Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 106: - Chương 109



Chương 106:

Từ Kiếm Đông lập tức ngoái đầu lại nhìn, đứng ở nơi khu rừng kỳ quái và phòng tắm giao nhau cách đó không xa chính là tên Đường Yến đáng chém ngàn đao đó.

"Vui thật." Từ Kiếm Đông vừa nói, vừa sải chân bước vào bồn tắm ra sau Trương Khải, ấn dương vật bị liếm đến mức sắp nổ tung lên cửa sau thèm muốn đang giần giật không ngừng kia. Rồi như thể khoe khoang, hắn đỡ bờ mông tròn của người đằng trước, khoan thai cắm dương cụ cứng ngắc vào.

"A a~ Sướng~ Ưm~" Nuốt chất dịch kích dục của quái vật xúc tu, dưa chuột lại bị đoạn cây chẹt cứng không được giải thoát, cậu trạch nam đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối không còn tỉnh táo nữa, nhưng khi hoa cúc cứ ngứa ngáy mãi cuối cùng cũng bị vật thịt thô to cắm vào lần nữa, cậu phát ra tiếng rên ngọt ngào như phản xạ có điều kiện.

Vật khổng lồ trong cửa hậu đã căng phồng đến cực hạn, trong khi nó không ngừng đẩy vào sâu hơn, gân xanh phình lên trên đó liên tục cọ xát vách ruột nhạy cảm. "Ư~ A~" Trong kích thích khoái cảm chậm rãi nhưng dai dẳng ấy, Trương Khải bắt đầu vô thức rướn mông ra sau, hòng ngậm dương vật của Từ Kiếm Đông sâu hơn.

Nhìn người dưới thân phối hợp tấn công tình địch như vậy, Từ Kiếm Đông dứt khoát dừng động tác cắm vào, thư thả chờ cậu trạch nam tự mình nuốt nó vào.

Trên mặt nở nụ cười sung sướng, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Đường Yến. "Ấy, ai bảo A Khải ở với tôi sung sướng hơn cơ", hắn nói câu này bằng giọng điệu "đúng là hết cách với thằng nhóc này".

Đường Yến chỉ cách màn diễn xiếc sống này bốn năm mét, nhìn thấy rõ biểu hiện có thể nói là mất hết tiết tháo và đức hạnh này, mặt y cũng ngày càng âm u hơn.

Nhưng ngay khi Từ Kiếm Đông tưởng rằng y sẽ thẹn quá hoá giận, thích khách bị ngăn cách ngoài kết giới bán kính năm mét bỗng dưng chuyển sang cười rộ lên.

"Sung sướng?" Đường Yến cuối cùng cũng chuyển ánh mắt sang Từ Kiếm Đông, búng tay một cái, trong giọng điệu bình thản mang vẻ trào phúng, "Celia sung sướng được cũng phải do ta ban cho!"

Y vừa nói dứt câu, đoạn cây đứt trong dưa chuột của Trương Khải như thể sống lại, bắt đầu khe khẽ chuyển động.

"A a a! Đau quá!" Lỗ niệu đạo thường chỉ dùng để bắn chất lỏng ra giờ bị bịt kín đã rất khó chịu, huống hồ là bị đối xử như thế này, bất kể là trong mơ hay hiện thực đều chưa phải chịu khổ bao giờ, cậu trạch nam lập tức gào thét.

"A~ Chủ nhân~" Dưới tác dụng của đau đớn, Trương Khải vốn đã trở thành con mồi của dục vọng dần tỉnh táo lại, mặc dù không hiểu rõ lắm hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, nhưng cũng hiểu được chỉ có Đường Yến mới có thể ngăn cản đoạn cây lộng hành trong dưa chuột của cậu.

"Chủ nhân~ Ư~ Xin người~ Tha cho em~ A~" Khoé mắt cậu hơi ướt nhoè vì đau đớn, lời nói cũng đứt quãng.

"Mèo yêu không nghe lời thì phải chịu phạt", Altaïr Đường Yến nở nụ cười mỉm của kẻ thắng cuộc, liếc nhìn Từ Kiếm Đông, rồi ra lệnh cho Celia của y: "Có điều nếu em tự đến chỗ chủ nhân, ta sẽ miễn giảm tội của em?"

