Mộng Xưa Thành Cũ

Chương 5: Có lẽ em nên làm gì đó cho anh



Nói tóm lại, Ly Thành là một nơi có thu nhập bình quân đầu người không cao, có nhiều người làm công đến từ các thành phố khác, nhà cao tầng cũng vô cùng ít, còn chưa hề xuất hiện bóng dáng nhà chung cư. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, những biển hiệu màu sắc rực rỡ của quán bar và vũ trường lại có ở khắp mọi nơi. Có lúc lại nhớ về An Thành, khi đó nhà tôi và những nhà bên cạnh chắc chắn không thể xếp vào hàng giàu có, nhưng từ nhỏ tôi đã có phòng riêng, trong nhà có nhà vệ sinh và phòng tắm. Nhưng tivi vẫn là loại hai mươi mốt inch cũ kỹ bởi Trần Niên không thích xem tivi. Bây giờ tôi và người khác cùng sống trong một căn hợp viện mà cứ một khoảng thời gian lại có tin đồn là sắp bị tháo dỡ, thậm chí có lần đã thật sự bị dỡ ra, bảo là sẽ xây một khi thương mại ở đây. Nhưng cuối cùng vì vấn đề nhà thầu nên chỉ dỡ nhà của vài hộ rồi lại để đấy, lại còn kiện cáo ra tòa mấy lần. Trong nhà chỉ có bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ và chiếc giường sắt rất cao, không có tivi, tủ lạnh, máy giặt, thậm chí ngay cả bếp gas và máy sưởi cũng không có. Tôi đã học được cách nhóm lửa ban đêm để khiến đêm đông bớt lạnh lẽo. Muốn tắm phải đến nhà tắm công cộng, ngắm nhìn thân hình hoặc phì nộn hoặc gầy đét của người lạ, có lúc tự dưng cảm thấy sợ hãi khi có quá nhiều người, hơi nữa như muốn làm người ta nghẹt thở. May mắn là cạnh nhà có nhà vệ sinh, rất gần, nhưng mùa hè có rất nhiều ruồi nhặng, còn ban đêm thì chỉ có thể dùng bô.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, ngoài khoảng thời gian bỡ ngỡ ngắn ngủi ban đầu ra, tôi lại không cảm thấy khổ cực đến mức không chịu đựng được. Chỉ là những hình cảnh mà mình cho rằng đã không còn tồn tại nữa, theo sự lắng đọng của thời gian, dần dần lại hiện lên trong đầu, chân thực đến mức như đang diễn ra ngay trước mắt.

Tôi và Thiệu Khải đều không dùng di động, tôi để lại di động của mình ở An Thành vào ngày tôi rời nhà. Thậm chí tôi nghĩ anh cũng giống tôi, làm thế để triệt để quên đi những gì của ngày hôm qua. Dù sao thì giới hạn giao tiếp xã hội của chúng tôi cũng chỉ gói gọn trong mấy người sống xung quanh, căn bản không có nhu cầu gọi điện thoại. Nếu thật sự muốn gọi thì đến bốt điện thoại công cộng ở cửa hàng tạp hóa phía trước là được. Thiệu Khải bị thương khoảng một tháng, tôi lén lút tìm số điện thoại của Tôn Diệc, gọi cho anh ta.

“A lô, Tôn Diệc, em là Trần Mộng. Bây giờ anh có thời gian không? Em tìm anh có việc.”

“Anh đang ở trường, cuối tuần anh đến chỗ em rồi nói chuyện. Có gấp không?”

“Em tìm gặp riêng anh, Thiệu Khải không biết.”

“…Ha!” Tôn Diệc trầm ngâm ở đầu dây bên kia. “Trần Mộng, em đừng khiến anh khó xử với anh em đấy nhé!”

Tôi cười. “Anh đi chết đi. Nói địa điểm đi, em đến tìm anh.”

