Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí

Chương 620



Ưu nhướng mày, đột nhiên nói: "Cảnh Trí nói với tôi rằng cô đã tìm ra ký chủ phù hợp dựa trên yêu cầu của tôi, tôi thật sự rất cảm ơn cô, Vân Ca."

Ưu tiến lại gần, dang đôi tay thô ráp, tỏ ý muốn cho Vân Ca một cái ôm.

Vân Ca vốn định né tránh, nhưng khi nhớ ra đó là bạn của Cảnh Trí và không có ý đồ xấu, cô ấy đứng yên tại chỗ.

Ưu gần như đã ôm được Vân Ca rồi...

Một cánh tay từ phía sau Vân Ca đưa ra, quàng qua vai cô, kéo cô ra khỏi tầm tay của Ưu.

Ưu ôm bụng cười.

Vân Ca bị Cảnh Trí ôm chặt vào lòng, cô ngơ ngác.

Cô chưa từng đề phòng Cảnh Trí, vì vậy khi Cảnh Trí vươn tay từ phía sau, cô đã cảm nhận được nhưng không né tránh, nhưng ai ngờ Cảnh Trí lại trực tiếp ôm cô vào lòng mình!

Cảnh Trí nhìn Ưu đang cười không ngừng, nhẹ nhàng nói: "Không phải anh đang vội đi tìm ký chủ sao? Sao lại lãng phí thời gian ở đây? Tôi đã gửi tọa độ cho anh, anh có thể đi ngay. Trò chơi mà chúng tôi xây dựng, anh không thể ở lại quá lâu, đi nhanh đi."

Cả một tràng này, tóm tắt thành một từ duy nhất là "biến".

Ưu rời đi một cách tự tin.

Cảnh Trí buông Vân Ca ra, hắn thấy mảnh bùn trên giày của cô, cúi xuống lau sạch chúng.

Tóc vàng của hắn mượt mà, nhưng có vài sợi tóc dựng đứng, Vân Ca nắm lấy một sợi và hỏi: "Bạn của anh có vấn đề sao? Tại sao khi hắn đến gần tôi, anh lại thận trọng như vậy?"

Cảnh Trí: "Ưu không có vấn đề gì."

Vân Ca: "Vậy tại sao anh lại ôm tôi?"

Cảnh Trí: "......"

Vân Ca: "Hùng Sơ Mặc và Thiển Hạ thường vồ lấy tôi, tôi chẳng thấy anh phản ứng mạnh như vậy. Cả Hải Hoàng và Cơ Bảo, anh cũng ít khi cản trở..."

Cảnh Trí ngồi một chân trên mặt đất như thể hắn đang trồng nấm, không nói một lời nào trước Vân Ca, không giải thích gì về hành động của mình.

Vân Ca giật mạnh một búi tóc của Cảnh Trí và nói: "Tôi sẽ đi xem Ưu sẽ chọn ai nhé?"

Cô vừa quay đi, Cảnh Trí nắm chặt cổ tay của cô kéo mạnh.

Cảnh tượng trước mắt xoay chuyển, Vân Ca ngồi trên đùi của Cảnh Trí, hắn cong người vùi mặt vào cổ Vân Ca, hơi thở ấm áp của hắn quanh quẩn bên cổ cô.

Hai người hiếm khi thực hiện tư thế thân mật như vậy, Vân Ca cảm thấy không thoải mái và đẩy đẩy Cảnh Trí.

Cảnh Trí buồn bực đáp: "Gọi hắn là 'hệ thống đó' được rồi, đừng gọi tên hắn."

Vân Ca: "?"

Vân Ca: Hệ thống này ấu trĩ đến vậy ư?

Cô lạnh mặt giữ chặt tóc của Cảnh Trí và kéo hắn dậy: "Tỉnh lại đi, là một hệ thống trưởng thành, đừng nói ra những lời trẻ con như vậy." Cảnh Trí: "......"

Vân Ca rời khỏi người Cảnh Trí và đi phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không biết hắn sẽ chọn ai, anh cảm thấy hắn sẽ chọn người nào? Nam Phu, Câu Xà, Linh Dương hay những người xuất sắc mà họ cung cấp?"

Cảnh Trí nhìn xuống, không đáp lại lời nói của Vân Ca.

Vân Ca nghiêng đầu, thấy cả người Cảnh Trí đang bừng lên những cảm xúc tiêu cực, nếu những cảm xúc này có màu sắc thì chắc chắn chúng sẽ có màu đen và phạm vi của chúng sẽ rất lớn.

Cảnh Trí chợt dừng bước, vì Vân Ca đang đi ở phía trước đã dừng lại.

Cô đứng trước mặt hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Cảnh Trí cảm thấy khó chịu, định quay mặt đi nhưng Vân Ca ngoắc hắn đến.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Cảnh Trí cúi xuống ghé sát tai vào Vân Ca.

Vân Ca đặt hai bàn tay lên vai hắn, môi ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Anh luôn nằm trong lõi năng lượng tinh thần của tôi, anh có thể nhìn thấy tôi đang nghĩ gì, bây giờ tôi cho phép anh xem những suy nghĩ của tôi..."

"Cảnh Trí đã được cấp quyền truy cập vào suy nghĩ của Vân Ca, và đọc được những suy nghĩ của cô.

Bên trong tâm trí hắn một âm thanh vang vọng, dòng dữ liệu đang chảy trong hắn lại bắt đầu rối loạn.

Vân Ca cảm nhận được nhiệt độ của Cảnh Trí tăng lên đáng kể trong một khoảnh khắc, cô nhìn xuống, phần lõi tai của hắn, bắt đầu nhuộm màu hồng.

Cảnh Trí vất vả sắp xếp lại dòng dữ liệu, nhưng bất ngờ hắn cảm giác lỗ tai của mình đang bị ngậm chặt.

chậm rãi l.i.ế.m láp, răng nhẹ nhàng nhai lấy.

Cảnh Trí lại nghe thấy tiếng cảnh báo.

Liệu hắn có nên tăng ngưỡng cảnh báo về tình cảm lên một chút không?

Hay hắn nên tắt cảm giác của mình?

Hoặc là điều chỉnh một chút mức độ hiện thực của cơ thể, để Vân Ca không thể chạm vào hắn?

Nhưng cảm giác này... thật thoải mái...

Cảnh Trí nhẹ nhàng gọi tên Vân Ca: "Đừng nghịch nữa."

Vân Ca nhẹ nhàng cắn một cái.

Cô cảm thấy sức nặng trên cơ thể mình tăng lên, Cảnh Trí gần như đè toàn bộ cơ thể hắn lên người cô.

Cô đỡ lấy Cảnh Trí và lùi về sau một bước.

Viền mắt và mũi của hắn đều nhuộm màu hồng.

Một hệ thống lạnh lùng của thường ngày giờ giống như một viên kẹo mềm mại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.