Lúc Khả Nhi đến phòng của Dương Phàm,
anh đang ngồi chơi cờ vây với Giang Ba. Nhìn thấy Khả Nhi đến, Dương Phàm liền
bảo: -Em ngồi xuống đâu đó đi, đợi anh chơi nốt ván cờ này đã!- nói rồi Dương
Phàm quay lại nhìn bàn cờ, lông mày nhíu lại tập trung suy nghĩ.
Khả Nhi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh quan sát hai người đánh cờ. Cô không biết
chơi cờ vây, nhìn vào bàn cờ hồi lâu mà vẫn không hiểu chơi như thế nào nên Khả
Nhi có chút chán nản. Ánh mắt cô rời khỏi bàn cờ rồi bất giác dừng lại trên
khuôn mặt của Dương Phàm. Lúc Dương Phàm tập trung suy nghĩ, hai lông mày nhíu
lại, khuôn mặt lúc nhìn nghiêng chẳng khác gì một bức tượng được điêu khắc kì
công với những đường nét rất tỉ mỉ và rõ ràng. Khả Nhi cũng giống như phần lớn
những người khác, thích nhìn chăm chú vào con người hoặc sự vật là hiện thân
của cái đẹp. Nhìn Dương Phàm, cô nghĩ ngay đến bốn từ “khôi ngô tuấn tú”.
Dương Phàm đi một nước cờ rồi ngoảnh sang mỉm cười với Khả Nhi. Khả Nhi cũng
mỉm cười đáp lại.
Giang Ba ném mấy con cờ trong tay xuống rồi bảo: -Thôi, không thể đánh nổi nữa!
-Hai mắt của các người…-Giang Ba vừa nói vừa chỉ vào Dương Phàm và Khả Nhi:
-Hai người các người đầu mày cuối mắt như vậy rõ ràng là đang chọc tức một kẻ
cô độc như tôi. Thôi đủ rồi, tôi sẽ tự giác một chút, không ở đây làm kì đà cản
mũi nữa!- dứt lời Giang Ba liền cười hi hi rồi bỏ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn
lại Dương Phàm và Khả Nhi.
-Cái thằng ranh này, sắp thua rồi nên bày đặt nọ kia, mặc kệ nó đi!- lúc nói
câu này Dương Phàm không quay sang nhìn Khả Nhi mà chỉ chăm chú phân loại những
quân cờ trắng đen và bỏ vào hai cốc khác nhau.
- Anh Dương Phàm…- Khả Nhi khẽ gọi.
-Ơi?- Dương Phàm ngẩng đầu.
-Em muốn hỏi một chút, hai chiếc áo đấy giá bao nhiêu?
Bàn tay đang nhặt các quân cờ của Dương Phàm chợt khựng lại. Anh ngẩng đầu lên,
ánh mắt chạm phải đôi con ngươi đen láy của Khả Nhi. Khuôn mặt Dương Phàm bất
giác đỏ lựng lên: -Anh…anh không biết mua quần áo nên đã nhờ chị họ mua giúp.
Trước khi mua anh đã dặn chị ấy chỉ mua loại bình thường, giá cả không quá cao.
Nhưng mà chị ấy…hài…Xin lỗi em!
-Hai chiếc áo ấy rất đẹp, em rất thích!-Khả Nhi mỉm cười, nhìn có vẻ rất vui:
-Nói thực lòng nếu tự đi mua có lẽ em chẳng nỡ mua những cái áo đắt như vậy
đâu, cũng may nhờ có chị họ anh giúp em hạ quyết tâm này! Phiền anh nói cám ơn
chị họ anh giúp em!
Dương Phàm có chút kinh ngạc: -Em không nổi giận à?
-Tại sao phải nổi giận chứ?- đôi mắt của Khả Nhi mở to, miệng tươi cười bảo: –
Mua được cho bà và mẹ một cái áo đẹp như vậy cũng đáng lắm chứ! Nếu như có thể,
em vẫn muốn mua cho họ càng nhiều quần áo tốt hơn!
Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp nhoẻn miệng cười Dương Phàm đã thấy Khả
Nhi móc từ trong túi ra một xấp tiền và đặt lên bàn trước mặt anh: -Trừ đi tiền
xe cộ về quê, đây là tất cả số tiền mà em có. Giờ em chỉ có thể trả trước anh
ngần này thôi, số còn lại đợi nghỉ tết xong em sẽ trả nốt cho anh!