Kết quả là Tôn Diệc hẹn gặp tôi tại nhà hàng không hề nhỏ, anh ta gọi rất nhiều đồ ăn khiến tôi cảm thấy không thoải mái. “Em không nói là em muốn anh mời ăn cơm.”

“Ăn không hết thì mang về. Chỗ em ở cũng không tiện làm đồ ăn. Thế tìm anh có việc gì?”

Những lời vốn đã được sắp xếp chỉnh tề trong đầu giờ bỗng dưng mắc nghẹn lại nơi cổ họng, có phải do tôi đang do dự không? Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôn Diệc, bọn em quả thật đã làm phiền anh quá nhiều rồi…”

“Nếu em gặp anh chỉ để nói những lời khách sáo này, anh sẽ đi ngay lập tức.”

“Anh giúp mấy người Thiệu Khải tìm một công việc chính thức đi. Nhiều hay ít tiền không quan trọng, nhưng ít nhất phải ổn định.”

“Chỉ thế thôi sao?” Tôn Diệc cười cười. “Bố anh có một siêu thị tiện lợi, đúng lúc đang thiếu người kiểm hàng, không vấn đề gì. Nhưng… anh có một điều kiện, nói cho anh biết em và Thiệu Khải quen biết nhau như thế nào?”

“Sao anh lại hiếu kỳ thế? Chỉ là có một hôm, vào nửa đêm, hai tên lưu manh vừa muốn cướp tiền vừa muốn giở trò với em, đúng lúc Thiệu Khải đi ngang qua nên giúp em. Thế thôi.”

“Lúc đó ai đi ngang qua cũng sẽ làm vậy thôi. Thằng này may thật, chỉ làm thế mà đã được mỹ nữ hiến dâng.”

“Này, anh có quá lời không thế, em nói em hiến dâng lúc nào?” Tôi bật cười, hỏi lại anh ta. “Anh có tin hai bọn em không hề thân quen cho tới khi cùng nhau đến đây không?”

“Không tin!”

Tôi đoán chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời này, nhưng tôi không định tiếp tục nói về điều đó nữa. “Có lúc những điều mắt thấy chưa chắc đã là thật. À, đúng rồi, chuyện em tìm anh anh đừng nói với Thiệu Khải. Anh mà nói, anh ấy sẽ nghe theo. Em đi trước đây.”

“Trần Mộng, nếu không phải em đang cùng Thiệu Khải thì anh sẽ cướp em bằng mọi giá. Em xứng đáng được sống tốt hơn.”

“Cảm ơn!” Tôi nói mà không quay đầu lại. “Có được cuộc sống ngày hôm nay đã nằm ngoài dự tính của em rồi. Nếu sống tốt hơn em sợ mình không xứng.”

Ra khỏi nhà hàng, tôi bước đến bến xe, trong lòng bỗng vô cùng yêu đời. Lúc đi qua cửa hiệu làm tóc chợt nghĩ ra đã bao nhiêu năm rồi không cắt tóc, mái tóc bây giờ dài đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng phải xì xào bàn tác. Thiệu Khải lúc nào cũng thích lấy ngón tay xoắn tóc tôi nghịch. Tóc mái cũng đã dài. Tôi bước vào cửa hiệu yêu cầu chỉnh sửa, nhìn thấy con người đang ở trong gương đã khác hoàn toàn so với trước kia, nét sắc sảo ngỗ ngược trước kia không còn nữa mà thay vào đó là sự trầm ổn.

Có được cuộc sống như hiện tại là điều hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Thật đấy!

“Em về rồi.” Trời đã tối, tôi nhảy chân sáo vào nhà. Thiệu Khải kéo tôi lại. “Này, anh làm gì thế?”

“Em đi đâu vậy? Cũng không biết nhắn cho anh một câu.”

“Em không phải trẻ con, anh không cần lo lắng quá mức như thế.” Tôi dụi dụi vào mặt anh. “Em đi ra ngoài đâu phải lần một lần hai.”

