Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, nhìn nụ cười có vẻ hơi quá rạng rỡ trên khuôn mặt cậu. Mặc dù anh cũng đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nhưng khi nó thật sự tới…
Anh khẽ mím môi, ừ một tiếng trầm thấp, cố làm vẻ thoải mái: “Huấn luyện quân sự… Ngày nào tuần sau thì bắt đầu?”
“Thứ Hai ạ.”
Tô Dục Chu chầm chậm thu hồi nụ cười, rủ mắt nhìn sàn nhà, có đôi giày chơi bóng màu trắng của mình với giày da màu đen của Túc Khiêm.
Cậu im lặng một hồi lại nói tiếp: “Thứ Hai bắt đầu huấn luyện quân sự, chiều Chủ Nhật phải tới điểm danh.”
Hôm nay, đã là thứ Năm.
Tô Dục Chu thở dài, ngẩng lên nhìn Túc Khiêm, nói ra những sắp xếp của mình: “Nên là, chắc mai em phải về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trước.”
Huấn luyện quân sự ở đại học của thế giới này không hề thoải mái như kiếp trước.
Sinh viên đại học năm nhất sẽ phải tham gia huấn luyện quân sự sớm nửa tháng, chưa hết kì nghỉ hè đã phải bắt đầu. Tuy là tiến hành ở trong trường, không cần phải tới căn cứ quân sự, nhưng tất cả đều được thực thi và quản lí dưới hình thức khép kín. Mà nghe nói yêu cầu với Alpha còn rất hà khắc, huấn luyện quân sự kết thúc mà số liệu thể trạng không đạt đủ tiêu chuẩn thì rất có thể sẽ bị trường từ chối.
Đương nhiên là trường hợp như vậy có xác suất rất thấp, hiếm khi xảy ra, nhưng cũng đủ để chứng minh mức độ coi trọng của quốc gia với thể chất của học sinh, nhất là với Alpha.
Tô Dục Chu không mấy lo về chuyện đo lường thể trạng, cái khiến cậu nhức đầu nhất lại là trong lúc huấn luyện quân sự…
Tất cả thiết bị điện tử thông tin như di dộng đều phải nộp lên.
Cái này hồi cấp 2 cấp 3 cậu đã phải trải qua, tiếc là lên đại học càng thêm nghiêm ngặt nên bắt buộc phải chấp hành triệt để.
Túc Khiêm cũng từng đi huấn luyện quân sự — Mặc dù anh là Omega có thể xin miễn, nhưng anh vẫn kiên trì hoàn thành tất cả các hạng mục, đồng thời tham gia kiểm tra thể chất. Thậm chí còn giành thành tích hạng nhất, vả thẳng vào mặt đám Alpha kia.
Anh cũng mới tốt nghiệm tầm năm, sáu năm, theo lí mà nói thì quy định khi huấn luyện quân sự về cơ bản sẽ không có thay đổi gì quá lớn.
Nói cách khác…
Nửa tháng tới, anh không chỉ không được gặp Tô Dục Chu, mà có muốn gọi điện nghe giọng của cậu một chút cũng không được.
Tô Dục Chu nói xong, cả hai đều im lặng.
Trên hành lang bệnh viện, thỉnh thoảng có tiếng người qua lại, tiếng bước chân tới rồi đi, bọn họ lại như không cảm giác được, đắm chìm trong bầu không khí không thể miêu tả thành lời.
Có chút gượng gạo, có chút… Đông cứng một cách khó hiểu.
Cuối cùng vẫn là Túc Khiêm mở miệng trước: “Mình về thôi.”
Anh hơi xoay người, vốn định nắm tay cậu trai, cuối cùng chỉ cầm cổ tay cậu, kéo cậu đi về phía thang máy.
Tô Dục Chu đã nhận ra.
Cậu không khỏi sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên ảm đạm, nhưng rồi lại mau chóng điều chỉnh biểu cảm, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Chú Từ đã chờ họ ngoài bệnh viện, thấy hai người đi xuống thì vội vàng ra cửa lái xe cho họ.
Sau khi tất cả đã vào xe, ông lại lén lút quan sát cả hai.