Cái kiểu giọng điệu "mau đến bát ta" là thế nào đấy hả?! Cậu trạch nam nghe lời đang định đến thầm xỉa xói.

Mỗi tội điều kiện tiền đề để mỹ vị đến được bát là, đằng sau cậu không có một cái bát khác.

Khi cậu trạch nam đã bị làm cho mềm nhũn trong giấc mơ đứt đoạn lại còn dài dằng dặc này định bò ra khỏi bồn tắm từng chút một, đồng thời rời khỏi dương vật trong cơ thể, bát số 2 đằng sau cậu, hay phải nói là dụng cụ ăn số 2, bạn Từ Kiếm Đông, xanh cả mặt.

Từ Kiếm Đông hừ một tiếng, nhưng khi Trương Khải đuối sức sắp ngã xuống nền gạch phòng tắm, hắn lại đổi khung cảnh kết giới bán kính năm mét này về phòng ngủ của mình.

Cơ thể gầy gò trắng nõn vừa trần truồng vừa ướt sũng, lại phiếm hồng nhàn nhạt vì tình dục của Trương Khải đáp xuống tấm thảm cũng trắng muốt. Lông cừu mảnh mềm cọ nhẹ qua dưa chuột vẫn còn đoạn cây đang tác quái, cậu trạch nam lập tức rên một tiếng vừa như đau đớn lại như sung sướng.

Cậu ngoái đầu liếc Từ Kiếm Đông, ngậm chữ "cảm ơn" trong miệng hồi lâu không thốt thành lời, rồi lại miễn cưỡng chống người dậy, tiếp tục bò về phía Đường Yến.

Từ Kiếm Đông và Đường Yến đều không nói gì cũng không cử động, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cơ thể dưới đất bị tưới đẫm tinh dịch của họ, càng ngày càng quyến rũ và dâm đãng, run rẩy bò tới, để lại một vết ướt dài trên thảm.

Trương Khải đã không còn sức nhấc người lên, đành phải mặc cho hạ thân đang chào cờ bị lông cừu mềm mịn liên tục cọ xát. Đoạn cây chôn trong vật thịt của cậu đã ngừng ngọ nguậy, lúc này cảm giác truyền vào đầu óc cậu ngoại trừ cơn đau còn sót lại vừa rồi ra thì chính là khoái cảm li ti chưa từng được trải nghiệm. Nếu không phải đoạn cây vẫn còn trong niệu đạo của cậu, vết nước trong suốt mà cậu để lại dưới đất e là còn có cả chất lỏng trắng sữa.

Cậu trạch nam gầy gò với thể lực là vết thương lòng bò từng tí một về phía Đường Yến, nhưng cho tới cùng thì Từ Kiếm Đông đằng sau sẽ không mặc cho cậu chạy đến bát người khác thật.

Ngay khi cậu sắp vào khung cảnh rừng rậm nơi có Đường Yến, Từ Kiếm Đông rảo bước tới, kéo cậu lại từ đằng sau, rồi cúi người xuống dịu dàng nói bên tai cậu: "Tôi vẫn còn ở đây mà, đồ lẳng lơ nhà cậu định đi đâu?!"

"Tôi~ A a~" Chẳng chờ cậu trả lời, người đằng sau bèn dùng tư thế hiện tại cắm lại vào bên trong.

Từ Kiếm Đông bóp cặp mông của Trương Khải, cắm thật sâu vào trong cơ thể cậu như máy đóng cọc, mà cơ thể đã bị hai người chơi đùa hồi lâu nhưng chưa lên đỉnh được lấy một lần này cũng chẳng chờ đợi nổi nữa, mút lấy vật thịt cứng ngắc đang xâm phạm, dù cho biết rõ rằng lỗ sáo bị bịt kín không thể bắn ra.

"Tôi bảo... Tôi mà mặc kệ hết chịch thứ lẳng lơ này một ngày một đêm, anh thật lòng nỡ không cho cậu ấy bắn mãi à? Dù cho..." Từ Kiếm Đông ngoái đầu nhìn Đường Yến, trên mặt là sự hiếu kì gần như độc ác, "Để đằng trước cậu ấy hỏng luôn cũng vậy?"

"Vậy ngươi định dù cho em ấy không chào cờ được nữa, cũng phải làm em ấy mãi ư?" Đường Yến không trả lời thẳng, mà quay sang hỏi như tò mò.