Nụ cười trên môi biến mất, Dương Phàm dán mắt vào xấp tiền giấy trước mặt, khẽ
lên tiếng: -Nhất định phải vạch rõ ranh giới như vậy sao?
-Anh hiểu nhầm ý của em rồi!- Khả Nhi thành khẩn: -Anh đã giúp em rất nhiều lần
rồi, mặc dù em chưa từng nói một lời cảm ơn với anh nhưng trong lòng em luôn
khắc ghi điều đó. Trên đời này không có ai sinh ra để hi sinh vì người khác
hết, cũng không có ai có thể thoải mái đón nhận tất cả mọi việc mà người khác
làm cho mình. Cái nợ ân tình tạm thời em chưa trả được, em đành phải nợ lại
anh. Sau này có cơ hội nhất định em sẽ trả. Còn nợ tiền nhất định phải trả, ít
nhất cũng có thể khiến cho em yên tâm một chút!
Dương Phàm đẩy xấp tiền trên bàn về phía Khả Nhi: -Nếu coi anh là bạn thì đừng
làm thế này! Hoặc là lấy tiền lại, hoặc là trả lại áo cho anh!
-Dương Phàm- Khả Nhi khẽ thở dài: -Đừng thương hại em nữa! Thực ra cái cảm giác
bị người khác thương hại chẳng dễ chịu chút nào!
-Anh? –Dương Phàm mở to đôi mắt: -Thương hại em á?
Khả Nhi mỉm cười: -Em cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì đi đến đâu em cũng
gặp những người tốt!
Dương Phàm ngồi ngây ra ở trên ghế, thậm chí còn không biết Khả Nhi đã đi về từ
lúc nào. Lúc Chu Chính Hạo bước vào phòng, nhìn thấy Dương Phàm đang ngồi ngây
ra trước xấp tiền đặt trước mặt, anh liền xòe bàn tay ra khua khua trước mặt
Dương Phàm: -Này, này, đây là cái gì?
-Tiền.
-Đúng- Chu Chính Hạo gật đầu: -Đây đúng là tiền. Nhưng cậu đâu cần phải say đắm
nó đến mức này đâu!
Dương Phàm vẫn không ngẩng đầu lên, miệng thốt ra một câu: -Cô ấy cái gì cũng
tốt, chỉ có điều… tính cách quá cứng cỏi!
-Hả?- Chu Chính Hạo chồm người lại gần, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm rồi sờ
lên trán Dương Phàm xem anh có sốt không.
Dương Phàm bực mình gạt tay của bạn ra rồi bảo: -Cô ấy nói là tôi đang thương
hại cô ấy! Người khó khăn trên đời này nhiều như quân Nguyên, bảo tôi phải
thương hại tất cả bọn họ thì sống thế quái nào được? Cô ấy tưởng tôi là ông
thánh chắc?
-À…- cuối cùng thì Chu Chính Hạo cũng hiểu ra Dương Phàm đang nói cái gì. Chu
Chính Hạo chỉ tay vào mặt Dương Phàm cười lớn: -Thằng ranh, còn nói là không
thích nữa thôi?
-Thích rồi thì làm sao?- Dương Phàm cúi đầu ủ ê: -Cậu nói xem, rõ ràng là cô ấy
rất thông minh, sao trong vấn đề này lại ngốc nghếch đến vậy?
-Ngốc nghếch càng hay! Nếu cô ấy mà thông minh lão luyện, kinh nghiệm phong phú
trong vấn đề này thì cậu thảm rồi!- Chu Chính Hạo nháy mắt với Dương Phàm:
-Chưa bao giờ theo đuổi con gái chứ gì? Bái tôi làm sư phụ đi!
Thi liền năm môn khiến cho ai nấy tối tăm mặt mũi. Môn thi cuối cùng vừa kết
thúc là Hà Mạn Tuyết lập tức vứt sách vở sang một bên rồi nằm bò ra giường: -Tớ
đi ngủ đây! Tớ phải ngủ bù, tớ phải ngủ bù mới được!
Khả Nhi vừa cố sức kéo Hà Mạn Tuyết ra khỏi giường vừa giục: – Tuyết Mạn, chúng
ta phải đi cho kịp tàu hỏa!
