Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 318



Cung Chính Thiên đau lòng nói: “Lão đại, Tiểu Bảo vẫn đang chờ anh về nhà.”

“Khâu Minh Huy” sửng sốt, thì ra tên nhóc này đã có con trai rồi, hắn lập tức nói: “Tiểu Bảo còn nhỏ, tôi muốn một đứa con trai lớn hơn, lớn giống như cậu vậy… thật ra tôi vẫn luôn coi cậu như con trai mình, nếu không lúc nãy tôi cũng không…”

Hắn nói tới đây thì dừng.

Cung Chính Thiên đứng hình.

“Khâu Minh Huy” nói: “Nếu cậu đồng ý gọi tôi một tiếng ba, tôi có c.h.ế.t cũng không nuối tiếc.”

Ba người kia lén đá “Khâu Minh Huy”, tên khốn kiếp này coi chừng bị lộ.

Cung Chính Thiên con mắt nóng lên, cổ họng thắt lại, lớn tiếng gọi: “Ba”.

“Khâu Minh Huy” thoả mãn nhắm mắt lại ngỏm củ tỏi, Cung Chính Thiên vừa định gào khóc, bỗng nhiên một âm thanh truyền đến từ ngoài sơm động: "Bọn mày là ai, vậy mà dám giả mạo tao."

Cung Chính Thiên nhìn ở người ở bên ngoài sơn động vậy mà lại là “Khâu Minh Huy” cùng ba đồng đội của hắn.

“Khâu Minh Huy” đang bị Cung Chính Thiên ôm trong n.g.ự.c bỗng nhiên xác c.h.ế.t vùng dậy, hùng hổ đứng lên: “Không ngờ lại bị mấy người phát hiện nhanh như vậy! Các anh em, ra tay!"

Cung Chính Thiên bây giờ mới nhận ra, đồng bọn của hắn không phải đồng bọn, mà là kẻ địch nguỵ trang.

Cũng may đồng bọn của hắn tới kịp.

Sau khi diệt hết đám lừa gạt lúc nãy, Cung Chính Thiên có tật giật mình nói với “Khâu Minh Huy”: “Lão đại, may mà anh tới kịp, nếu không tôi đã trúng kế của bọn chúng rồi.”

“Khâu Minh Huy” lạnh lùng trả lời: “Sau này làm gì cũng nhớ phải động não.”

Cung Chính Thiên cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, lão đại của hắn trước giờ nói chuyện đều là phong cách như vậy, hắn vừa rồi sao có thể nhận nhầm thứ hàng giả kia là lão đại chứ!

Nhưng hắn chưa kịp yên ổn, lại có một âm thanh vang lên: “Bọn mày là ai?” Cung Chính Thiên ngây người, lúc này, hắn vậy mà nhìn thấy mình ở phía đối diện.

Đối phương hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, tức giận nói: “Mày là cái thá gì mà dám giả mạo tao?” Hắn tức giận đến mắt đỏ lên, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài.

Giọng nói rất giống, vẻ bề ngoài rất giống, thậm chí là dáng vẻ tức giận, đều giống hắn như đúc.

“Khâu Minh Huy” đang đứng cạnh hắn liền quay đầu lại, hét lớn với hắn: “Thì ra cậu mới là kẻ giả mạo!”

Cung Chính Thiên giải thích: “Tôi không phải…” Hắn liền ngừng lại, ai biết được “Khâu Minh Huy” đang ở trước mặt hắn này có phải là thật hay không?

Sắc mặt Cũng Chính Thiên thay đổi liên tục, hắn lựa chọn tin vào trực giác của bản thân, người đang đứng ở trước mặt khẳng định chính là lão đại của hắn, hắn nói: “Lão đại, tôi mới là Cung Chính Thiên thật, lần này chúng ta tới đây là để lấy trộm đồ đang được cất giấu tại đây, chính là trùng sào được phát hiện ra ở tinh cầu này, anh chỉ nói chuyện này cho một mình tôi.”

“Khâu Minh Huy” nghe xong, gật đầu nói: “Cậu là Cung Chính Thiên thật. Bọn họ mới là kẻ địch. Giết c.h.ế.t bọn họ!”

Hắn vừa nói xong, Cung Chính Thiên càng khẳng định đây chính là lão đại của hắn, chỉ có lão đại mới có sát ý như vậy, nếu là người của TU787 không biết dùng cách nào để đóng giả lão đại, cũng không thể giả mạo được sát ý như vậy.

Bọn họ bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, hai bên đều tổn thất không ít người, xác c.h.ế.t ngã đầy trên mặt đất, tuyết trắng cũng biến thành màu đỏ, giống như những bông hoa mai nở rộ.

Cung Chính Thiên mỉm cười, nhìn về phía Khâu Minh Huy đang định tranh công, lại nhìn thấy sau lưng “Khâu Minh Huy” lại xuất hiện một “Khâu Minh Huy” nữa, mà “Khâu Minh Huy” kia còn đang lấy tay che bụng, bị thương nặng.

Hắn nhìn thấy Cung Chính Thiên, trừng mắt hét lớn: “Chính Thiên, chạy nhanh, tên kia là giả.”

Sau đó lại có hơn mười “Khâu Minh Huy” xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bọn họ đều nói với Cung Chính Thiên: “Bọn họ đều là giả, tôi mới là thật.”

Cung Chính Thiên sững sờ, cuối cùng cũng không chuyển hướng nữa.

Hắn té xuống đất, đối diện là một “Khâu Minh Huy” vừa rồi bị hắn tự tay g.i.ế.c chết, hai mắt đờ đẫn vô hồn, hắn nhìn thấy trên cằm người kia có một nốt ruồi nhỏ phải nhìn kỹ mới thấy, mà những “Khâu Minh Huy” khác đều không có.

Đúng rồi, cằm của lão đại thật sự có một nốt ruồi nhỏ, hắn vẫn còn nhớ rõ…

Hắn đã tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t lão đại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.