Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 306



"Thay vì phát triển tinh cầu theo cách mà mọi người đang làm, thà là từ bỏ nó sớm, đi ẩn cư."

Cảnh Trí, Hải Hoàng và Tiểu Tỏa Niệt há hốc mồm nhìn chằm chằm, cô gái Mạc Nhu này, chắc chắn là một dũng sĩ, mới dám nói những lời như vậy trước mặt Vân Ca, cô ta không sợ bị đánh sao?

Nhìn Vân Ca, cô bị Mạc Nhu "sỉ vả" liên tiếp bằng lời nói.

Cô bình tĩnh lấy ra một cái roi mềm dưới lớp áo quang giáp, như con rắn đen múa lượn, tiếng quất roi xé nát không khí vang lên.

Một roi đánh vào cánh tay trắng nõn của Mạc Nhu!

Vân Ca nói: "Tôi có tư cách gì trừng phạt cô hả? Dựa vào sức mạnh của tôi vượt trội hơn cô, dựa vào địa vị chủ tinh cầu của tôi cao hơn địa vị phu nhân của Liễu gia của cô..."

Lại nghĩ đến câu nói mà người chơi thường hay nói, "Dựa vào việc tôi là ba ba của cô!"

Mạc Nhu: "???"

Cô tiện tay vò một tờ giấy ném về phía Vân Ca.

Cuối cùng, Mạc Nhu tức giận rời khỏi, cả người đầy vết roi.

Vân Ca nhặt lên tờ giấy, nhìn thấy một dãy số quang não khác, cô lưu vào rồi gửi tin nhắn: "Cô bị sao vậy, diễn xuất quá tệ, người khác sẽ tin sao? Ai đang giám sát cô? Tại sao lại gấp gáp muốn xé rách mối quan hệ của chúng ta?"

Cô mở rộng tinh thần lực, phát hiện thiết bị giám sát trong phòng đã bị tháo bỏ.

Mạc Nhu nói: "Ngoài Liễu gia ra thì còn ai nữa? Người quản lý dưới lầu lúc nãy cũng là người của bọn họ. Bọn họ chỉ coi tôi như một phụ nữ vô dụng, không mảy may để ý đến tôi chút nào, tôi chỉ là một sợi dây liên kết với Thẩm Bồi An... Cô ra tay mạnh như vậy có phải là cố ý trả thù sao?"

Vân Ca nói: "Những lời cô vừa chửi tôi cũng là thật lòng phải không?"

Mạc Nhu: "Cô nghĩ nhiều rồi, đừng đến tìm tôi, Liễu gia sẽ làm khó cô, số quang não này tôi sẽ vứt đi. Khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ liên lạc với cô."

Mạc Nhu nghiền nát quang não sơ cua này, Bạch Mẫn Mẫn ở bên cạnh tựa cằm vào hai tay nói với giọng dễ thương: "Tôi đã gặp cô ta một lần, tôi thích cổ của cô ấy, vừa thon dài lại đẹp."

Mạc Nhu: "Nếu cô ra tay với cô ấy, cô sẽ c.h.ế.t trong tay cô ta."

Bạch Mẫn Mẫn che miệng cười, "Liễu phu nhân đang quan tâm tôi sao, thật là sợ quá đi." Mạc Nhu đưa tay quay lại đè Bạch Mẫn Mẫn trong xe: "Bối Tĩnh Nhàn, hãy hoàn thành công việc mà tôi đã giao cho cô một cách tốt nhất, người tìm tới tôi để giải quyết Liễu gia là cô, tôi nhìn thấy cứ luôn cô giả dạng thành sinh viên, dường như đã quên mất mục tiêu ban đầu."

Bạch Mẫn Mẫn ngửi thấy mùi hương nhẹ trên cơ thể Mạc Nhu, cười nói: "Bối Tĩnh Nhàn nào ở đây, bây giờ tôi tên là Bạch Mẫn Mẫn, đừng để mọi nỗ lực của tôi thành công cóc. Cô là một người phụ nữ tàn nhẫn, bắt tôi phải thay đổi cả khuôn mặt của mình, cô ghét khuôn mặt cũ của tôi đến vậy sao?"

Mạc Nhu buông Bạch Mẫn Mẫn ra: "Xấu trường cô dâu sẽ không nhận học sinh xấu như cô."

Bạch Mẫn Mẫn: "..."

Cô ta lại gần Mạc Nhu, bị Mạc Nhu đẩy ra.

Mạc Nhu nói: "Cút, tôi ghét ôm ấp với phụ nữ."

Bạch Mẫn Mẫn bĩu môi, rút ra một quả bóng bạc, mở ra rồi đóng lại.

...

Trong khách sạn, Cảnh Trí, Hải Hoàng và Tiểu Tỏa Niệt suy tư, bọn họ có nên an ủi Vân Ca, người vừa bị bạn học cũ khinh thường ra mặt đây không?

Nhìn Vân Ca nằm trên giường với vẻ mặt chán đời, chắc chắn là cô ấy bị tổn thương bởi những lời nói đó!

Vân Ca xoay người, nhìn thấy con người tí hon với mái tóc vàng, con ngỗng trắng và con mực xấu xí cùng đứng trước mặt cô.

Vân Ca: "?"

Cô ta đuổi ba tên này đi, "Các người đang làm gì đấy?"

Cảnh Trí phát hiện Vân Ca có vẻ vẫn bình thường, hắn hỏi: "Cô không tức giận sao?"

Nếu là mọi khi, Vân Ca lúc này đã nhấc cái rìu lên chặt cây rồi, không lẽ những roi đòn lúc nãy đã khiến cô nguôi giận?

Vân Ca trả lời: "Tức giận chuyện gì? Vì Mạc Nhu sao?"

Vân Ca: "Không phải như các người đã nghĩ."

Vân Ca nhớ lại lời Mạc Nhu nói, đôi mắt tối sầm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.