Khả Nhi đi ra khỏi kí túc xá, Từ
Quang Tông quả nhiên đã đứng đợi ở ngoài cổng. Nhìn thấy Khả Nhi, ánh mắt của
Từ Quang Tông như sáng lên, cậu chạy nhanh về phía Khả Nhi: -Tớ biết là cậu sẽ
xuống gặp tớ mà!
Khả Nhi lùi lại sau vài bước, duy trì
khoảng cách với Từ Quang Tông rồi lạnh lùng đáp: -Sai rồi, hôm nay tôi xuống
không phải là để gặp cậu. Tôi xuống để cầu xin cậu đừng có đến quấy nhiễu tôi
nữa!
Có mấy cô gái đúng lúc đó đi ngang
qua, nghe thấy Khả Nhi nói thế liền quay sang nhìn Từ Quang Tông bằng ánh mắt
khinh mạn rồi ghé vào tai nhau thì thầm.
Từ Quang Tông cảm thấy rất xấu hổ:
-Có thể đi chỗ khác nói chuyện được không?
Khả Nhi liếc vào trong cổng kí túc
xá, thấy bọn Diệp Phi đang đứng ở đằng sau cánh cửa sắt tối om. Khả Nhi cảm
thấy yên tâm. Cô liền đi vài bước ra bãi cỏ phía sau kí túc.
Từ Quang Tông nhìn quanh rồi bảo:
-Chúng ta có thể ra con đường phía sau trường đi dạo một chút không?
-Không được!- Khả Nhi kiên quyết:
-Đến đây là đã giới hạn của tôi rồi. Cậu có chuyện gì thì mau nói đi!
Từ Quang Tông không nói gì, chỉ chăm
chú nhìn Khả Nhi.
-Không có gì để nói sao?- Khả Nhi
nhíu mày: -Vậy thì tốt, tôi có thể về phòng cho sớm! Làm phiền cậu sau này đừng
đến quấy nhiễu tôi nữa!- nói rồi Khả Nhi nhấc gót định bỏ đi.
-Khả Nhi…- Từ Quang Tông gọi Khả Nhi
bằng giọng tha thiết, lại là giọng điệu van nài như lúc trước: -Từ trước đến
nay người mà tớ thích chỉ có một mình cậu. Bây giờ tớ có thể quang minh chính
đại theo đuổi cậu rồi, cậu hãy chấp nhận tớ có được không?
Khả Nhi không đáp lại, chỉ nhìn Từ
Quang Tông bằng ánh mắt nghi hoặc.
Từ Quang Tông nghĩ rằng Khả Nhi đã
bắt đầu dao động, liền chớp lấy thời cơ nói những lời có cánh: -Tớ biết trước
đây có những chuyện tớ hành xử không ra sao. Nhưng vì công việc ở hội sinh
viên, tớ bất đắc dĩ phải chịu khổ chịu nhục. Bây giờ Trương Bình không còn có
thể chèn ép tớ được nữa, sau này tớ có thể đường đường chính chính ở bên cậu
rồi- Từ Quang Tông tiến lại gần Khả Nhi, đưa tay ra định ôm lấy cô, miệng da
diết gọi: -Khả Nhi…
Khả Nhi vội vàng lùi lại sau kéo rộng khoảng cách: -Ban nãy tôi cứ nghĩ…- Khả
Nhi chậm rãi nói: -Rốt cuộc cậu có biết thế nào là liêm sỉ hay không?
Từ Quang Tông mặt mày trắng bệch: -Cậu….
-Cậu có nhớ lần đầu tiên tôi từ chối
cậu đã nói rất rõ ràng rồi không? Tôi với cậu ngoài quan hệ bạn bè bình thường
ra thì không thể có bất kì quan hệ gì khác. Chỉ có điều…- Khả Nhi mím môi cười
lạnh lùng: -Bây giờ ngay việc làm bạn với cậu tôi cũng không muốn nữa!
