Một Bé A Ngọt Ngào Như Vậy Có Ai Mà Không Yêu

Chương 123: Ngoại truyện 19 Hôn lễ (4)





Edit: Ry

Tô Dục Chu đặt điện thoại xuống, vừa quay đi thì thoáng thấy dáng vẻ mình trong gương.

Nói đúng hơn là dáng vẻ của Túc Khiêm.

Giờ phút này, hai má người đàn ông ửng hồng. Vẻ thẹn thùng xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai này cũng không có gì không hài hòa, chỉ là...

Tô Dục Chu thật sự rất rất hiếm khi được thấy Túc tiên sinh đỏ mặt xấu hổ.

Dù là lúc kì tình nhiệt phát tác, mặt anh có đỏ thì cũng là kiểu đỏ đầy dục vọng, có chút khác với kiểu đỏ ngượng ngùng.

Tô Dục Chu ngẩn ngơ, sau đó lại thấy biểu cảm của người trong gương phát sinh biến hóa tương tự.

Thật kì quái...

Cậu giơ tay sờ mặt, vẫn hơi khác với trước kia dùng tay mình vuốt ve Túc tiên sinh.

Sau đó cậu lại nghĩ đến chuyện Túc tiên sinh có thể đang tiến hành...

Tô Dục Chu không nhịn được che mặt.

Loại cảm giác này... Thật sự là quái dị không thể tả, vì chỉ cần vừa nghĩ cơ thể mình rất có thể đang bị Túc tiên sinh không chút kiêng nể chơi đùa, cậu phát hiện...

Tô Dục Chu cúi đầu nhìn, sau đó cầm điện thoại lên.

Bên kia nhanh chóng nghe máy.

"Hửm?"

Cậu nghe được giọng mình trở nên hơi khàn, có chút quyến rũ khó có thể miêu tả.

Hóa ra giọng mình cũng có thể gợi cảm như vậy sao?

Tô Dục Chu miên man nghĩ, sau đó nghe được bên kia truyền đến tiếng hỏi.

"Chu Chu, sao vậy?" Túc tiên sinh hỏi cậu.

Tô Dục Chu mím môi, lí nhí nói: "Anh... Khụ khụ..."

Cậu còn chưa nói hết, vì thật sự quá xấu hổ, nhưng hiển nhiên người kia đã đoán được từ ngữ điệu của cậu.

Túc tiên sinh nhẹ nhàng cười: "Cần anh dạy em không?"

Nghe tiếng của mình trong điện thoại, Tô Dục Chu có một loại cảm giác kì quái như mình đang bị chính mình đùa giỡn.

Cậu bĩu môi.

"Không cần..." Tô Dục Chu lầm bầm: "Em chỉ là muốn nói với anh một tiếng..."

Dù gì cũng là cơ thể của anh mà...

"Ừ, được." Túc tiên sinh nghiêm túc nói.

Tô Dục Chu: "..."

Thôi được rồi.

Cậu cúp máy, nhìn "Túc Khiêm" trong gương một lần nữa đỏ mặt, bĩu môi về phòng ngủ.

Nhìn chiếc chăn vừa bị mình xé rách, Tô Dục Chu nhìn bàn tay của mình lúc này. Tay Túc tiên sinh không hề mềm mại, bởi vì rèn luyện cơ thể, tay anh cũng có vết kén do thường xuyên sử dụng máy tập thể hình.

Đây là một đôi tay tràn ngập sức mạnh.

Chẳng trách Túc tiên sinh có thể dễ dàng bế cậu đi tới đi lui...

Tô Dục Chu ngồi xuống đầu giường. Cậu chậm rãi nhắm mắt, sau đó vô thức nghĩ đến lúc này Túc tiên sinh đang làm gì. Hơi thở dần trở nên gấp rút.

Ở một đầu khác của hòn đảo, trong phòng biệt thự, Túc Khiêm cũng là trạng thái tương tự.