“Lần sau nói với anh một tiếng hoặc để lại lời nhắn, được không?” Thiệu Khải hoàn toàn áp chế được tôi. “Tay em cầm gì thế kia?”

“Đồ ăn, bọn anh vẫn chưa ăn đúng không, em ăn rồi.” Tôi lấy đồ ăn ra. “Nguội rồi, em đi hâm nóng.”

Thiệu Khải nhìn tôi, hơi nhếch miệng nhưng cuối cùng không nói gì.

Buổi tối không trở về phòng, Thiệu Khải kéo tôi ngồi xuống cạnh anh. “Nói cho anh biết, rốt cuộc em đã đi đâu?”

Tôi mím chặt môi không trả lời.

“Từ trước đến giờ em đều không phải là người một mình ra ngoài ăn uống. Mà cứ cho rằng em đã ra ngoài ăn thì một người cũng không gọi nhiều đồ ăn như thế.”

Tôi càng muốn chặt môi hơn. “Em không được ăn một bữa ngon hay sao?”

Thiệu Khải quay mặt tôi lại, cúi đầu hôn. “Không phải anh có ý đó. Em ăn gì cũng được, tất cả là tại anh không tốt…” Tôi cắn mạnh vào cổ anh rồi thì thầm: “Đúng là anh không tốt đấy. Mau đền em đi.”

Thiệu Khải khẽ cười một tiếng rồi lật người đè tôi xuống. “Nói, muốn đền cái gì?”

Tôi tháo mái tóc được buộc gọn gàng ra rồi vươn người hôn anh. “Mạng anh…”

Con lửa tình một khi đã được thắp sẽ khó có cách kiềm chế. Tôi thở mạnh ghì chặt tấm lưng trần của anh, hưởng thụ bàn tay đang ngao du khắp cơ thể mình. Đèn sáng quá, Thiệu Khải với tay định tắt, tôi liền ngăn anh. “Không cần… Em muốn thế này…”

Sau khi kết thúc, đèn được tắt, trong bóng tối bao trùm không nhìn rõ cảnh vật gì, tôi cảm nhận được Thiệu Khải đang ôm tôi vào lòng rồi từ từ hôn một cách vô thức vào tai, cổ và vai tôi. Tôi bình tĩnh chờ hơi thở của mình ổn định trở lại.

Một lúc sau, Thiệu Khải đã ngủ say. Theo thói quan, anh vẫn đưa một cánh tay của mình ra chỗ tôi. Chiếc giường ban đêm chỉ cần cựa quậy nhẹ cũng phát ra tiếng động. Tôi cẩn thận quay trở về nằm bên cạnh anh, quan sát khuôn mặt anh trong đêm tối. mái tóc lòa xòa che khuất vết sẹo lồi trên trán anh. Tôi nhướn người hôn lên đó, anh dường như cũng cảm nhận thấy nên dùng cánh tay rắn chắc và bá đạo ôm tôi vào lòng.

Vẫn luôn là như vậy. Tôi là người có thân nhiệt thấp bẩm sinh, mùa đông không có cách nào tự làm ấm mình trong chăn. Nơi ấm áp nhất chính là lồng ngực anh. Anh luôn luôn để trống một chỗ ở đó để tôi có thể cuốn người vào và dùng thân nhiệt anh để sưởi ấm.

Tôi giống loài động vật kỳ lạ chỉ có thể hấp thu ánh sáng mặt trời mà không biết cách chuyển hóa thành dưỡng khí. Tôi hưởng thụ nhiệt độ mà anh cho tôi một cách vô điều kiện nhưng lại quên không hỏi anh có lạnh không.

