Gió lạnh thổi qua, nhưng không thể hạ nổi nhiệt độ.
Anh cảm giác máu trong người đang sôi trào, trái tim kịch liệt va chạm với lồng nguc, não bộ trong một thoáng trống không.
Rất lâu sau, Túc Khiêm mới tìm về giọng nói của mình.
Anh nhìn chằm chằm vào Tô Dục Chu, nhìn không chớp mắt, nhẹ nhàng mở miệng: “Có được không?”
Tô Dục Chu không nhịn được cười. Vành tai cậu giấu trong chiếc khăn đã đỏ rực rồi, nhưng đôi mắt lúng liếng ý cười lại chan chứa tình yêu.
“Ừm.” Cậu gật đầu, sau đó ra vẻ bình tĩnh thúc giục: “Mau lên đi, tay em sắp đông cứng rồi.”
Nghe vậy, Túc Khiêm vội vàng nắm chặt tay cậu.
Da thịt chạm nhau, hơi lạnh truyền đến cuối cùng cũng khiến anh có cảm giác chân thực hơn với mọi thứ đang diễn ra trước mắt.
Chỉ là, trong ánh mắt chờ đợi của Tô Dục Chu, Túc Khiêm lại không đeo cho cậu chiếc nhẫn này, mà nhét vào trong túi áo.
Tô Dục Chu nhìn anh, không hiểu lắm chớp mắt, nhưng rồi rất mau, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, Túc Khiêm rút từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo màu đen.
Sau đó, anh nhẹ nhàng mở ra, cho cậu thấy thứ bên trong chiếc hộp.
Một cặp nhẫn nam.
Chiếc nhẫn có màu trắng bạc, khảm từng hạt kim cương nhỏ bé màu xanh trắng, lẳng lặng nằm trong chiếc hộp nhung đen, dưới ánh nắng ngày đông dìu dịu, lóe lên ánh hào quang sáng chói.
“Đây là…”
Tô Dục Chu ngơ ngác nhìn cặp nhẫn.”
Túc Khiêm mỉm cười, khẽ nói: “Anh vốn đang tự hỏi là lúc nào lấy ra thì thích hợp.”
“Có lẽ… Phải đợi tới khi em tốt nghiệp đại học mới có thể lại đề cập chuyện kết hôn…”
Hơn một năm qua, thật ra Túc Khiêm đã dò hỏi không ít lần, nhưng đều bị Tô Dục Chu từ chối. Cậu hi vọng quan hệ yêu đương có thể tiếp tục thêm một thời gian. Dần dà, Túc Khiêm cũng không nhắc lại, chỉ giấu trong lòng.
“Chỉ không ngờ là, hạnh phúc tới đột ngột như vậy.”
Nụ cười của anh càng thêm dịu dàng.
Túc Khiêm vừa lấy nhẫn ra vừa hỏi: “Còn nhớ lần đầu gặp mặt, em nhặt giúp anh một mặt dây chuyền không?”
Tô Dục Chu nhẹ nhàng gật đầu. Đương nhiên là cậu nhớ rõ, chuyện có ý nghĩa đặc biệt như vậy sao có thể quên được?
Nhưng…
Cậu nhìn viên đá màu lam khảm trên mặt nhẫn, không khỏi mở to hai mắt: “Cái này chẳng phải là…”
“Ừ.” Thấy cậu đã đoán ra, Túc Khiêm cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, anh nói: “Anh lấy viên đá quý trên mặt dây chuyền ra, mang đi cắt, sau đó khảm vào hai chiếc nhẫn này.”
“Và giờ, cuối cùng anh cũng có thể tự tay đeo nó lên cho em.”
Túc Khiêm kéo tay Tô Dục Chu qua, nhẹ nhàng xỏ chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái của cậu.
Vừa khít, không lớn không nhỏ. Đeo trên ngón tay trắng nõn của Tô Dục Chu, đẹp đẽ vô cùng.
Chiếc nhẫn lành lạnh chẳng mấy chống đã được nhiệt độ trên người họ sưởi ấm, giống như trái tim của Tô Dục Chu, ấm áp tan chảy trong những yêu thương triền miên của Túc tiên sinh.
“Thích không?” Túc Khiêm hỏi cậu.
Tô Dục Chu nhìn anh một cái, cặp mắt đựng đầy ý cười bỗng đỏ lên.
Cậu dang hai tay, ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông cũng ôm cậu, dùng sức siết thật chặt, xả ra hết tình cảm đang rực cháy trong lòng.