Ngực Từ Quang Tông đau dữ dội, hơi thở trở nên gấp gáp, cậu ta nói bằng giọng
khẩn thiết: -Tình cảm của tớ là chân thành…
-Cậu có có tình cảm chân thành thì
tôi nhất định phải chấp nhận chắc? Tôi đã sớm nói rõ ràng với cậu rồi, tôi
không thích cậu, một chút cũng không! Nếu như cậu có lòng tự trọng, mặc dù
không thích nhưng ít nhất tôi vẫn sẽ tôn trọng cậu. Đáng tiếc…- Khả Nhi lắc lắc
đầu: -Nói thật lòng tôi thực sự khinh thường cậu!
Từ Quang Tông thở hồng hộc vì tức giận: -Cậu xem thường tớ? Bây giờ ngay cả cậu
cũng xem thường tớ ư? Sao cậu lại trở nên lạnh lùng như vậy chứ? Là vì Dương
Phàm, là vì cái thằng công tử nhà giàu đó?
-Tôi khinh thường cậu không phải vì
nhà cậu nghèo, càng không liên quan đến người khác. Cậu có nghèo đến thế nào đi
nữa thì ít nhất cậu vẫn còn cả bố lẫn mẹ, vẫn còn ba người chị giúp đỡ cậu. So
ra tôi còn nghèo hơn cậu! Nhưng từ trước đến nay tôi đều nghĩ rằng, không sợ
nghèo, chỉ sợ không có đạo đức. Tôi khinh thường cậu là bởi vì cậu là kẻ không
có nhân cách!
-Không phải, không phải thế…- Từ
Quang Tông cố chấp: -Trước đây cậu đâu có như thế này. Rõ ràng là cậu đối xử
với tớ rất tốt. Tớ biết là cậu đã từng thích tớ!
-Không phải là tôi đối xử tốt với
cậu. Mà là đối với tất cả những người đã từng giúp đỡ mình, tôi đều cố gắng báo
đáp lại! Cậu tưởng tượng thái quá rồi đấy!- Khả Nhi nói rõ ràng từng câu từng
chữ một: -Trong cuộc đời này, người con trai duy nhất mà tôi thích, chỉ có một mình
Dương Phàm!
-Dương Phàm, lại là Dương Phàm- Từ
Quang Tông tức điên lên: -cái kẻ bất tài ấy là cái thá gì chứ. Cậu nghĩ loại
công tử như hắn ta liệu có thật lòng với cậu không? Chỉ là đùa chơi với cậu
thôi! Tớ có tài hơn hắn ta, tớ có thể chịu khổ chịu cực hơn hắn ta. Sau này
nhất định tớ sẽ làm nên sự nghiệp. Chỉ có tớ mới có thể mang lại hạnh phúc thật
sự cho cậu…
-Câm mồm!- Khả Nhi lạnh lùng nhìn Từ
Quang Tông, ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến cho cậu ta giật mình kinh hãi. Mặc
dù tiếng quát của Khả Nhi không to nhưng lại cực kì uy lực: -Dương Phàm là
người con trai tôi thích bằng cả trái tim, là người đàn ông quan trọng nhất với
tôi. Cho dù trên đời có hàng nghìn hàng vạn người tài giỏi hơn thì đối với tôi
anh ấy vẫn là người tuyệt vời nhất! Còn về cậu, đối với tôi chỉ là một người xa
lạ. Cậu có giỏi, có tốt đến mấy cũng không liên quan đến tôi! Cậu không cần so
sánh với Dương Phàm, cậu cũng chẳng có gì có thể sánh với anh ấy cả, đừng sỉ
nhục anh ấy!
-Cậu sẽ phải ân hận!- Từ Quang Tông
hét lên: -Sẽ có một ngày, cậu sẽ ân hận vì không chọn tớ!