Hà Mạn Tuyết cùng đường với Khả Nhi. Hai người ở cùng một tỉnh nhưng Hà Mạn
Tuyết ở trong thành phố còn Khả Nhi ở trong một huyện nhỏ. Tàu hỏa xuất phát từ
Bắc Kinh sẽ đến thành phố nơi Hà Mạn Tuyết ở trước rồi mới đến huyện của Khả
Nhi. Vì vậy hai người đương nhiên trở thành bạn đồng hành của nhau.
Dưới sự giúp đỡ của Khả Nhi, Hà Mạn Tuyết cuối cùng cũng sắp xếp xong hành lí.
Hai người đeo ba lô hành lí lên vai rồi bắt đầu khởi hành. Hai người vừa đi đến
cầu thang thì Diệp Phi vội vàng gọi to: -Khả Nhi, Khả Nhi ơi…
Khả Nhi ngoảnh đầu lại, thấy Diệp Phi tay cầm ống nghe điện thoại, thò đầu ra
ngoài gọi với theo: -Điện thoại, cậu có điện thoại đấy!
-Mạn Mạn, cậu xuống lầu đợi tớ tí nhé!- nói xong Khả Nhi liền chạy về phòng
nhận điện thoại: -A lô, ai đấy ạ?
-Anh đây… – trong điện thoại vang lên giọng nói của Dương Phàm.
-Ờ…- Khả Nhi mỉm cười: -Có chuyện gì không anh?
-Không có gì, em thi xong chưa?
-Hôm nay vừa thi xong, em đang chuẩn bị về nhà!
-Em đi xe lúc mấy giờ, anh…
Hà Mạn Tuyết ở dưới lầu lớn tiếng giục Khả Nhi: -Khả Nhi ơi, nhanh lên! Cả hội
đồng hương chỉ còn chờ mỗi cậu thôi đấy!
-Em phải đi ngay mới kịp, không còn thời gian nói chuyện với anh nữa đâu! Em đi
nhé! Bye bye!- dứt lời, Khả Nhi liền dập điện thoại và chạy như bay xuống dưới
lầu.
Ở đầu dây bên kia, Dương Phàm tay cầm điện thoại đang ngẩn ngơ như người mất
hồn. Anh vốn định sẽ đưa Khả Nhi ra ga tàu hỏa. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì
cô đã cúp máy mất rồi.
-Sao rồi? –Chu Chính Hạo cẩn thận quan sát sắc mặt của bạn.
-Tôi nghĩ…- Dương Phàm từ từ đặt điện thoại xuống: -Không nên động chạm tới cô
ấy thì hơn!
-Đùa à? Vừa mới gặp một chút trắc trở mà đã nản lòng rồi sao?- Chu Chính Hạo
mặt mày hậm hực: -Tôi nói cho cậu biết, nếu thích thì mau mà ra tay đi, nếu
không đợi khi kẻ khác cướp mất rồi, cậu chỉ còn nước nén đau thương mà chúc phúc
cho người ta thôi!
Dương Phàm bực mình gắt lên: -Thế cậu có dám khẳng định chẳng có chút tình cảm
nào với Lệ Na không? Sao còn chưa thấy cậu ra tay gì thế hả?
-Một chuyện bí mật như vậy mà cậu cũng nhìn ra được à?-Chu Chính Hạo ngại ngùng
xoa xoa đầu: -Tôi với cô ấy lớn lên bên nhau, nói là chẳng có chút tình cảm nào
là nói dối. Căn cứ trên mối giao tình giữa hai nhà chúng tôi, nếu như tôi có gì
với cô ấy thì chắc chắn tôi phải cưới cô ấy thôi! Nhưng giờ tôi mới hai mươi
tuổi, đến lúc tốt nghiệp đại học mới 22. Trên đời này còn bao nhiêu thứ tôi
chưa được nếm trải. Lấy vợ là chuyện cả đời, ai lại định sẵn chuyện cả đời sớm
như vậy?- nói đến đây, ánh mắt của Chu Chính Hạo trở nên mông lung: -Ai biết
được sau này còn có gì thay đổi hay không? Ngộ nhỡ phát hiện ra hai đứa hoàn
toàn không hợp nhau, hoặc là cảm thấy hối hận thì phải làm thế nào?