“Chu Chu, chúng ta kết hôn đi.” Túc Khiêm lại một lần nữa nói ra yêu cầu này.
Và lần này, Tô Dục Chu không từ chối nữa, mà nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng nói một tiếng:
“Vâng.”
Rõ ràng đã đoán được đáp án của cậu, nhưng khi thật sự nghe được câu trả lời, Túc Khiêm vẫn không khỏi kích động, bế cậu lên xoay một vòng.
Tô Dục Chu hốt hoảng kêu lên.
“Ấy, đổ trà sữa mất!”
“Đổ thì đổ đi.” Túc Khiêm vui sướng nói: “Anh mua cho em cốc khác.”
Tô Dục Chu bất đắc dĩ, dần dà cũng cười theo.
Bọn họ không vội về mà ở lại trường, chụp rất nhiều ảnh kỉ niệm, thậm chí còn quay một đoạn clip.
“Chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi!” Tô Dục Chu giơ nhẫn lên khoe với ống kính, sau đó quay sang Túc Khiêm: “Anh Túc, anh cũng nói gì đi chứ.”
Thấy dáng vẻ vui cười của cậu, Túc Khiêm không trả lời ngay, mà ôm lấy khuôn mặt người yêu, nghiêng người hôn xuống.
Tô Dục Chu sửng sốt, sau đó nhiệt tình đáp lại, điện thoại trong tay vẫn tiếp tục quay.
Đến khi nụ hôn này kết thúc, Túc Khiêm mới buông cậu ra, nói với ống kính: “Ừm, chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi.”
Tô Dục Chu sờ lên bờ môi bị hôn sưng, khẽ hừ một tiếng, tắt máy quay đi.
Túc tiên sinh có vẻ còn chưa thỏa mãn.
Anh kéo cậu vào giữa những gốc cây, đè Tô Dục Chu lên thân cây, nồng nàn hôn thật sâu.
Chạng vạng tối ngày đông, bọn họ ở trong rừng cây của trường đại học S, đắm đuối hôn nhau.
Ánh nắng chầm chậm rơi trên người họ, bao trùm cảnh tượng này trong sắc thái duy mỹ, để lại dấu ấn thật sâu trong con sông thời gian…
Tận khi trời tối mịt, Túc Khiêm mới dẫn Tô Dục Chu ra khỏi trường, trở lại nhà họ Tô.
Lúc họ đến, ba Tô đang bưng đồ ăn ra bàn, thấy cả hai đã về thì không khỏi tươi cười: “Mau rửa tay đi còn ăn cơm.”
Mẹ Tô thì lầm bầm: “Sao lại về muộn thế? Xảy ra chuyện gì trên đường à?”
“Dạ không, tụi con đi dạo trong trường.”
Tô Dục Chu kéo Túc Khiêm chạy vào bếp, rửa tay xới cơm, sau đó quây quần cùng gia đình bên bàn ăn.
“Tiểu Vũ nói phải 29 Âm mới về được.” Ba Tô nhắc tới con gái ở nước ngoài xa xôi.
“Ừ.” Tô Lan gật đầu, không quá để tâm.
Dù sao con cái đều đã trưởng thành, rời nhà ra ngoài tự lập là chuyện đương nhiên, mỗi Alpha đều sẽ như vậy.
Tô Dục Chu nhấp một ngụm canh, sau đó như thể thuận miệng nói: “Ba mẹ, con với anh Túc chuẩn bị kết hôn.”
Tô Lan và Lâm Tử đồng thời chết sững, hai cặp mắt lia thẳng về phía họ.
So với sự tùy tiện của Tô Dục Chu, Túc Khiêm trịnh trọng hơn nhiều.
Anh buông bát đũa xuống, nắm tay Tô Dục Chu nói: “Chu Chu đã nhận lời cầu hôn của con, con hi vọng hai người cũng sẽ đồng ý.”
Nhìn cặp nhẫn trên tay họ, hai người còn gì không hiểu nữa?
Lâm Tử cũng không mấy kinh ngạc, chỉ có Tô Lan thấy là lạ.
Chu Chu nhận lời cầu hôn của Túc Khiêm…
Người ta nói giám đốc Túc rất dũng mãnh, nhưng con trai bà cũng là A cao cấp mà, lại để Omega chủ động, thật sự là…
Ầy, con trai cưng của bà tới khi nào mới có thể vùng lên đây?
Tô Lan không nói gì, nhưng sắc mặt cũng chưa tới mức khó coi, mà Lâm Tử đã cười nói: “Chỉ cần hai con hạnh phúc thì dù hai đứa có quyết định như thế nào, ba mẹ cũng sẽ ủng hộ.”
