Tứ hoàng tử ngồi vào chỗ của hắn, cẩn thận nếm trà trong tay. Tôn Thượng Thư và Thừa tướng nâng chén chúc mừng. Sứ thần bắt đầu xì xào bàn tán.
Tôn phi sợ tới mức ngã nhào xuống đất, có lẽ là do mang thai.
Một dòng m.á.u chảy ra giữa hai ch@n ả.
Tôn Thượng Thư lo cho con nên đã sớm đưa ả ngồi trên bàn cao. Hỗn loạn chưa kéo dài bao lâu thì đã kết thúc.
Trong mắt mọi người, Chu Lan đã trở thành một gã khờ vì Cố hoàng hậu. Để một người như vậy trở thành hoàng đế, thà đổi đi còn hơn. Tứ hoàng tử đã không làm ta thất vọng. Hắn đã tập hợp được nhiều vây cánh như vậy trong chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Tiếng đàn cất lên, xung quanh trở lại im ắng.
Ta chậm rãi đi về phía trước, nhìn Chu Lan bị đá xuống, đang quỳ trên đất, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.
Ta cúi nửa người xuống, nhìn thẳng vào người trước mặt:“Hoàng huynh, cảm giác làm tội nhân như thế nào?”
Chu Lan liếc nhìn ta, chẳng nói chẳng rằng, rồi lại nhìn Cố Ngọc. Cố Ngọc trông u buồn và thậm chí chẳng thèm liếc hắn. Chu Lan cất giọng khàn khàn:
"Nàng...thật sự không thích ta một chút nào ư? Rõ ràng ta đã vì nàng làm nhiều điều như thế, cũng đã yêu nàng sâu đậm như vậy mà..."
Cố Ngọc chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn hắn, nét mặt tỏ vẻ khó hiểu, nhưng trong mắt chứa đầy hận ý.
"Ta có nên thích ngươi hay không? Ngươi g.i.ế.c ca ca ta rồi cưỡng ép ta lấy ngươi. Ngươi cho rằng ta nên thích ngươi sao?"
"Chu Lan, ta vẫn luôn muốn c.h.é.m ch.ế.t ngươi!
“Ngươi không biết sao, chính ta đã tự tay g.i.ế.c ch.ế.t đứa trẻ đó, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ để nó đến thế gian này."
Ta đưa tay đỡ Cố Ngọc, Tứ hoàng tử đột nhiên nói: “Hoàng muội, vị này cũng là hoàng hậu, nàng ta nên được đoàn tụ với hắn trong ngục."
Hắn bình tĩnh nói, đôi tay đặt trên xe lăn khẽ cử động.
Ta cười rạng rỡ: "Phiền hoàng huynh nhắc nhở ta, sao ta lại quên được chuyện quan trọng vậy chứ."
"Bệ hạ đã bị ám sát. Tứ hoàng tử liên kết với thừa tướng mưu phản. Thích khách đã bị ta bắt giữ, hiện tại, bọn họ đều trong ngục."
Những kẻ đứng về phe Tứ Hoàng Tử đều lập tức quay lưng lại với hắn.