-Cho dù sau này cậu có là đại gia còn
Dương Phàm tay trắng tôi cũng sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình!- Khả
Nhi vô cùng quả quyết: -Tôi không còn gì để nói với cậu, muốn người khác tôn
trọng mình thì trước tiên cậu phải tôn trọng bản thân mình trước đã!- dứt lời,
Khả Nhi liền quay người bỏ đi.
Từ Quang Tông bất ngờ tóm chặt lấy
cánh tay của Khả Nhi: -Cậu đứng lại, nói chuyện cho rõ ràng đã!
-Làm cái gì thế hả?- các bạn cùng
phòng của Khả Nhi lao ra định cứu nguy cho bạn thì bỗng nhiên có một bóng người
lao lên trước, hất tay của Từ Quang Tông ra rồi thúc một cú đấm rất mạnh vào
bụng Từ Quang Tông khiến cho cậu ta đau đớn ngã phịch xuống đất.
Khả Nhi nhìn thấy người vừa đến giúp cô chính là Dương Phàm: -Dương Phàm?
Ánh mắt Dương Phàm lạnh băng nhìn Từ Quang Tông đang quằn quại dưới đất. Từ
Quang Tông lồm cồm bò dậy, lao đến định đánh Dương Phàm.
Diệp Phi chạy đến chặn giữa hai người
họ: -Khả Nhi, cậu mau dẫn Dương Phàm đi đi!
Khả Nhi ôm chặt lấy cánh tay Dương Phàm và kéo anh đi: -Dương Phàm, chúng ta đi
thôi, đừng đánh nữa! Đi thôi nào!
Từ Quang Tông gào lên: -Thằng nhãi họ
Dương kia, có giỏi thì đừng có chạy!
Dương Phàm đứng nguyên tại chỗ, mặc cho Khả Nhi ra sức kéo mà anh vẫn đứng yên
như một tảng đá, không hề động đậy.
-Đủ rồi đấy- Diệp Phi hét lên với Từ
Quang Tông: -Mọi người đều đang nhìn vào cậu đấy! Đừng quên đánh nhau là bị kỉ
luật! Hơn nữa cậu lại là chủ tịch hội sinh viên, tội càng nặng hơn đấy!
Từ Quang Tông đưa mắt nhìn quanh.
Những người đang đứng xem đều là bạn cùng phòng với Khả Nhi, còn có cả mấy cô
gái sinh viên năm nhất nữa. Tất cả mọi người đều nhìn Từ Quang Tông bằng ánh
mắt khinh bỉ.
-Cậu cố tình phải không?- Từ Quang
Tông nhìn Khả Nhi căm hận: -Cậu cố tình để tôi bị mất mặt đúng không?
-Đúng, là tôi cố tình đấy!- Khả Nhi
thẳng thừng: -Không để cậu mất mặt một lần ai mà biết được sau này cậu còn bịa
đặt ra những chuyện gì nữa chứ?
Từ Quang Tông đẩy Diệp Phi sang một
bên, mạnh đến nỗi cô suýt nữa thì ngã ngửa ra đất. Cậu ta lao về phía Khả Nhi.
Dương Phàm liền kéo Khả Nhi ra sau lưng mình, ánh mắt khinh bỉ nhìn Từ Quang
Tông đang lao đến. Diệp Phi lại lần nữa chạy đến chặn trước mặt Từ Quang Tông,
khẽ nói: -Lẽ nào cậu còn thấy chưa đủ mất mặt nên muốn mất mặt thêm nữa? Cậu có
biết Dương Phàm võ sĩ Taekwondo cấp mấy không?- nói rồi Diệp Phi ngoảnh đầu lại
nói với Dương Phàm: -Đừng đánh nhau nữa, dù sao em cũng là bí thư chi đoàn, coi
như nể mặt em chút đi!
Những người đứng xem dần dần giải tán, Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm, quay sang
nói với Từ Quang Tông: -Khả Nhi nói không sai. Muốn người khác tôn trọng mình
phải tự tôn trọng bản thân mình trước đã! Cậu không phải là kẻ ngốc, đừng để
chuyện bé xé ra to!