“Đúng không Lan Lan?” Ông nhìn về phía vợ mình.
Tô Lan gật đầu, lại nghiêm khắc nói: “Nhưng không được để ảnh hưởng tới việc học, rõ chưa?”
“Không sao đâu mẹ, bọn con đã bàn rồi.” Tô Dục Chu nói: “Trước hết đăng kí thôi, đợi con tốt nghiệp rồi lại tổ chức hôn lễ.”
“Ừ, vậy cũng được.” Tô Lan gật đầu: “Nếu chuẩn bị kết hôn thì coi như con đã hoàn toàn trưởng thành.”
“Là Alpha thì phải biết gánh vác một chút, có hiểu không?”
“Vâng thưa mẹ.” Tô Dục Chu rất biết nghe lời.
“Nhưng mà nhà mình vẫn chưa gặp thông gia.” Tô Lan nói: “Tiểu Khiêm, trước khi đi đăng kí, con sắp xếp một chút đi.”
“Hẹn ngày hai nhà ra ngoài ăn một bữa, trò chuyện một chút.”
Túc Khiêm cứng đờ, trong cái nhìn lo lắng của Tô Dục Chu, anh vỗ tay cậu, cười nói: “Không sao.”
“Kết hôn là chuyện trọng đại trong đời, đúng là người lớn hai bên cần gặp nhau trò chuyện.”
Lúc này Tô Lan mới hài lòng.
Bà ngẫm nghĩ rồi bảo: “Hôm nay là ngày vui, kiểu gì phải uống một chén!”
Nói rồi bà đứng dậy đi lấy bình rượu quý. Cái này là Túc Khiêm tặng, bà luôn không nỡ uống, nhưng hôm nay là ngày vui như vậy, nhất định phải ăn mừng một phen.
Tô Dục Chu cũng hiếm hoi không cản Túc Khiêm uống rượu. Thật ra thì chăm hơn một năm, bệnh dạ dày của Túc Khiêm đã đỡ hơn rất nhiều, thỉnh thoảng uống vài chén cũng không thành vấn đề.
Có rượu góp vui, bầu không khí trên bàn cơm dần náo nhiệt. Đến khuya, Túc Khiêm ở lại nhà họ Tô luôn, lần này cuối cùng anh cũng không cần phải ngủ ở phòng cho khách.
“Anh Túc, chuyện gặp phụ huynh…”
Hai người rửa mặt xong, nằm ở trên giường thầm thì.
Tô Dục Chu biết quan hệ của Túc Khiêm với người nhà không được tốt lắm, cảm thấy lo lắng.
“Không sao, anh sẽ bảo ông nội tới.” Túc Khiêm nói.
Anh và ba mình đã cắt đứt, chỉ còn thiếu mỗi từ mặt nhau. Người duy nhất họ Túc có quan hệ không tới nỗi nào với Túc Khiêm cũng chỉ có ông nội. Hơn một năm qua, tâm tính Túc Khiêm thay đổi, quan hệ của họ đã dịu lại rất nhiều, nhờ ông nội đứng ra chủ trì chuyện kết hôn của anh, hẳn là ông cũng rất vui lòng.
“Ừm.” Tô Dục Chu gật đầu, sau đó lại chần chừ: “Bọn mình kết hôn… Liệu có ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh không?”
Thật ra cậu luôn không nhận lời anh một phần cũng vì chuyện này.
“Không đâu.” Túc Khiêm lắc đầu, vô cùng chắc chắn: “Em đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần thoải mái kết hôn với anh là được, những chuyện khác anh sẽ xử lý thỏa đáng.”
Nghe được lời an ủi của anh, dù Tô Dục Chu vẫn hơi bận lòng, nhưng không nói thêm nữa.
Cậu nên tin tưởng anh.
Dù sao thì trong lòng cậu, Túc tiên sinh vẫn luôn là người không gì không làm được.
Việc hẹn gặp hai nhà diễn ra vô cùng thuận lợi, thời nhanh chóng được xác định.
Hôm đó vừa hay là thứ 7, Tô Lan không cần đi làm.
Từ sáng sớm, không cần Lâm Tử gọi, bà đã dậy đánh răng rửa mặt, sau đó vào phòng chọn quần áo nửa ngày, cuối cùng vẫn mặc vào bộ đồ mà chồng phối sẵn cho.
Bà rất phấn khởi, cứ đi tới đi lui trong nhà, không chịu yên. Lâm Tử lại rất bình tĩnh, ngồi trên ghế sô pha đan áo len, thấy vợ cứ đi đi lại lại thì gọi bà tới se sợi len cho mình.