Rõ ràng hai người cách xa nhau như vậy.

Bọn họ không nhìn thấy nhau, cũng không nghe được âm thanh của nhau, nhưng không hiểu sao lại cảm giác người kia ở ngay bên cạnh mình, cùng làm chuyện vô cùng thân mật.

Không biết qua bao lâu, cảm giác đó mới ngừng lại.

Tô Dục Chu đi tắm.

Là bên đợi đón dâu, còn là nam, trang phục cũng tương đối đơn giản, nên Túc Khiêm không cần phải dậy sớm chuẩn bị. Giờ đổi thành Tô Dục Chu, cậu tắm xong còn có thể về giường đánh tiếp một giấc.

Mà đổi thành bên kia, Túc Khiêm vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là bên đi đón dâu, Tô Dục Chu không chỉ phải dậy sớm lên đồ, mà còn phải ra ngoài cho kịp giờ lành, lái xe đi vòng quanh đảo, tới đón Túc Khiêm.

Kính trà với người lớn xong, hoàn thành nghi thức truyền thống của Hoa Hạ rồi họ mới ra bờ biển tổ chức hôn lễ theo kiểu Tây, trao nhẫn dưới sự chứng kiến của gia đình và bạn bè.

Nhưng giờ người bị giày vò từ sáng sớm biến thành Túc Khiêm.

Trong sự chen chúc của đông đảo người thân và bạn bè, anh đi thay lễ phục, thấy dáng vẻ anh tuấn của thanh niên trong gương thì không khỏi ngây người.

"Sao? Tự thấy mình đẹp trai quá à?" Quả chanh nhỏ Diệp Nhất Lãng ở bên cạnh trêu ghẹo.

Hôm nay cậu ta cũng mặc bộ đồ phù rể vô cùng điển trai, mùi chanh trên người cũng được giảm thiểu xuống mức độ thấp nhất, nhưng Túc Khiêm vẫn ngửi được một chút.

Cái mùi chua này...

Anh cười nói: "Hôm nay trông cậu cũng không tồi."

Diệp Nhất Lãng nghi ngờ nhìn anh, cứ cảm thấy khí chất của Tô Dục Chu hôm nay khang khác. Rồi cậu ta nghĩ tới gì đó, tươi cười vỗ vai anh: "Hề hề, quả nhiên là chú rể có khác!"

Túc Khiêm nhìn tay cậu ta, thoáng lùi ra sau một chút.

Mặc dù là nhờ Tô Dục Chu, anh không còn quá bài xích căm thù Alpha, nhất là với bạn của cậu, nhưng cũng không thể chấp nhận tiếp xúc tứ chi kiểu này.

Huống hồ đây còn là cơ thể của Tô Dục Chu.

Diệp Nhất Lãng thần kinh thô còn không nhận ra, cậu ta nhìn mình trong gương, chỉnh lại cà vạt.

"A Dục, ông nghĩ đoàn phù dâu của giám đốc Túc liệu có đông không? Chắc là có nhiều Omega lắm nhỉ?"

Túc Khiêm nhíu mày.

Đoàn phù dâu...

Thư kí Lâm có tính không?

Anh lắc đầu nói: "Cho dù có cũng lớn hơn cậu rất nhiều."

"Vô tư đi! Tôi thấy nhiều tuổi hơn mới tốt, như ông với giám đốc Túc ấy, đúng là tình yêu thần tiên!"

Túc Khiêm kì quái nhìn cậu ta, không nói gì.

Có điều... Hóa ra trong mắt bạn bè của Tô Dục Chu, anh và Chu Chu là "tình yêu thần tiên"?

Đánh giá này khiến khóe môi anh vô thức nhếch lên.

"Đúng rồi, tôi nghe nói Omega tuổi này nhu cầu lớn lắm..." Diệp Nhất Lãng bỗng thì thầm.