Từ Kiếm Đông không đáp nữa, hai người bắt đầu giằng co, đều im lặng chờ đối phương khuất phục nhận thua trước.

"Các người... suy xét đến tôi nữa chứ?!" Đối diện với nguy cơ thằng em chỉ còn trên danh nghĩa trong tương lai, cậu trạch nam giãy giụa kêu lên.

Liệt dương gì chứ... đây là chuyện người làm à?!

Dù cho giờ là trong mơ, nhưng ngộ nhỡ con rắn tinh lừa đảo kia lại khiến cho hiện thực bị liệt theo thì sao...

Đó không phải cứ một câu "Xin cho phép tôi làm biểu cảm bi thương" là xong được đâu?!

Chương 107:

"Đừng cử động lung tung!" Khúc thịt giương cao vốn đang cắm sâu trong hoa cúc bị trượt ra ngoài quá nửa vì Trương Khải giãy giụa, Từ Kiếm Đông tét một phát không nặng không nhẹ lên mông cậu.

Âm thanh ngón tay thon dài mạnh mẽ đánh vào mông thịt tròn lẳn trơn nhẵn, không chỉ khiến cậu trạch nam đã bị dạy dỗ thành quen trong mơ (và trong hiện thực) lập tức thuận theo không dám động đậy nữa, mà còn phá vỡ cuộc ganh đua thầm lặng giữa bát Đường và bát Từ.

"Đã thế này rồi, mỗi người nhường một bước, thế nào?" Đường Yến vừa nói vừa tiến lên một bước.

"Hừ, chỉ lần này thôi." Từ Kiếm Đông thầm không cam lòng, vẫy tay một cái.

Thế là Đường Yến vốn bị ngăn ngoài kết giới bán kính năm mét bèn sải bước đi đến trước mặt Trương Khải.

Cơ thể trần truồng quỳ trên mặt đất, mặc dù đằng trước vẫn còn nguyên tem, nhưng đằng sau đã được coi là kinh nghiệm đầy mình, cậu trạch nam lập tức nảy sinh linh cảm không lành.

Mà hai người đằng trước đằng sau cậu...

"Hôm nay chủ nhân muốn để em hưởng thụ tình yêu gấp đôi nhé?" Đường Yến khom lưng luồn ngón tay vào khoang miệng của cậu, đảo quanh chơi đùa chiếc lưỡi mềm bên trong.

"Hôm nay cho bé lẳng lơ sướng chết." Từ Kiếm Đông vừa hung dữ đâm lút cán vào trong người cậu lần nữa, vừa nói: "Đủ thương cậu rồi chứ?"

Thế này thì thương cái lờ à?!

Đậu má thế này là muốn làm chết thì có!

Trương Khải và thằng em bị chẹt cứng của cậu đều đần cả người rồi!

Chẳng chờ cậu tỉnh lại từ nỗi ngạc nhiên, cây mảnh hành hạ xúc xích của cậu hồi lâu bỗng nhiên từ từ ngọ nguậy chui ra.

"Ư~" Niệu đạo nhỏ hẹp bị xúc tu trơn tuột cọ sát, Trương Khải lập tức ngẩng đầu, phát ra tiếng rên đau đớn.

Cơn đau nhói truyền đến từ nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể khiến khoé mắt cậu ẩm ướt, thế nhưng dưa chuột trần trụi trong ánh mắt của hai người bên cạnh lại ngày càng thẳng đứng, còn hoa cúc đang bị đâm xuyên cũng không thể nào kìm chế được co lại.

"Chậc, cắn chặt thế này..." Trước đây đã từng tiến vào thân thể của Trương Khải vài lần trên giường và trong phòng tắm, nhưng mỗi lần đều bị ngưng giữa chừng, dục vọng của Từ Kiếm Đông vốn đã căng tràn lắm rồi. Giờ đây dương vật của hắn lại bị hoa cúc nhạy cảm ngậm chặt, khoái cảm xộc vào đầu, ép con nhà người ta suýt thì cởi giáp đầu hàng.

Từ Kiếm Đông hít sâu một hơi, giơ tay lên định tét mông Trương Khải, bắt cậu thả lỏng.

