Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 567



Sau khi các người chơi bàn bạc xong xuôi, liền quyết định đưa những người của Vân gia này về Bái Tinh trước, để Vân Ca tự mình xử lý những người này.

Trên chiếc tinh hạm này có hơn bốn mươi người Vân gia, tuổi tác khoảng từ 40 tuổi tới hơn 200 tuổi, các người chơi quan sát bọn họ một hồi, sau đó bất ngờ nói: “Nhãi con là đột biến gen đúng không? Hay là gen của mẹ nhãi con đủ cao, nên giá trị nhan sắc của nhãi con mới cao như vậy?”

“Sao anh nói chuyện giống như đang mắng người thế, tôi cũng cảm thấy, không phải nhãi con là đứa trẻ bị nhận nuôi đây chứ, tại sao Vân gia không có một ai có ngoại hình giống với cô ấy vậy…”

“Trong số mọi người ở đây, ai biết ăn nói nhất, lên đó hỏi bọn họ về tuổi thơ của nhãi con đi.”

Người chơi đã quen với việc Tinh Cầu Của ChúngTa kích hoạt nhiệm vụ bất cứ lúc nào, nhiệm vụ để hoàn thiện thiết lập nhân vật giống như vậy, vậy mà lại bị những người không làm bất cứ nhiệm vụ nào ngoài việc mở rộng balo như bọn họ gặp được, đúng thật là vận may bất ngờ.

Một người chơi tên là Vương Bá xung phong nhận việc, hắn bước vào tinh hạm, rời khỏi quang giáp, ân cần hỏi thăm người nhà Vân Ca: “Chúng tôi là người của Bái Tinh, mọi người có biết Bái Tinh không?”

“Là… là tinh cầu của Vân Ca à?” Một người Vân gia có tuổi tác xấp xỉ với Vân Ca hỏi.

Vương Bá gật đầu, ánh mắt sắc lẹm của hắn chú ý tới vẻ mặt ghét bỏ của người già và đám tiểu bối của Vân gia, giống như nhắc đến Vân Ca là một việc gì đó đen đủi lắm.

Trên tai Vương Bá đeo dụng cụ truyền tin, hắn nghe được các người chơi khác nói: “Nhìn thấy vẻ mặt thiếu đòn của bọn họ, tôi cảm thấy bọn họ có thể c.h.ế.t ở đây được rồi, không cần đưa bọn họ về Bái Tinh khiến nhãi con chán ghét.”

“Trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ không tốt lắm, chúng ta không thuộc biên chế quân đội, g.i.ế.c người sẽ bị trừ rất nhiều giá trị vinh dự, hiện tại không dễ gì lấy lại giá trị vinh dự…”

“Tôi đang liên lạc với nhãi con, anh cứ nói chuyện với bọn họ trước đã.”

Vương Bá cười tủm tỉm rút một thanh quân d.a.o cùng loại với Vân Ca ra, nói: “Kiến nghị mọi người thu lại biểu cảm trên mặt mình đi, tính cách của tôi không tốt lắm, không thích nhìn thấy vẻ mặt xem thường Vân Ca này của mấy người.” Một người lẩm bẩm: “Từ nhỏ, cô ta đã là một quái vật ăn thịt người, bây giờ cũng vẫn là một quái vật ăn thịt người, không phải tất cả chủ tinh cầu đều là quái vật ăn thịt người à?”

Một người phụ nữ đứng chắn trước người thanh niên tuổi tác xấp xỉ với Vân Ca, cười làm lành nói: “Xin lỗi, thằng bé còn nhỏ, chưa tới 20 tuổi, nên thích ăn nói bậy bạ. Vân Ca là một đứa bé tốt, có thể phát triển Bái Tinh thành dáng vẻ tốt đẹp như vậy, cô ấy thật tài giỏi, mọi người chắc hẳn đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều.” . 𝘛ìⅿ‎ đọc‎ thêⅿ‎ tại‎ ﹍‎ 𝘛‎ R‎ Ù‎ M‎ 𝘛‎ R‎ U‎ 𝗬‎ Ệ‎ N.vn‎ ‎ ﹍

“Chúng tôi cũng chỉ giúp đỡ vậy thôi.” Vương Bá cười dịu dàng: “Không sao cả, chưa tới 20 tuổi, quả thực vẫn là một đứa trẻ chưa làm lễ trưởng thành.”

Người thanh niên lẩm bẩm: “Quái vật có thể đe dọa đến tinh mạng con người, sao mọi người có thể không giúp đỡ được, anh đừng cứ nói chuyện giúp Vân Ca nữa, lúc nhỏ tôi suýt chút nữa bị cô ta g.i.ế.c c.h.ế.t rồi…”

Người phụ nữ nói: “Đã nói rồi, đó chỉ là cơn ác mộng của con thôi!”

Người thanh niên cãi lại: “Không phải ác mộng! Con nhớ rất rõ ràng! Cô ta chính mà một con quái vật mang theo vi khuẩn dơ bẩn tới từ thực dân tinh!”

Vương Bá: “...”

Người chơi: “Cái quái gì vậy &%#*%……”

Bọn họ tức giận đến mức thốt ra một loạt ký tự vô nghĩa vì bị hệ thống trò chơi chặn lại.

Vương Bá cảm thấy, có một số người bẩm sinh thị lực đã kém, hắn liền trói người vừa nói ra câu đó lại, nói: “Trông cái miệng nhỏ trắng bệch và dáng vẻ xanh xao vàng vọt giống như không có chút sức lực này của mọi người, xem ra lâu lắm rồi mọi người không được ăn no rồi nhỉ.”

Hắn không trói những người khác của Vân gia lại, chỉ thiết lập một lá chắn phòng vệ quanh người mình không cho phép bất cứ ai tiến vào.

Hắn lấy một cái vỉ nướng, một cái nồi lẩu uyên ương, sau đó lại lấy do một gói lẩu chế biến sẵn do Liêu Bàng Tí làm ra rồi cho vào nồi đun sôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.