Từ Quang Tông vẫn cứ cúi đầu, không thèm đếm xỉa đến Diệp Phi.
Diệp Phi chán nản lắc đầu bỏ đi.
Từ Quang Tông đứng ngây dại một mình
ở đó rất lâu. Một hồi lâu sau, Từ Quang Tông từ từ quỳ xuống, đấm mạnh xuống
bãi cỏ.
Dương Phàm mặt mày sầm sì sải bước ở
phía trước, Khả Nhi đi như chạy ở đằng sau anh, rụt rè hỏi: -Dương Phàm, anh
giận đấy à?
Dương Phàm đột ngột dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn Khả Nhi.
-Thôi được rồi, em thừa nhận!…- Khả
Nhi lắp bắp: -Em không phải là người tốt!
-Hả? –Dương Phàm nhíu mày.
-Người ta đối xử tốt với em một, em
báo đáp lại gấp ba, đây là nguyên tắc cư xử của em….
Dương Phàm kéo tay của Khả Nhi vào ngồi trong cái đình bên hồ nước trong
trường.
Khả Nhi thành thật nói: -Ngay từ đầu em đã biết Tang Lệ Na sẽ không bao giờ
thích loại người như Từ Quang Tông. Chỉ cần khiến cho cậu ta biết rằng em chẳng
có chút tình cảm nào với Từ Quang Tông thì Tang Lệ Na sớm muộn gì cũng sẽ đá Từ
Quang Tông thôi! Em cũng biết rõ loại người như Từ Quang Tông có chết cũng vẫn
sĩ diện. Người khác cười cậu ta định thế chân anh, vì vậy để lấy lại sĩ diện,
nhất định cậu ta sẽ đến tìm em. Cậu ta cứ nghĩ được bầu vào chức chủ tịch là
giỏi giang lắm, hơn nữa đúng là có nhiều sinh viên mới không hiểu rõ tình hình
bị khả năng ăn nói của cậu ta thuyết phục, thế nên cậu ta luôn tự tin có thể
quyến rũ được em! Em luôn giả vờ không hay biết những tin đồn không hay trong
trường, không hề trở mặt với cậu ta, mục đích là để cho cậu ta một cơ hội không
bị mất mặt trước người khác. Nhưng em không hi vọng có sự việc ngày hôm nay.
Tối nay là một buổi tối tuyệt vời, em sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời này! Em không
ngờ lại gặp phải chuyện không vui này, thật không ngờ Từ Quang Tông lại dai như
đỉa như vậy!
-Thế nên em mới ra ngoài gặp mặt
hắn?- giọng nói của Dương Phàm rất bình thản, chẳng thế đoán nổi tâm trạng của
anh lúc này.
Khả Nhi lén nhìn sắc mặt của Dương Phàm:-Em đã ở trong phòng đợi điện thoại của
anh mãi!
-Anh đã gọi điện cho em. Lần đầu tiên
em nói là em không có ở nhà, lần thứ hai Tang Lệ Na nói là em ra ngoài hẹn hò
với Từ Quang Tông rồi!
Khả Nhi nhớ lại lúc đó là Tang Lệ Na nhận điện thoại, cô đang gội đầu, tưởng là
Từ Quang Tông gọi đến nên thuận miệng bảo Lệ Na nói là mình không có nhà. Tang
Lệ Na đã không nói rõ với cô là điện thoại của Dương Phàm, lại còn cố tình làm
cho Dương Phàm hiểu nhầm.
-Hóa ra là như vậy…- Khả Nhi bực bội:
-Em có thể giải thích, sự việc là như thế này…- dưới ánh sáng mờ mờ phát ra từ
những chiếc đèn lồng ngọc lan, cô nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của Dương Phàm.
Khả Nhi tức tối hét lớn: -Giỏi nhỉ? Anh dám…-Khả Nhi đẩy Dương Phàm một cái:
-Dám trêu em à?