Có đúng bất kỳ một người nào tiện đường đi ngang qua cũng thừa thời gian tới cứu tôi không? Nếu không phải là anh, giả sử không phải là anh, cứ coi như đã cứu được tôi, tôi cũng không còn hy vọng để tiếp tục sống nữa. Vì vậy, anh nhất định phải sống tốt. Tôi không cho phép một người giống như mặt trời lại mất đi nhiệt lượng vì tôi. Nếu thế làm sao tôi có thể tha thứ cho bản thân.

Sau một đêm ngủ ngon, tôi giật mình bởi cảm giác có ai đang nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Theo bản năng tôi giơ tay gạt ra nhưng lại bị tay kia của anh nắm chặt.

“Đừng ồn…”

“Em biết mấy giờ rồi không? Còn ngủ nữa. Hôm qua em mệt thế cơ à?”

Tôi mở mắt nhìn Thiệu Khải đã mặc quần áo chỉnh tề đang dựa người vào đầu giường. “Là mệt mỏi. Anh phải đi à?”

“Ừ, Tôn Diệc đến, nói có chuyện muốn gặp.”

“Thế anh đi đi, không phải lo cho em, em ngủ thêm một lát.”

“Mệt thế sao?” Thiệu Khải xoa xoa đầu tôi. “Có phải cái đó đến không?”

“Đi đi!” Tôi đỏ mặt ra sức đuổi anh. “Anh mau đi đi, em cần ngủ.”

“Được, anh đi. Lúc về sẽ mua đồ ăn cho em.”

Thật sự rất đau bụng. Nghe thấy tiếng đóng cửa xong tôi liền nhỏm dậy, dọn dẹp giường chiếu, thay ga trải giường để lát mang giặt, sau đó đi vào nhà vệ sinh, quả thật “nó” đến rồi. Tôi đã quen với tình trạng bị đau bụng dưới, mỗi lần đến tháng phải đau đến ba, bốn ngày. Lúc đầu, Thiệu Khải bị tôi dọa đến mức mặt trắng bệch, sau đó anh đi mua túi chườm nóng về. Mỗi lần đến tháng đều đặt nó lên bụng tôi.

Tôi nhóm bếp, đun một ấm nước nóng rồi lấy túi chườm trong ngăn bàn ra, đổ nước vào. Nước nóng khiến cái lạnh bị đẩy lùi, hơi nước bốc ra từ miệng túi cao su rồi bỗng đâu có một giọt rơi xuống mu bàn tay tôi. Nóng đến điếng người, tôi vội vàng đậy nắp túi chườm rồi chạy lại vòi nước ra sức xối, nhưng vẫn bị nổi bọc nước. Thật là ngốc, tôi cười khổ lắc đầu, tiếp tục xối nước lạnh cho đến khi bàn tay cảm thấy tê đi mới thấy không còn nóng nữa.

Tôi giặt hết quần áo và ga giường bằng bàn tay đau rồi lại phơi chúng lên mấy dây phơi trong sân. Xong xuôi mọi việc vẫn thấy tay hơi đau, bọc nước đã vỡ, để lộ ra phần thịt màu đỏ, phần da xung quanh bị xà phòng làm cho trắng bệch. Tôi định ra ngoài mua thuốc, nhưng chưa kịp khóa cửa thì bỗng có người vỗ vai tôi từ phía sau, quay lại nhìn, thì ra Thiệu Khải đã về. “Em lại định đi đâu thế?”

Tôi lập tức giấu tay ra phía sau theo phản xạ. “Em đi mua ít đồ, sẽ về ngay.”

“Tay em có gì thế?” Thiệu Khải kéo cánh tay tôi. “Đưa anh xem.”

“Không có gì, anh xem cái gì…” Tôi giằng co không lại anh. “Tại em vụng về…”

“Làm sao lại bị thế này?” Thiệu Khải nắm chặt bàn tay tôi, tôi nghe thấy sự run rẩy thoáng qua trong giọng nói của anh.

“Em nói tại em vụng về mà, không sao hết.”

“Em vào trước đi, anh đi mua thuốc cho em.”