"Hồi trước tôi còn nghe mẹ tôi kể, lúc ông học đại học năm nhất năm hai, cứ mỗi cuối tuần về nhà là ba Tô đều phải hầm canh bổ cho ông uống, nói người ông khá yếu... Ông thấy tôi có nên bồi bổ không?"

Túc Khiêm: "..."

Mỗi tuần ba Tô đều hầm canh bồi bổ cho Chu Chu?

Anh không khỏi kiểm điểm, có phải họ làm hơi quá thường xuyên rồi không?

Mà ở một bên khác, Tô Dục Chu cuối cùng cũng ra khỏi phòng.

So với bên kia tụ tập một đống người nhà họ Lâm họ Tô, bên phía Túc Khiêm lại có vẻ quạnh quẽ. Ngoài cụ Túc ra, Tô Dục Chu chỉ thấy nhóm thư kí của Túc Khiêm và người bạn duy nhất Diệp Vũ Thanh.

Túc tiên sinh...

Đã không có nhiều người thân trong nhà mà còn không có nhiều bạn nữa...

Vừa nghĩ tới đây, Tô Dục Chu có chút đau lòng.

Thậm chí cậu còn cảm thấy, để mình đối mặt với cảnh tượng vắng vẻ này sẽ tốt hơn.


Lúc cậu đi ra, Diệp Vũ Thanh đang nói chuyện với nhóm thư kí Lâm.

"Lát nữa Tiểu Tô tới đón dâu phải chiêu đãi thật tốt vào, không thể để thằng nhóc đó dễ dàng đón anh Túc đi được!"

Trước giờ Tô Dục Chu chưa từng biết anh Diệp còn có một mặt tà ác như vậy. Cậu nghe quy tắc những trò chơi kia, cảm thấy đầy ác ý.

"Anh Túc, anh dậy rồi à."

Diệp Vũ Thanh chú ý thấy cậu đi xuống, lập tức biến lại về dáng vẻ người anh ôn hòa hiền lành trong ấn tượng của Tô Dục Chu.

"Mau đi thay quần áo và trang điểm đi, bên Tiểu Tô cũng chuẩn bị xuất phát rồi."

Tô Dục Chu vào phòng trang điểm, trước khi đi, cậu vẫn cố gắng cứu chữa một chút.

"Đừng làm quá khó." Cậu bắt chước giọng điệu bình thường của Túc Khiêm, thấp giọng nói.

"Biết anh cưng Tiểu Tô rồi, sẽ không làm khó em ấy đâu."

Sau đó cậu bị đẩy vào trong phòng.

Tạo hình đã được chọn từ trước, thao tác cũng rất đơn giản, không mất bao lâu đã xong.

Đại khái là để phối hợp với hôn lễ hôm nay, Túc tiên sinh đã chọn tạo hình trông mềm mại một chút, để mặt mày không có vẻ quá sắc bén. Cộng thêm bên trong là Tô Dục Chu, nên người đàn ông trong gương đã giấu hết sắc sảo, mềm mại như ngọc, hoàn toàn là dáng vẻ của một Omega khiêm nhường.

Ngay cả Diệp Vũ Thanh nhìn thấy cậu cũng không khỏi cảm thán trước sự thay đổi này.

Sau đó Tô Dục Chu được dẫn tới một phòng được bố trí từ trước.

Tay cậu buộc một sợi dây đỏ, trộn lẫn trong một mớ dây khác, kéo dài cho tới cổng---

Đây cũng là một trong những thử thách.

Mỗi lần Tô Dục Chu thành công hoàn thành một bài kiểm tra, cậu sẽ có quyền chọn ra một sợi trong số những sợi dây này, chỉ có chọn được cái chính xác mới tính là vượt qua thử thách.

Có điều giờ lại thành thử thách của Túc tiên sinh rồi.

Tô Dục Chu im lặng ngồi.

Mà ác nhất là Diệp Vũ Thanh còn tịch thu điện thoại của cậu, không cho cậu mật báo.