Kết quả Đường Yến đột nhiên vươn tay cầm lấy nhánh cây đã bò ra quá nửa khỏi dưa chuột của Trương Khải, giật mạnh...

"A a a a~" Dưới tác dụng của cả nỗi đau khi dương vật bị chà đạp và khoái cảm cuối cùng cũng được giải thoát, cậu trạch nam đã bị hai người luân phiên chơi hồi lâu run bần bật đạt cao trào.

Tinh dịch trắng đục bắn từ lỗ sáo phiếm đỏ của cậu ra, rớt xuống tấm thảm trắng.

Nửa người trên của cậu xụi lơ ngã nhào, mông vẫn ngỏng cao nhận vật thịt của người đằng sau, hơn nữa còn cắn chặt hơn vì dưa chuột được lên đỉnh.

"Ư..." Còn Từ Kiếm Đông bị cắn chặt cuối cùng không chịu nổi, lập tức rưới hết chất lỏng nóng bỏng lên vách ruột ấm áp trơn nhẵn.

Thế là khi Trương Khải tỉnh táo lại sau cao trào, nhìn người đằng trước mỉm cười cực kì mờ ám và người đằng sau cười lạnh lùng gần như dữ tợn, cậu chỉ còn một suy nghĩ...

Đậu mè lần này bị ịch chết thật rồi.

Lực chiến chỉ còn một phần ba, cậu trạch nam run bần bật định nói gì đó hòng cứu vãn cục diện. Có điều cậu thốt được gì đáng tin thì heo nái cũng biết leo cây, đây là điều mà mọi người đều biết.

"Đây không, không phải là lỗi của tôi..." Cậu nói.

Thế là sắc mặt của Từ Kiếm Đông lập tức u ám đến mức trực tiếp đóng băng chết người trước mắt.

"Không sao", hít sâu một hơi, hai tay của Từ Kiếm Đông dịu dàng vuốt ve xúc xích cuối cùng cũng mềm đi sau khi bắn của Trương Khải, nhẹ nhàng gảy khuyên tai mình đích thân đính lên phần đỉnh, nói bằng giọng cực kì điềm đạm: "Hôm nay tôi không chịch cậu đến khi nước tiểu cũng không bắn nổi, thì tôi sẽ theo họ cậu."

WTF!! Không phải chỉ là một lần bắn sớm thôi ư?!

Rốt cuộc là thâm thù đại hận cỡ nào?!

Anh Kiếm à anh sẽ thận hư đó!

Thận của tôi càng hư nữa!

Diễn biến tâm lý bên trên cho thấy: Pháp sư trạch nam yếu như sên nhiều năm chẳng hề hiểu lòng tự tôn và muốn báo thù của trai đẹp nhà giàu quanh năm luôn là con nhà người ta.

Thế nhưng chẳng chờ cậu nói gì an (kích) ủi (thích) trai đẹp bắn sớm, Đường Yến bèn kéo tay cậu, giật cậu từ dưới đất lên đối diện mình.

"Ưm~" Vật thịt vẫn còn ở lại trong hang động sau khi bắn tinh của Từ Kiếm Đông lập tức bị rút ra, chất lỏng trắng sữa từ từ chảy ra vài giọt từ trong cửa động vừa bị chà đạp hung dữ, còn chưa thể hoàn toàn khép lại, men theo bắp đùi trắng nõn thiếu luyện tập quanh năm của cậu trạch nam chảy xuống, còn tràng ruột bị ma sát kịch liệt, Trương Khải lập tức nhũn chân không đứng vững nổi, đành phải xụi lơ tựa vào lòng Đường Yến thở dốc.

Khung cảnh tràn đầy không khí dâm đãng mê hoặc này khiến cho Từ Kiếm Đông khó chịu có thừa, thân dưới lại có tinh thần trở lại.

Nhưng mỹ nhân (lăng loàn) trong lòng, Đường Yến nom còn khó chịu hơn cả đối tượng hợp tác tạm thời.

"Vừa mới rời khỏi tầm mắt của chủ nhân chưa được bao lâu, đã bị người khác ủi ký hiệu lên rồi." Thi thoảng lại gảy chiếc khuyên mảnh mới xỏ qua đầu dưa chuột người trong lòng, y cúi đầu hôn môi Trương Khải, rồi mới nói tiếp, "Chủ nhân đáng ra phải xây một cái lồng nhốt em lại, không để bất cứ ai nhìn thấy Celia."