“Anh chị vào nhà đi, em đi mua cho. “Tiếng A Mao vọng lên từ phía sau, cậu ta bước tới vỗ vỗ vai Thiệu Khải rồi quay người đi về phía hiệu thuốc. Thiệu Khải đứng đí, trong lòng tôi khấp khởi không yên, hình như anh đã giận thật rồi.

“Em còn giặt bao nhiêu đồ như thế sau khi bị bỏng tay? Em điên rồi à?”

“Không sao mà…”

“Đi!” Anh lôi tôi vào phòng, ấn ngồi xuống giường. “Ngồi đi, rồi nói với anh em nghĩ gì. Bụng em đau cũng không cần chờ anh về chuẩn bị túi chườm cho đúng không?”

“Em đã tự nhận mình vụng về rồi, anh còn mắng em. Em cũng không muốn bị thế, vừa đau vừa ngứa, anh lại còn bắt nạt em!” Tôi cởi giày rồi cuộn người vào một góc giường, không thèm để ý đến anh.

“Em…” Thiệu Khải thật sự bị tôi làm cho tức đến không thốt nên lời. “Em lại đây.”

“Không!”

“Lại đây, mau!”

“Không! Á…” Tôi vẫn chưa kịp phản kháng, anh đã ghì chặt tôi. “Em ghét anh!”

“Chị Mộng… Á, xin lỗi…” Đúng lúc đó A Mao đẩy cửa vào, bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết đứng, vội vàng ném hộp thuốc xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Tôi đúng là cười không được khóc không xong.

Thiệu Khải không nói gì, anh cẩn thận bôi thuốc cho tôi. Tôi thấy rất tức cười bởi bộ dạng vô cùng nghiêm túc của anh. “Em còn cười nữa.” Anh lườm tôi. “Có biết khó khỏi thế nào không? Sau này còn làm bậy thì hãy xem anh mắng em thế nào!”

Tôi cọ cọ mặt vào ngực anh. “Tuân lệnh!”

Anh cười rồi vò mạnh tóc tôi. “Hừm, em ấy…”

“Anh cười gì?”

“Em có biết bây giờ em giống cái gì không? Càng ngày càng giống một con mèo, bám người, lại cứng đầu. Anh nhớ trước đây em không như vậy. Lúc đó lần nào anh cũng bị tính tình ngang bướng của em làm cho tức gần chết, sao bỗng dưng lại trở thành thế này…”

Cơ thể tôi dần cứng đờ khi nghe anh nói. Tôi… thật sự đã trở thành như vậy sao? Nhận tình yêu, dựa dẫm vào nó, thay đổi, và rồi… mất đi. Dường như phát hiện ra sự trầm mặc của tôi, Thiệu Khải tò mò hỏi: “Anh nói gì sai à?”

“Thiệu Khải! Tối nay anh đừng ôm em ngủ, được không?”

“Được! Nhưng…” Thiệu Khải không nói gì thêm, chỉ nắm chặt bàn tay bị bỏng của tôi. “Em phải để anh ngắm em.”

Nhưng không có vòng tay của anh, tôi không thể nào ngủ ngon giấc, cảm giác như đang trôi nổi ở một nơi rất nông, bất cứ động tĩnh gì cũng khiến tôi tỉnh giấc. Không biết đã bao lâu, tôi cảm nhận được bàn tay anh đang vuốt tóc tôi rồi dần dần ôm tôi vào lòng. Môi anh áp chặt vào trán tôi, giọng nói nhẹ nhàng trôi nhẹ vào tai: “Anh yêu em, em biết không…”