Trong phòng ngoài cậu ra chỉ có cụ Túc, cùng cậu đợi "Tô Dục Chu" đến.

Cụ Túc nhìn cậu, vẻ mặt có chút bùi ngùi.

"Không ngờ còn có ngày ông được thấy con lấy chồng..." Ông im lặng một lát rồi sửa lời: "Kết hôn mới đúng nhỉ, thanh niên mấy đứa bây giờ thích nói như vậy."

Tô Dục Chu hơi hé miệng, cậu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành im lặng.

Lại nghe cụ Túc nói: "Chu Chu là một đứa trẻ tốt, có thể gặp thằng bé là may mắn của con."

Tô Dục Chu không khỏi ngước mắt nhìn ông.

Thật ra gặp được Túc Khiêm sao không phải may mắn của cậu?

"Ngài yên tâm, con sẽ cố gắng trân trọng." Cậu nói một câu hai nghĩa.

Cụ Túc khẽ gật đầu, ông cũng cảm giác được cháu trai hôm nay có vẻ khang khác, nhưng...

Chắc là hôn lễ nên thay đổi nhỉ?

Ông cũng thầm thấy may vì lần này mình đã chịu cúi đầu, nếu không đứa nhỏ này lấy chồng mà bên cạnh không có người thân, thật sự quá không ra gì.

Sau đó cả hai đều im lặng. Vốn dĩ giữa hai ông cháu, ngoài công việc ra thì cũng không có nhiều chủ đề để nói, huống hồ giờ linh hồn bên trong còn đổi thành Tô Dục Chu.

Cả hai có thể bình yên ngồi cùng nhau thế này đã là trạng thái không tồi.

Cuối cùng Tô Dục Chu cũng nghe được tiếng ồn bên ngoài.

Diệp Vũ Thanh ngăn cản đội ngũ đón dâu, cười ha hả bắt đầu trò chơi thử thách chú rể.

Trong phòng, Tô Dục Chu lắng nghe tiếng động, tràn đầy lo lắng.

Đề bài Diệp Vũ Thanh đặt ra hầu hết là thử trí thông minh.

Dù sao cũng là Alpha mà, nổi tiếng với thể chất mạnh mẽ, Tô Dục Chu còn là top A, nếu mà thử thách về thể năng thì chẳng phải là tặng điểm rồi sao?

Ban nãy Tô Dục Chu nghe được y bàn với thư kí Lâm thì có đề bài về ngoại ngữ, Toán cao cấp, đương nhiên không thể thiếu thi từ ca phú, nhưng mấy cái này chủ yếu là học thuộc lòng. Về phần những cái khác, về sau bị đuổi đi cậu chưa kịp nghe.

Giờ phút này, Tô Dục Chu ngồi trong phòng, bắt đầu thấp thỏm không yên. Là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, cậu nghe mấy đề bài này còn cảm thấy khó, chứ đừng nói là Túc tiên sinh ra trường bao năm rồi.

Nhưng chỉ trong vài phút, cậu đã cảm giác được cái dây buộc trên cổ tay bị kéo.

Bên ngoài phòng, Diệp Vũ Thanh có chút buồn bực nhìn "Tô Dục Chu".

Mình chuẩn bị nhiều đề như vậy, kết quả thằng nhóc này mới trả lời đề đầu tiên đã chọn trúng dây đỏ, dắt anh Túc về nhà. Y nên nói không hổ là A cao cấp à? Đầu óc tốt rồi còn hên như thế...

"Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng! Cái này chắc người ta gọi là tình yêu định mệnh nhỉ!"

Diệp Vũ Thanh làm người đại diện cho "đoàn phù dâu", lui ra nói.

"Được rồi, cậu có thể vào trong đón Omega của mình!"

Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm bước vào với cơ thể của mình.

Tâm trạng cậu trở nên quái lạ.

Tức là, lát nữa thề nguyện trước mặt cha xứ xong, bọn họ sẽ phải... Hôn "chính mình"?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.