WTF! Play cầm tù là phạm pháp đó!

Pháp luật bảo vệ tự do thân thể của công dân biết không hả?!

Cưng à, anh nghĩ thế trong mơ thì thôi, đến hiện thực nhất định phải tỉnh táo lại cho em đó!!

Diễn biến tâm lý bên trên cho thấy: Do tác giả ngừng cập nhật quá lâu, à, không, bị giày vò trong giấc mơ này quá lâu, cậu trạch nam đã quên mất trong thực tế mình đang bị người nào đó cướp đoạt tự do thân thể...

Chương 108:

Dưa chuột của Trương Khải bị vuốt ve không nhanh không chậm. Lúc mới đầu cậu còn vô thức né tránh bị đụng chạm, sau khi bị Đường Yến búng mạnh vào khuyên bạc dưới phần đỉnh để trừng phạt, cậu bèn ngoan ngoãn nghe theo mặc cho người đùa bỡn.

Nơi vốn đã nhạy cảm giờ còn bị xỏ khuyên, mỗi lần bị chạm vào nơi đó, đều khiến cậu có khoái cảm vừa đau nhói vừa run rẩy. Thế là thứ thanh tú ấy còn chưa bị búng được mấy cái, đã căng phồng lên nửa cứng nửa mềm.

Cộng thêm lúc trước bị ma vật dây leo chuốc cho không ít dâm dịch, bị giày vò đến bây giờ mới bắn được một lần, cậu trạch nam đáng thương lại dần dần nhũn người, nóng bừng. Mà trong cửa sau thi thoảng còn rỉ ra vài giọt tinh dịch của cậu là từng cơn ngứa ngáy khiến người ta bứt rứt.

"Ư~" Trong vô thức, thân dưới của cậu từ né tránh ban đầu chuyển sang ưỡn về phía tay Đường Yến.

"Chậc, chưa từng thấy ai thiếu tiết tháo ngần này." Đã bị màn xiếc sống trước mắt hoàn toàn khơi dậy dục vọng, Từ Kiếm Đông bước vài bước đến trước mặt hai người, vừa nói vừa duỗi tay ra nhéo cặp khuyên vú trên ngực Trương Khải.

"Mới đầu còn xấu hổ như trai tân, kết quả chưa được mấy ngày đã dâm đãng thế này rồi." Mặc dù không hợp nhau với Từ Kiếm Đông, nhưng về điểm này Đường Yến lại không thể không hùa theo đối phương.

"A~ Các người~ Các người dừng tay~ Ư" Nơi trên người bị đóng dấu bị đùa bỡn cùng lúc, lại nghe được lời bình này, cậu trạch nam vốn đã dễ ngượng lập tức xấu hổ giãy giụa.

Có điều chút chống cự yếu ớt đó của cậu trong mắt hai người bên cạnh chẳng khác nào tình thú; mà giọng điệu từ chối ẩm ướt hoà lẫn trong tiếng thở dốc căn bản có thể coi như mời gọi.

Là dân cực kì sành ăn, Đường Yến và Từ Kiếm Đông đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian để món ngon vào bát.

Trương Khải bị kéo về thảm lông mềm mại, bị xếp thành tư thế quỳ.

Trước mặt cậu là Từ Kiếm Đông đang thủ thế chờ, đằng sau là Đường Yến nhìn lom lom.

Kể từ sau một giấc mơ nào đó, chưa từng bị hơn một người chịch đồng thời, cậu trạch nam thấy không ổn tẹo nào.

Huống hồ lần này còn khác, hai người họ còn liên minh trong mơ!

Có điều cậu trạch nam gầy yếu chỉ cao 1.68 mét vẫn quả quyết từ bỏ cứu vãn. "Các anh, các anh nhẹ thôi..."

Đương nhiên, dù cho cậu không từ bỏ, đối diện hai người đàn ông cao to cường tráng cậu cũng hết cứu nổi.

"Yên tâm, sẽ nhẹ nhàng chịch em đến khi không bắn ra cả nước tiểu?" Đường Yến mỉm cười lặp lại câu nói trước đó của Từ Kiếm Đông.

Còn chủ gốc của câu này lại chỉ mỉm cười lạnh lùng, chọc dương vật đứng thẳng lên mặt Trương Khải, rồi nói ngắn gọn: "Liếm."