Đã lâu như vậy nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói từ “yêu” với đối phương, ngay cả những gì liên quan tới từ đó cũng đều muốn trốn tránh. Quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu đã mơ hồ đến mức không biết nó bắt đầu từ đâu, nhưng càng ngày lại càng diễn biến hết sức hợp lý, không cần bất kỳ lời giải thích thừa thãi nào. Đương nhiên, trong chuyện này, quan trọng nhất vẫn là cá tính của hai người. Thiệu Khải là người có thói quen giấu giếm cảm xúc trong lòng. Những lời nói quan tâm hay bộc lộ tâm tư đều được anh giấu kín, nếu cứ ép nói ra, anh sẽ gượng đến đỏ mặt. Nhưng âm thầm cũng là tính cách của anh, khiến tôi không thấy áp lực. Thậm chí, tôi còn trốn tránh, giống những lời mê tín mà bà ngoại vẫn nói với tôi khi còn nhỏ, mệnh tôi rất lớn, sẽ làm tổn thương những người xung quanh. Sau khi làm tổn thương sâu sắc những người yêu mình, tôi sẽ kiên quyết cự tuyệt họ. Tuy vài lần, tôi đã soạn sẵn những lời cần nói, nhưng khi đối diện với nụ hôn đê mê của Thiệu Khải, tôi lại âm thầm nuốt hết chúng vào lòng.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, vòng tay của anh đối với tôi giống như một loại thuốc an thần, bỗng dưng cảm thấy như anh đang coi tôi là đứa trẻ. Tôi từng xem ở đâu đó câu chuyện một người đàn ông yêu say đắm một người phụ nữ, giống như yêu một đứa trẻ. Đêm hôm đó, xuất hiện trong giấc mơ là một đường ray, trên tấm biển báo cũ kỹ ghi một địa danh xa lạ, phía cuối đường ray là bầu trời màu lam trong vắt, từng đám mây những những cục bông gòn trắng muốt trôi lững lờ trên bầu trời.

Tỉnh dậy lúc trời sáng rõ, tôi bắt gặp ánh mắt Thiệu Khải đang nhìn mình. Chúng tôi đã rõ lòng nhau tới mức không cần nói gì. Tôi cười khổ một tiếng rồi lại vùi mặt vào ngực anh.

Tôi, Trần Mộng, có tài đức gì mà lại được tất cả mọi người đối xử tốt như vậy?

Đúng như tôi dự đoán, Thiệu Khải đã chấp nhận công việc Tôn Diệc giới thiệu, cuộc sống bắt đầu đi vào quỹ đạo, thậm chí bắt đầu có chuyển biến tốt. Có điều bọn họ vất vả hơn, một tuần chỉ được nghỉ một ngày, lại phải đi diễn cho các cửa hàng khác, hoặc đến quán bar chơi nhạc. Thời gian tôi phải ở một mình lại nhiều lên. Nhiều hôm siêu thị nhập hàng lúc nửa đêm, bọn họ lại phải trực đêm, không thể về nhà. Thiệu Khải mỗi lần đi làm đều dặn dò tôi phải khóa cửa cẩn thận.

“Được rồi được rồi, em không phải trẻ con.”

“Em ấy, nhiều khi còn không thông minh bằng trẻ con.” Thiệu Khải kéo tay tôi, vết bỏng lần trước vẫn chưa khỏi hẳn, còn để lại sẹo trên tay. “Em ngủ một mình, anh không yên tâm.”

“Anh sợ có người vào phòng cướp sắc?”

“Nói linh tinh!” Anh cười. “Nhưng mà… cũng sợ thế thật.”

“Anh yên tâm, anh không biết trước kia em lợi hại thế nào đâu, người thường không dễ gì đánh được em đâu.”

Thiệu Khải nhìn tôi với ánh mắt nửa tin nửa ngờ. “Em á? Cánh tay bé thế này. Nếu em biết đánh thật thì sao tối hôm đó lại sợ đến mức không dám động đậy?”

“Hôm nào…” Tôi nhất thời không phản ứng kịp, khi nghĩ ra hôm nào rồi lại không biết nên trả lời thế nào. “Hôm đó… thực ra…”

“Được rồi, anh phải đi đây. Ở nhà một mình ngoan nhé!”

