Edit: Ry
Túc Khiêm đứng cạnh cửa sổ, im lặng nghĩ về cuộc đời.
Đúng lúc này, anh Lâm xách theo một túi hạt dẻ rang đường, đi từ ngoài vào. Thấy Tô Dục Chu vậy mà chủ động uống cháo, hắn không khỏi lộ vẻ mừng như điên.
"Ôi mẹ ơi, A Dục, cuối cùng cậu cũng chịu ăn rồi à?"
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, suốt một tuần, thằng nhóc này gần như không ăn uống. Bệnh nặng vừa khỏi, đang là lúc cần bổ sung dinh dưỡng nhất, nhưng hay rồi, một bát cháo mỗi ngày còn không uống hết, có dỗ thế nào cũng không được, người sắp chỉ còn da bọc xương.
Anh Lâm cũng rất sốt ruột.
Hắn nợ thằng nhóc này một cái mạng, đâu thể nhìn người ta cứ thế chết đói được? Nhưng lại không biết thằng nhỏ này có khúc mắc gì, nó lại không chịu nói.
Giờ tốt rồi, thằng nhóc thối tha cuối cùng cũng chịu ăn!
Tô Dục Chu gãi đầu, bị hắn nói cho xấu hổ, đúng là mấy ngày nay cậu đã quá buông xuôi.
"Anh Lâm, em xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."
Nhìn nụ cười xấu hổ của thanh niên, anh Lâm khựng lại, cũng thấy vui.
Đã mấy ngày rồi hắn không thấy A Dục cười.
Hắn tỉ mỉ quan sát thanh niên trên giường bệnh, mặc dù vẫn gầy trơ xương, nhưng tinh thần rõ ràng đã khác, trong mắt đã có thần thái.
Mà thay đổi đột ngột như vậy...
Ánh mắt hắn vô thức liếc sang bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ.
Người đàn ông này phải tới 1 mét 9, khí thế còn rất mạnh, một cái nhìn đã khiến hắn không khỏi rụt rè, cảm giác chính là kiểu người luôn ra lệnh cho người khác.
Mà trang phục của anh ta cũng không rẻ đâu.
A Dục thế mà lại quen biết một nhân vật như vậy... Hai người này còn có dính líu!
Anh Lâm nhớ lại cảnh tượng họ ôm nhau, mặc dù khó tránh khỏi tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
"Chào anh, xin hỏi nên gọi anh như thế nào?" Lúc này hắn nghe thấy người kia hỏi.
Anh Lâm sực tỉnh, vội vàng đáp: "À, tôi họ Trương..."
"Đây là anh Lâm ạ." Tô Dục Chu lên tiếng: "Anh ấy là tiền bối trong công ty em, từ lúc em tỉnh đến giờ luôn là anh ấy chăm sóc cho em."
Túc Khiêm vươn tay với anh Lâm: "Tôi là Túc Khiêm, ch... Bạn trai của A Dục."
Thật ra Túc Khiêm muốn nói mình là chồng của Tô Dục Chu hơn, nhưng nghĩ đến đây không phải thế giới của mình, ở đây một cái thân phận hợp pháp anh cũng không có.
"À, vâng, chào anh chào anh!"
Túc Khiêm thẳng thắn như vậy khiến anh Lâm cũng không tiện nói gì, hắn bắt tay với Túc Khiêm, sau đó đặt túi hạt dẻ lên đầu giường.
"A Dục, anh mua hạt dẻ cho cậu rồi này, tranh thủ lúc còn nóng thì mau ăn đi."
"Nhưng giờ người cậu còn yếu, đừng ăn nhiều quá."
"Vâng, cảm ơn anh Lâm!"
Tô Dục Chu vừa gật đầu đã nghe thấy hắn nói: "Quán này rang hạt dẻ thơm thật đấy, lát anh phải đi mua một túi nữa mới được."
"..."
Hình như là nói mùi hạt dẻ trên người Túc tiên sinh.
"Vậy hai người ăn trước đi, anh không làm phiền nữa, có việc gì thì gọi cho anh." Hắn không ở lại làm kỳ đà cản mũi.
Thời buổi này tư tưởng đã thoáng hơn nhiều, mấy năm gần đây chính phủ cũng thử áp dụng luật hôn nhân đồng giới, anh Lâm cũng không cảm thấy hai người đàn ông yêu nhau có vấn đề gì.
Đợi anh Lâm đi rồi, Túc Khiêm mới trở lại bên giường, thò tay lấy một viên hạt dẻ rang đường.
Mua ở quán vỉa hè nên hạt dẻ được bọc bằng một cái túi giấy màu vàng nhạt, vẫn còn nóng, vẻ ngoài cũng tương tự với hạt dẻ ở thế giới kia.
Mà ngôn ngữ ở thế giới này cũng không khác lắm với tiếng Hoa Hạ.
Anh bóc vỏ hạt dẻ, đút cho Tô Dục Chu.
Mặc dù chỉ trong một đêm đã từ gia tài bạc triệu thành nghèo rớt mồng tơi, nhưng Túc tiên sinh có vẻ vẫn rất bình tĩnh.
Anh nhìn băng vải trên đầu thanh niên, ngẫm nghĩ rồi hỏi một vấn đề rất thực tế:
"Tiền thuốc thang..."
Tô Dục Chu đang nhai hạt dẻ anh đút cho, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa ngọt, ăn một viên lại muốn viên nữa.
Nghe vậy, cậu nhớ lại lời anh Lâm nói: "Em có bảo hiểm y tế, vả lại lần này tính là tai nạn lao động, không cần lo tiền thuốc, hình như còn được tiền bồi thường nữa."
Nghe vậy, Túc tiên sinh cũng thở phào.
Tiền không có thì có thể đi kiếm, anh không mấy lo chuyện mất hết tài sản, nhưng giờ Chu Chu bị thương, nếu cần tiền gấp, anh sẽ phải nghĩ cách xoay sở.
Thấy thanh niên nhìn mình chằm chằm, anh đành phải lấy một viên hạt dẻ khác, bóc ra đút cho cậu ăn.