Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 406



Xúc tu của Hải Hoàng vỗ lên người Lý Lộc Lộc, ý bảo cô bé ăn nhanh đi, đồng thời hành động này của nó còn thể hiện hàm ý khác: Sau này nếu mi ăn được sinh vật cộng sinh, đừng quên chia phần cho ta.

Lý Lộc Lộc đang sầu nào về việc phải làm thế nào để tìm được thức ăn có nguồn năng lượng cao hơn cho vương, Hải Hoàng đã giúp cô bé chuyện này.

Cô bé nuốt chửng sinh vật cộng sinh đó vào miệng, sau đó giơ thẳng ngón tay cái lên với Hải Hoàng.

Lục Thần tìm được chỗ này: “Các người đang làm gì vậy?”

Hắn nhìn thấy Hải Hoàng chia thức ăn của mình cho Lý Lộc Lộc, không khỏi kinh ngạc một phen.

Hải Hoàng vẩy xúc tu đuổi Lục Thần đi

Lý Lộc Lộc mím môi, cô bé sắp nhịn tới mức muốn ói ra rồi, phải nhanh chóng đi tìm vương mới được.

Tiểu Toả Niệt và Sax vẫn không hề mở miệng nói chuyện, bọn Lục Thần cũng không thể ép bọn chúng, vì vậy bọn họ chỉ có thể lấy hết tất cả đồ ăn của Sax và Tiểu Toả Niệt.

Lục Thần lúc sắp đi còn nói: “Haiz, cho dù bọn mi có giấu giếm chúng ta bao nhiêu chuyện, ở chung với chúng ta biết bao lâu vẫn không hề tin tưởng bọn ta, chúng ta nuôi bọn mi lâu như vậy mà bọn mi cũng chỉ lâu lâu mới để nhãi con dùng tới một lần, chúng ta vẫn như cũ coi bọn mi là bạn bè, không hề đuổi bọn mi đi.”

Tiểu Toả Niệt: “…”

Sax: “…”

……

Lý Lộc Lộc chạy tới phòng của Cơ Bảo, cô bé đóng cửa chốt khóa xong xuôi sau đó nhả sinh vật cộng sinh ra chiếc chăn màu xanh lam nhạt của trứng trùng.

Cơ Bảo kích động nói: “Cô lấy thứ này từ đâu ra?”

Lý Lộc Lộc nói: “Suỵt, thứ này do sinh vật cộng sinh của nơi này đưa cho tôi, nó và chị Vân Ca ra ngoài đi săn, sau khi trở về còn đặc biệt mang đồ ăn tặng cho tôi.” Cơ Bảo: “Rất tốt, sau này có thể cho nó một đường sống.”

Trứng trùng hút tất cả sinh vật cộng sinh vào miệng, lớp vỏ ngoài màu trắng của nó đã biến thành trong suốt, có thể nhìn thấy Trùng tộc màu trắng ẩn hiển bên trong.

Lớp vỏ ngoài của Trùng tộc đa phần đều có màu đậm, vỏ trùng màu trắng như vậy quả thực rất hiếm thấy, hình trùng của Cơ Bảo chỉ xuất hiện mấy giây, sau đó nó liền biến thành hình dáng một đứa bé trai nhân loại.

Nếu như không phải nó có bộ phận quan trọng kia, khuôn mặt tinh xảo này của nó thực sự khiến cho người ta không phân biệt được là nam hay nữ.

Đôi mắt nó chậm rãi mở ra, đôi mắt màu xanh lam của băng rất đẹp.

Cơ Bảo cả người trần như nhộng bước ra khỏi trứng trùng, nó cúi xuống nhặt cái váy màu hồng trên mặt đất lên rồi mặc lên người, nó phất tay, một cái gương được làm từ băng tuyết liền xuất hiện.

Nó nhìn đôi môi đỏ răng trắng của mình ở trong gương, rồi lại xoay một vòng, trong gương còn có Lý Lộc Lộc, ánh mắt của Cơ Bảo liền rơi vào đồ trang sức trên đầu Lý Lộc Lộc, nó quay người sang lột bông hoa màu hồng trên đầu Lý Lộc Lộc xuống rồi đeo lên đầu mình.

Lý Lộc Lộc: “...”

Cô bé tức giận giơ chân lên đá vào m.ô.n.g của Cơ Bảo, khiến cho gương mặt của nó dính sát vào trong gương.

Lý Lộc Lộc: “Đây là quà sinh nhật chị Thiển Hạ tặng cho tôi! Trả lại cho tôi!”

Cơ Bảo sợ ngây người, nó chống vào gương, lớn tiếng hét lên: “Tôi là vương của cậu! Vậy mà cậu lại dám đánh tôi!”

Lý Lộc Lộc cũng hét lên: “Cậu lớn tới như vậy cũng nhờ tôi cho cậu ăn! Quần áo cậu mặc cũng là tôi lấy từ trong tay của mọi người! Cậu như vậy gọi là ‘ăn cơm mềm’! Cậu phải gọi tôi là ba ba mới đúng!”

Dưới sự ảnh hưởng một cách tinh vi của Lục Thần và các người chơi khác, cô bé đã bất tri bất giác thay đổi, trưởng thành một cách sai lệch.

Cơ Bảo không sử dụng uy áp của mình để nhắm vào tộc nhân, nó nhanh chóng thu lại khí thế, nhìn qua trông giống như một đứa bé trai nhân loại xinh đẹp.

Lý Lộc Lộc hoàn toàn không sợ nó, nếu không chỉ cần Cơ Bảo phát ra một ít khí thế của mình, cô bé sẽ phải quỳ xuống tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.