Mộng Xưa Mây Khói

Chương 1



Bầu trời tối dần, khiến ngọn lửa trong lòng chảo càng sáng hơn mà thứ đang cháy bên trong, là giá y mà ta tự may từng mũi một.

Ngọn lửa bùng lên cao, ta giấu mình trong bóng tối, ánh lửa thướt tha chiếu vào khuôn mặt ta, khiến ta trông giống hệt một bóng ma.

Trước kia ta không hiểu, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn tự mình may giá y, rõ ràng có nhiều tiệm may như vậy, nhiều tú nương như vậy. Cho đến khi sắp được gả cho người mình thích. Ta mới hiểu được, thì ra mỗi một mũi kim sợi chỉ ta làm khi đó, đều tràn ngập sự vui vẻ.

Đáng tiếc...người trong lòng của ta, còn chưa kịp lấy ta, liền biến thành t.h.i t.h.ể tàn khuyết không trọn vẹn.

Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng chiêng trống, vui đùa ầm ĩ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn.

Bởi vì tân Hoàng đế lập Hậu nên lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ vài ngày.

Bách tính đều đang cảm thán sự nhân từ của tân Hoàng.

Tân Hoàng chính là hoàng huynh của ta, Chu Lan.

Đúng vậy, dù sao cũng coi như là hắn đã có được tình yêu chân thành, tất nhiên là vui mừng khôn xiết.

"Công chúa, ngày mai còn phải vào cung, hôm nay người phải nghỉ ngơi sớm."

"Tiểu Oanh, ngươi nói xem, dựa vào cái gì hắn lại có thể đạt được ước muốn."

Tiểu Oanh bối rối cúi đầu, không dám nói lời nào.

Ta khẽ thở dài một tiếng, nhặt lên chiếc khăn trùm đầu rơi dưới đất, bước qua nàng trở về phòng.

Không có cuồng loạn, cũng không có bi thương. Tất cả cảm xúc sụp đổ, dường như từ sau khi ta nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Cố Trì Khê, toàn bộ đều biến mất.

Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ này, là ta tìm thấy trong phòng Cố Trì Khê, hoa văn phía trên là chàng tự tay thêu nên.

Ngày xuất chinh hôm đó, rõ ràng chàng nói với ta, rằng chờ khi chiến thắng trở về, liền xin phụ hoàng ân điển, lấy ta làm thê tử.

Ta thật tưởng tượng không nổi, đôi tay chỉ quen cầm kiếm vung vẩy kia đã phải vụng về nhường nào khi tự mình thêu khăn trùm đầu.

Ta vuốt v e chiếc khăn trùm đầu trong tay từng chút một, nhẹ nhàng đặt ở bên gối, nhẹ giọng thì thầm nói: "Cố Trì Khê, nếu chàng ở trên trời còn có thể nhìn thấy, thì cẩn thận nhìn cho kỹ, nhìn muội đem từng kẻ làm tổn thương chàng đẩy xuống Địa Ngục." - Muội muốn tất cả bọn họ đều phải trả giá cho lỗi lầm mà mình phạm phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.