Da mặt không đủ dày, cậu trạch nam vốn còn định giả vờ giả vịt dằn lại, kết quả chẳng chờ cậu nói gì, người trước mặt bèn vươn tay kéo nhẹ dây xích giữa hai vú của cậu...

"Ư..." Cậu vô thức hé miệng rên, vật thịt nóng bỏng của Từ Kiếm Đông bèn thuận thế cắm vào.

Còn chưa vào được một nửa, dương vật thô to đó đã lấp đầy khoang miệng của cậu, mùi hương nam tính ập tới khiến cậu run nhè nhẹ khó mà kìm nén được.

Răng cậu bất cẩn cọ vào nó trong miệng.

Động tác gảy nhẹ khuyên bạc và xích trước ngực cậu của chủ nhân nó ngừng lại, rồi hắn nói với vẻ uy hiếp: "Dám cắn thì tôi sẽ đeo khuyên cho cả cửa sau của cậu."

Trương Khải lập tức sợ tới mức nhả dưa chuột trong miệng ra, chuyển sang dùng đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của cậu tỉ mỉ liếm láp hầu hạ.

Đường Yến đằng sau cậu bị quyến rũ lâu vậy, bên dưới cũng đội quần cao lên từ lâu, nhưng mãi chẳng cử động gì, chỉ im lặng in cảnh trước mắt vào đầu.

Hai vú và dưa chuột bị đính khuyên, cơ thể trần truồng quỳ trên thảm lông cừu, rướn nửa thân trên tỉ mỉ liếm láp vật thịt to khoẻ của người đàn ông trước mặt, trên tấm lưng trắng nõn của cậu là chữ "Đường" và mẫu đơn mà mình đích thân xăm lên. Gốc mẫu đơn vươn dài xuống tận bí cảnh đào nguyên khiến người ta lưu luyến quên lối về, mà nơi đó mặc dù về cơ bản đã khép kín, nhưng vẫn còn dính một giọt tinh dịch trắng đục ở cửa vào.

Tiếc thật thời đại này không có máy ảnh, đành phải chờ sau này từ từ vẽ lại.

Đường Yến bước tới sau lưng Trương Khải, dùng ngón tay lướt trên hình xăm sau lưng cậu một lát, rồi mới chuyển sang cửa sau của cậu.

"Ư~" Hoa cúc đã bị vật thịt khai phá, lại bị tinh dịch thấm ướt, dễ dàng nhận một ngón tay, nơi ngứa ngáy cuối cùng cũng bị xâm nhập, Trương Khai vô thức phát ra tiếng rên thoả mãn. May mà âm thanh này bị dương vật trong miệng chặn lại, nếu không e rằng cậu sẽ lại bị hai người bên cạnh không cam lòng chế giễu.

Ngón tay trong hang động cắm vào chưa được mấy phát, ngón tay thứ hai bèn men vào theo, rồi đến ngón thứ ba, thứ tư...

Có bốn ngón tay không ngừng khuấy đảo hoa cúc, cơn xao động nơi cửa vào được giải thoát, nhưng nỗi ngứa ngáy sâu trong vách ruột lại càng mạnh mẽ.

"A~ Sâu nữa~ Ư~ Sâu nữa cơ~" Trương Khải không chống đỡ nổi nửa trên, quỳ trên thảm như một con chó động dục, tiếng khẩn cầu trào ra từ miệng cậu không còn dương vật lấp kín.

"Gì mà sâu nữa? Chủ nhân nghe không hiểu?" Tay của Đường Yến chuyển động trong cửa sau của cậu càng mạnh hơn, nhưng lại không cho cậu thứ cậu muốn.

Bị dục vọng chi phối, những lời nhục nhã một khi đã mở đầu, thì rất dễ dàng nói tiếp. Rõ ràng bị người trước mặt nhấc cằm lên, nhìn chằm chằm, nhưng cậu trạch nam vẫn vừa vặn vẹo mông, vừa nói thành tiếng: "Ưm~ Xin chủ nhân~ Cắm vào~ Ư~ Cắm vào sâu hơn~ Sâu hơn nữa~"

"Dùng cái gì cắm vào em sâu hơn nữa?" Bốn ngón tay vẫn cắm vào xoay chuyển không dừng, Đường Yến không hề hài lòng với đáp án này, y tiếp tục hỏi.

