Vân Ca có tính toán gì khác, hay là cô thực sự ưa thích người bionic hơn.

Vân Ca nhìn Sử Tư Nghiên bằng ánh mắt không thể hiểu được, ý nghĩa của ánh mắt đó rất rõ ràng, chính là “Tại sao tôi phải nói điều này cho cô?”

Sử Tư Nghiên cũng phản ứng lại, vấn đề này của cô đã đi quá giới hạn, cô liền cười cười ra vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.