-Là do em ngốc đấy chứ!- Dương Phàm
vừa cười vừa lấy tay gõ vào trán Khả Nhi: -Anh hiểu tính cách của em như thế
nào, cũng thừa biết Tang Lệ Na là người ra sao. Sau khi gọi điện lần đầu tiên
cho em mà không được, anh đoán là em gặp phải chuyện phiền phức gì rồi. Sau khi
gọi cuộc điện thoại thứ hai, anh có thể lờ mờ đoán được chuyện phiền phức ấy
bắt nguồn từ đâu. Vì lo cho em nên anh mới vội vàng chạy đến. Cũng may là chạy
đến nên mới kịp nghe được mấy câu nói vô cùng quan trọng của em!
Khả Nhi mặt nóng bừng lên, ngoảnh mặt nhìn ra phía khác.
-Trong cuộc đời này, người con trai
duy nhất mà tôi thích, chỉ có một mình Dương Phàm!- Dương Phàm nhắc lại không
sót một từ nào hai câu nói lúc đó của Khả Nhi. Anh đưa tay ra nắm lấy hai vai
cô, kéo cô quay lại nhìn thẳng vào mắt mình rồi hỏi: -Những chuyện khác đều
không quan trọng, anh chỉ muốn biết hai câu nói đó của em có phải là thật
không?
Khả Nhi ngoảnh mặt đi chỗ khác: -Thế anh nói cho em biết những điều anh nói lần
trước với Tang Lệ Na có phải là thật không đã?
Dương Phàm nắm chặt lấy hai tay Khả
Nhi, trịnh trọng nói: -Là thật đấy! Anh thích em, thích từ lâu lắm rồi! Lúc
đồng ý làm bạn trai giả cho em, mục đích của anh là biến giả thành thật!
Nét tinh nghịch lướt qua trong ánh
mắt của Khả Nhi, cô thản nhiên nói: -Em không có ý định có bạn trai khi còn học
đại học…- nói đến đây cô có thể cảm nhận được hai bàn tay của Dương Phàm khẽ
run lên. Cô bật cười: -Nhưng mà em đã thích người ta rồi, lại thích rất lâu
rồi, em còn có thể làm khác được sao?
Tâm trạng của Dương Phàm lúc này thay
đổi 180 độ. Anh nhìn cô say đắm, nụ hoa đẹp đẽ trong lòng anh đang từ từ hé nở,
từng cánh hoa đang mở rộng ra. Hóa ra đây chính là cảm giác lâng lâng của tình
yêu.
Khả Nhi cũng chăm chú nhìn Dương
Phàm, nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt. Gió khuya thổi bay mái tóc cô,
những lọn tóc mềm mại như đang nhảy múa hân hoan trong gió.
Dương Phàm đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi khẽ chạm vào môi cô. Đầu óc Khả Nhi
trở nên trống rỗng, mãi lâu sau cô mới vụng về đáp lại anh. Hai người vụng về
hôn nhau. Vì cả hai đều chẳng chút kinh nghiệm nên không may để răng vập vào
môi. Khả Nhi khẽ kêu lên, vội vàng lấy tay che môi mình.
Dương Phàm mặt đỏ dừ vì xấu hổ, lắp
bắp: -Xin…xin lỗi em, anh…anh chưa có kinh nghiệm. Nếu như, nếu như luyện tập
nhiều lần có thể sẽ khá hơn…- câu cuối cùng Dương Phàm thốt ra nhỏ như tiếng
muỗi kêu.
Không hiểu sao thính giác của Khả Nhi
tối nay lại nhạy bén đến thế. Cô bỏ tay xuống, nói bằng giọng nhỏ xíu giống
muỗi kêu y như vậy: -Thế thì chúng ta tập luyện thêm vài lần nữa nhé!
Dương Phàm nâng cằm Khả Nhi lên, hai
người luyện tập hết lần này đến lần khác y như hai đứa trẻ con. Tối nay chẳng
hề có trăng sao nhưng cả hai đều cảm thấy bầu trời lấp lánh ánh sao.