"Dùng~ Ưm~ Dùng~ Ư~" Lúc này Từ Kiếm Đông trước mặt Trương Khải nửa quỳ xuống, dưa chuột cứng ngắc lại cắm vào miệng cậu. Thế là cuối cùng cậu cũng không thể thốt ra được đáp án mà người đằng sau muốn.

"Hừ, không nói cũng biết em muốn kiếm của chủ nhân." Đường Yến lạnh lùng mỉm cười với Từ Kiếm Đông, cuối cùng vẫn rút ngón tay ra khỏi cửa động mềm mại, đỡ dương vật mình nhấn vào.

"Ư~" Hoa cúc cô đơn ngứa ngáy cuối cùng cũng chào đón dưa chuột nóng bỏng cứng rắn, Trương Khải đột ngột ngẩng đầu phát ra tiếng than bị chặn đứng.

Trong động tác này, cậu cũng nuốt vật thịt trong miệng sâu hơn, gần như chạm tới yết hầu.

Chương 109:

Cửa sau của Trương Khải bị tinh dịch thấm ướt, rồi lại bị bốn ngón tay mở rộng, bèn nuốt già nửa cây hàng đó vào mà không trở ngại gì.

Đường Yến đằng sau cậu tạm dừng lại, ngay sau đó bèn đỡ mông cậu đột ngột ưỡn lên trước.

"Ư~ Ư~" Dưa chuột cường tráng như thể đóng cọc, cắm phát lút cán vào người cậu, thân thở đang quỳ bị đẩy rướn lên trước, dương vật trong miệng cậu lập tức vào quá nửa, hoàn toàn lấp đầy khoang miệng cậu, bắt cậu nức nở khó kìm được.

Mà người đằng sau hình như đã quyết tâm hung ác từ lâu, chẳng đợi cậu thích ứng với cảm giác cả hai cái miệng trước sau đều bị đâm xuyên hoàn toàn, đã bắt đầu cắm rút kịch liệt.

Thứ cứng ngắc nóng bỏng đó liên tục tung hoành trong hoa cúc, mỗi lần đều gần như rút ra hoàn toàn rồi lại đâm lút cán.

Tiếng kêu của Trương Khải bị vật thịt trong miệng chặn lại, nhưng âm thanh hai thân thể va chạm lại rõ hơn hết trong khu vực yên tĩnh này.

Cậu trạch nam chẳng rảnh rỗi chú ý đến tiếng vang "bành bạch" khiến người xấu hổ đó nữa.

Vách ruột trong hoa cúc của cậu bị cây gậy khổng lồ xâm nhập liên tục, hung dữ mở rộng hết cỡ, bị ma sát kéo giật theo thứ đó cắm vào rút ra, mỗi lần đều bị thúc đến gần như thít lại. Rõ ràng một tháng trước vẫn còn nguyên tem không vào nổi, giờ lại tham lam siết chặt dương vật của đàn ông.

Mà miệng cậu cũng đang bị dưa chuột nam tính xâm lược không dừng, mỗi lần đều bị cắm sâu đến yết hầu, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn nuốt trọn đối phương. Miệng lưỡi trước đây còn trúc trắc, cần người hướng dẫn từng tý một, giờ lại rất tự nhiên liếm láp vật thịt được khoang miệng bao bọc.

Bị Đường Yến và Từ Kiếm Đông hợp sức ịch chưa được mấy lần, trong tư duy của Trương Khải chỉ còn lại dục vọng và khoái cảm.

Cảm giác tê ngứa trong cửa sau cậu được giải phóng, nhưng dưa chuột dưới bụng vẫn luôn bị đối xử lạnh nhạt, cuối cùng cậu không kìm được vươn tay định vuốt ve nó.

Thế nhưng Từ Kiếm Đông lại tinh mắt túm lấy tay phải của cậu, "Mới bị đụ chưa lâu đã ướt thành thế này rồi, thứ lẳng lơ này thích bị hai người đồng thời nện thật."

Đường Yến nghe được lời của hắn, cũng cúi đầu nhìn nửa dưới của Trương Khải.