Bọn họ hẹn nhà họ Túc ăn cơm trưa.
Đến gần 11 giờ, Túc Khiêm lái xe tới, đón hai người đến khách sạn đã đặt bàn.
Tô Dục Chu đã tới trước, ngồi uống trà với cụ Túc. Có thể thấy được là cụ Túc cũng rất coi trọng lần gặp mặt này nên đến từ sớm, lúc trò chuyện với Tô Dục Chu cũng luôn có vẻ hiền từ dễ gần.
Không bao lâu sau, Tô Lan và Lâm Tử được Túc Khiêm dẫn tới, bước vào trong nhà hàng.
Người lớn của hai nhà Túc Tô, cuối cùng cũng chính thức gặp mặt lần đầu tiên.
Hai bên đều cố ý thúc đẩy cuộc hôn nhân này, bầu không khí trên bàn rượu tất nhiên rất vui vẻ hòa hợp. Bởi vì Tô Dục Chu còn đang đi học nên hai nhà đều nhất trí, quyết định đợi cậu tốt nghiệp đại học rồi lại cử hành hôn lễ.
“Sau này hai nhà chúng ta cần phải thân thiết hơn nữa.” Cụ Túc rất mừng.
Chỉ là qua ba lượt rượu, ông cụ bỗng nói: “Tiểu Khiêm, con và Chu Chu ra ngoài xem có muốn ăn gì nữa không rồi gọi thêm đi.”
Túc Khiêm khẽ nhíu mày, anh nhìn ông nội mình, rõ ràng biết là ông đang cố ý đuổi hai người bọn họ đi.
Anh vừa định từ chối đã nghe Tô Lan nói: “Chu Chu, con với Tiểu Khiêm cùng đi đi.”
Cũng là người dốc sức lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, sao Tô Lan có thể không nhìn ra cụ Túc muốn nói chuyện riêng với bọn họ?
Nếu hai nhà đã kết thành thông gia thì vẫn cần có sự tôn trọng tối thiểu. Huống hồ, kính già yêu trẻ còn là đức tính truyền thống đáng quý.
Túc Khiêm không còn cách nào, chỉ có thể dẫn Tô Dục Chu ra ngoài, trong lòng mơ hồ có linh cảm chẳng lành.
Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ông nội. Nhưng cụ Túc lại không trả lời, không biết có đọc tin nhắn không.
“Anh Túc?” Thấy Túc Khiêm nặng nề tâm sự, Tô Dục Chu không khỏi nghi hoặc gọi anh một tiếng.
Mà trong phòng, đúng là cụ Túc có chuyện muốn nói riêng với Tô Lan và Lâm Tử.
Sau một hồi khen nhau xã giao, cuối cùng ông cụ cũng đi vào vấn đề chính: “Hai vị cũng biết, hiện giờ Tiểu Khiêm đang quản lí Túc Thị… Là một Omega, thằng bé có thể đi được tới ngày hôm nay, có thể nói là vô cùng không dễ dàng.”
Tô Lan gật đầu, bà đương nhiên rõ chuyện đó.
Sau đó, cụ Túc nói tiếp: “Túc Thị… Dù sao cũng là tập đoàn gia đình, mà Tiểu Khiêm lại là Omega. Nếu thằng bé lấy chồng, e là sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng với sự nghiệp.”
“Tôi nghĩ, chuyện này chắc hai vị và Chu Chu cũng không mong xảy ra chứ?”
Tô Lan gật đầu, bà có thể hiểu được, nhưng ông cụ nói những chuyện này là để…
“Ngài phản đối hai đứa nhỏ kết hôn sao?”
Vừa rồi vẫn còn nói chuyện vui lắm mà, sao tự dưng lại lật lọng rồi?
“Không không không, chị hiểu nhầm rồi, tôi không phản đối chuyện này, vả lại tôi cũng quý Chu Chu.” Cụ Túc nói.
Đến đây, Tô Lan đã bắt đầu không hiểu. Bà đành phải hỏi: “Vậy ý của ngài là…”
Cụ Túc nhìn bà, châm chước nói: “Tôi nói ra, có thể chị sẽ cảm thấy tức giận, nhưng tôi thấy chuyện này với hai đứa nhỏ, và với gia đình chúng ta, cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Tô Lan gật đầu, sau đó bà nghe được ông cụ nói: “Tô phu nhân, tôi hi vọng Chu Chu có thể ở rể nhà họ Túc.”