Khi cả căn nhà chỉ còn lại mình tôi, những hồi ức lại có cơ hội bén rễ. Đêm đó có hai tên lưu manh đã cướp được túi của tôi, nhưng do thấy tôi không có hành động phản kháng nên chúng chẳng những không chạy đi mà còn trở lại cười với tôi một cách dâm đãng. Con đường đó vô cùng lạ lẫm với tôi, hai bên đường vắng hoe không một bóng người qua lại, những chiếc ta xi lượn đi lượn lại nhưng không để ý đến việc đang xảy ra ở bên đường, hoặc họ để ý đến nhưng không muốn bao đồng việc của người khác. Lúc ấy tôi thực sự không có một chút mảy may suy nghĩ, thậm chí còn không có lấy một hành động nào cả, cứ như thể đã bị họ dọa cho chết khiếp vậy. Thiệu Khải xuất hiện đã giúp tôi lật ngược tình thế, anh cứu tôi ra khỏi vòng xoáy rồi sau đó chính anh lại ngã vào đó.

Thực tình anh đã không biết rằng tôi mới chính là trung tâm của vòng xoáy.

Sau một hồi lâu ngồi nghĩ vẩn vơ, tôi tự dưng muốn đi làm một việc gì đó. Thực tình ý nghĩ này luôn tồn tại trong đầu tôi, hơn nữa càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Tôi biết Thiệu Khải cũng đang tiết kiệm tiền để thuê một chỗ ở tốt hơn, đương nhiên điều đó hoàn toàn là vì tôi. Đổi lại, khi nhìn thấy những bộ quần áo nam ở trong cửa hàng thời trang, tôi cũng luốn ao ước sẽ có một ngày nào đó mua tặng anh mà không cần do dự.

Không thể đi làm thêm ban ngày vì Thiệu Khải chắc chắn không đồng ý. Tôi cũng không muốn cãi nhau với anh bởi chuyện cỏn con này. Cãi nhau với một người luôn muốn tốt cho bạn chính là cách tự làm tổn thương bản thân. Vì vậy, vào một buổi tối khi họ vẫn chưa về, tôi lại đi hát ở quán bar. Thực chất, khu vực có mức sống bình dân này ngày càng phát triển, đã xuất hiện một trường trung học, vài quán internet và cả những quán bar bình dân có khách hàng phần lớn là học sinh hoặc những thương nhân có chút ít tiền của. Quán bar lần trước đã bị Thiệu Khải đến quấy phá nên tôi không thể tới đó được nữa. Tôi đã tìm quán bar khác, chỉ bởi vì thích cái tên của nó: Thành Trì.

Ông chủ ngồi phía dưới nghe tôi hát thử, tôi lấy micro từ trên giá xuống, nhẹ nhàng cất giọng theo giai điệu bài hát Ám Dũng.

Âm điệu cuối cùng của bài hát vẫn chưa kết thúc nhưng từ phía dưới đã truyền lên những tiếng vỗ tay, ông chủ bước tới nói với tôi: “Em muốn đi làm lúc nào cũng được.”

“Ông chủ, tôi chỉ hát.”

“Ha ha…” Ông chủ cười cười một cách hiểu biết. “Em muốn hát thì hát, ở đây sẽ không ai ép em làm gì hết, mọi việc đều do em quyết định. Nếu có người muốn giở trò tức khắc sẽ được giải quyết.”

Một câu “mọi việc đều do em quyết định” đã thật sự khiến tôi yên tâm. Tuy tôi biết ở những nơi như thế này, tiền kiếm được càng dễ thì sức lực bỏ ra lại càng nhiều.

Nhưng, tôi cũng muốn thử sống vì người khác.

Đường ray xuất hiện trong giấc mơ chân thực mà lạnh lẽo, dự cảm chẳng lành bỗng dưng kéo tới, bụi bay mờ mịt lơ lửng trong không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.