Nơi đó bất tri bất giác đã đứng thẳng từ lâu, thậm chí lỗ sáo trên đỉnh còn ứa ra vài giọt dịch trong suốt, thấm ướt cả khuyên bạc đính bên cạnh.

"Nếu đã thích đến vậy, xem ra hai chúng ta cũng phải nỗ lực đụ em ấy đến khi bắn rồi", nói đoạn, Đường Yến giữ cánh tay còn lại đang định mò tới chỗ dưa chuột của Trương Khải, dẫn đến cửa hoa cúc bị tách mở đằng sau cậu, ép cậu cầm lấy phần gốc của mình, "Dao găm thì có gì mà sờ, muốn sờ thì sờ bảo kiếm của chủ nhân đây."

Động tác ưỡn người của Từ Kiếm Đông chậm lại, hắn vô thức liếc nhìn xúc xích và cửa sau của Trương Khải, rồi cũng kéo cánh tay mình đang nắm, đặt lên vật thịt của mình.

"Ư~" Cậu trạch nam gầy gò trắng bóc bị hai người đàn ông kẹp quỳ trên thảm, ý thức cậu đã bị dục vọng khống chế. Khuôn miệng không cách nào khép lại, vài sợi nước bọt chảy ra theo khoé miệng, ngoại trừ đờ đẫn phát ra tiếng thở dốc thì không thốt ra được lời nào tư duy rõ ràng.

Miệng đằng trước và đằng sau của cậu đều bị dương vật to khoẻ của đối phương cắm vào đâm chọc không nể tình, mà hai tay của cậu lại không thể không hầu hạ hai vật thịt trước sau đang đâm xuyên mình; xúc xích của cậu đã ngỏng cao gần như nổ tung từ lâu, lại không được phép tiếp xúc ve vuốt, chỉ có thể cô đơn rỉ ra ngoài vài giọt lỏng.

Cậu hoàn toàn trở thành nô lệ của dục vọng, nhưng hai người trước sau cậu vẫn chưa thấy đủ. Hai cây hàng khổng lồ thi nhau dùng sức, cắm vào càng lúc càng sâu, gần như không đâm thủng hang động thì không thôi.

Trương Khải cũng có ảo giác sắp bị chịch nát đến nơi, nhưng miệng cậu càng mút vật khổng lồ bên trong mạnh hơn, cũng như hoa cúc của cậu không ngừng chuyển động, nuốt gậy thịt vào.

Lúc này, toàn thân cậu như thể chỉ có dưa chuột gần bắn và lỗ trên dưới bị xâm phạm là còn tồn tại, bộ phận khác đều bị khoái cảm mãnh liệt biến thành hư vô.

Thế là khi Đường Yến lại lấp đầy cửa sau cậu lần nữa, cậu run bắn người, bắn tinh dịch trắng lên tấm thảm cùng màu.

Mà lúc này Từ Kiếm Đông cũng rút ra khỏi miệng cậu, để tiếng thở hổn hển mang vẻ nức nở của cậu thoát ra.

"Hu~ Ư~" Nửa trên không còn trói buộc, Trương Khải vẫn còn chìm trong dư âm cao trào, toàn thân thất thần quỳ trên thảm lông mềm mại mà thở dốc.

Từ đằng sau Đường Yến nâng cao mông cậu, ấn xuống, tiếp tục dùng sức đâm vào.

"A a a~" Cửa sau co bóp bị vật thịt cứng rắn cưỡng chế mở rộng lần nữa, cơ thể dao động làm khuyên mảnh xỏ qua hai vú và dưa chuột còn bị lông cừu mềm mảnh cọ xát không ngừng, lúc rên khoé mắt Trương Khải đã hơi ẩm ướt.

Nhưng vẻ mặt này chắc chắn không phải chỉ có đau đớn.

Trước đây bất kể là hiện thực hay trong mơ đều là 1v1, Từ Kiếm Đông chưa bao giờ được nhìn kỹ cậu trạch nam ngày càng dâm đãng này bị người ta nện sẽ trông như thế nào ở góc độ người xem, giờ hắn cũng phải kinh ngạc.

"Mẹ kiếp đáng lẽ phải cho cậu tự xem mình dâm thế nào!" Nhìn Trương Khải trước mắt bị Đường Yến chịch đến độ quên béng cả mình từ lâu, con nhà người ta nghiến răng nghiến lợi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.