Dương Phàm trầm ngâm hồi lâu rồi nói: -Tôi cũng giống như cậu! Đã sớm biết cô
ấy là một người chân thành nhưng lại rất kiên cường, nếu như cô ấy cảm thấy
không thích thì có thể coi đó như một trò đùa…Nhưng giờ ngay chính bản thân tôi
cũng không dám khẳng định bản thân có thể làm được trò trống gì, cớ sao còn
phải lôi người khác xuống bùn chung với mình?
Chu Chính Hạo nhìn Dương Phàm bảo: -Nói cho cùng vẫn là chưa đủ thích! Nếu như
tình yêu thực sự đã làm tối tăm đầu óc thì cậu chẳng thể suy nghĩ được nhiều
đến thế đâu!
Dương Phàm trầm ngâm không nói.
Tàu hỏa xuất phát từ 6 giờ 50 phút tối. Khả Nhi và các bạn đồng hương không nỡ
bỏ tiền ra mua ghế nằm nên cả bọn mười mấy người đành chen chúc trong khoang
ghế cứng. Lên xe chưa đầy nửa tiếng cả lũ đã túm năm túm ba để chơi tú lơ khơ.
Khả Nhi vốn không biết chơi trò này nhưng sau một hồi ngồi bên cạnh quan sát,
cô dần dần nắm được luật chơi. Đúng lúc ấy thì Hà Mạn Tuyết có vẻ hơi mệt nên
Khả Nhi liền vào thay chân. Khả Nhi học rất nhanh, càng chơi càng thích thú đến
nỗi chẳng thể ngừng chơi.
Hà Mạn Tuyết nghỉ một hồi hết mệt liền đòi vào chơi lại nhưng Khả Nhi không
nghe. Hà Mạn Tuyết đành ngồi ủ ê ở bên cạnh than thở: -Khả Nhi à, cậu cái gì
không học, lại đi học chơi tú lơ khơ! Như thế này là sa ngã, sa ngã đấy cậu có
hiểu không hả?
Khả Nhi nghiêm nghị đáp: -Tớ không xuống địa ngục thì ai xuống? Tớ phải dùng sự
sa ngã của mình để cứu vớt cậu khỏi sự sa ngã!
Hà Mạn Tuyết nói không lại Khả Nhi đành ôm đầu than thở. Người chây lì cô gặp
không ít, nhưng chây lì như Khả Nhi thì đây là lần đầu tiên cô gặp phải.
Mười giờ sáng hôm sau, tàu hỏa đến thành phố nơi Hà Mạn Tuyết sống. Cô kéo tay
Khả Nhi ra vẻ quyến luyến, nước mắt lưng tròng: -Khả Nhi, cậu phải nhớ kĩ, đừng
có nói chuyện với người lạ, đừng có ăn đồ ăn của người lạ! Ôi đứa bé tội
nghiệp, còn phải ngồi tàu một mình thêm ba tiếng đồng hồ nữa, bảo tôi làm sao
mà yên tâm cho được…
Những hành khách đứng bên ngoài cửa nghe thấy Hà Mạn Tuyết nói vậy cũng phải
sởn gai ốc. Khả Nhi mím môi dồn sức đá Hà Mạn Tuyết ra khỏi xe, miệng làu bàu:
-Biến đi!
Sau hành trình dài 17 tiếng đồng hồ, cuối cùng Khả Nhi cũng về đến nhà. Ngồi
suốt một ngày một đêm khiến cho cô cảm thấy rất mệt mỏi. Nhà Khả Nhi vẫn nghèo
khó y như trước nhưng cũng vẫn ấm áp y như trước. Trên mặt bà ngoại đã có thêm
vài nếp nhăn, trên đầu mẹ đã có thêm vài sợi bạc. Khả Nhi nhủ thầm: Bà và mẹ
hãy cho con thêm chút thời gian, con nhất định sẽ làm cho cuộc sống của chúng
ta ngày càng tốt hơn!
Người nhớ nuhng đến bạn ở đâu thì đó chính là nhà của bạn. Chỉ ở nơi nào có hai
người thân yêu nhất này thì nơi ấy mới chính là nhà, là bến đỗ tránh bão của
Khả Nhi.
Mùa đông năm nay thực sự rất lạnh, hai chiếc áo khoác mà Khả Nhi mang về trở
nên hữu dụng. Nhìn bà ngoại và mẹ mặc chiếc áo khoác ấm áp, trong lòng Khả Nhi
cảm thấy vô cùng hạnh phúc.