Có vẻ như bầu không khí không còn căng thẳng như hồi sáng, nhưng lại có cảm giác gì đó rất lạ không thể nói rõ. Hai người ban đầu luôn thân mật dính lấy nhau, lúc này lại có vẻ đang giữ một chút khoảng cách, không tính là xa, nhưng cũng không còn gần gũi như trước.
Chú Từ há miệng, nhưng nửa ngày cũng không biết nên nói gì để làm dịu bầu không khí, cuối cùng chỉ đành thôi.
Họ mau chóng trở lại biệt thự.
Tô Dục Chu vào phòng thú cưng chơi với Bánh Bông Tuyết và năm chú mèo con.
Ngày mai là phải rời khỏi đây, cậu thật sự không nỡ, còn ổ mèo con này nữa. Mèo con mỗi ngày một lớn, không biết nửa tháng sau chúng sẽ thành như thế nào.
Khi đó chắc mở được mắt rồi, thịt cơ trên người cũng sẽ chắc hơn, lông chắc hẳn cũng sẽ dài ra bông xù.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy trái tim như muốn tan chảy.
Tô Dục Chu tạm biệt từng chú mèo con, chụp lại dáng vẻ hiện giờ của chúng, cuối cùng lại xoa đầu Bánh Bông Tuyết, nhẹ giọng dặn dò nó phải nghe lời, phải chăm sóc thật tốt cho mấy nhóc con.
Cảm xúc khổ sở lưu luyến ngày hôm qua đã đỡ hơn nhiều.
So với chấn động của việc Túc Khiêm đi cắt tuyến thể, cái này chỉ là ngắn ngủi biệt ly mà thôi, giờ cậu đã có thể thản nhiên tiếp nhận.
Dù sao thì huấn luyện quân sự xong, bọn họ sẽ còn gặp lại mà.
Tô Dục Chu xoa mèo đủ rồi thì đứng dậy đi ra cửa, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy Túc tiên sinh không biết đứng ở đó từ khi nào, đang khoanh tay nhìn cậu.
Cặp mắt đen nhánh thăm thẳm, ánh mắt tĩnh mịch như vậy, không biết anh đang nghĩ gì.
Nhớ lại lúc ở bệnh viện, Túc Khiêm đã có hành động né tránh cậu, Tô Dục Chu hơi dừng chân, sau đó cố ra vẻ tự nhiên đi tới, cười nói: “Bánh bông tuyết trong bếp chắc ăn được rồi đó.”
Sau đi bước qua Túc Khiêm, cậu định đi về phía phòng bếp, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị người đàn ông kéo tay.
Tô Dục Chu nghi hoặc quay sang thì nghe thấy Túc Khiêm nói: “Cùng đi đi.”
Sau đó anh thả tay cậu thanh niên ra, đi song song với cậu.
Anh không muốn…
Lại nhìn bóng lưng cậu dần xa khỏi mình.
Tô Dục Chu liếc người đàn ông bên cạnh, lặng lẽ rủ mắt, nhìn cánh tay như gần như xa của hai người.
Cậu rất muốn làm như lúc kì mẫn cảm phát tác, thân mật ôm lấy anh, ỷ lại vào anh, làm một món đồ trang sức trên người anh, nhưng…
Giờ cậu đã mất lí do để trắng trợn như vậy rồi.
Có lẽ, nhờ lần tập huấn này, nhờ lần tách ra này, cậu có thể từ từ ngẫm lại quan hệ của hai người, và… Trong tình huống hoàn toàn tỉnh táo, tình cảm của mình với Túc Khiêm.
Cậu cùng Túc Khiêm vào trong bếp, soạn ra đống bình thủy tinh đã chuẩn bị trước, lấy miếng bánh bông tuyết đã rắn lại, cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó cho hết vào trong bình.
Cuối cùng bánh bông tuyết cậu cắt ra đủ để chứa đầy gần mười bình thủy tinh.
“Mấy cái này để lại cho anh.”
Tô Dục Chu lấy ra năm bình, mở tủ bát ra đặt từng cái vào: “Nếu anh ăn không hết thì có thể mang đến công ty chia cho nhân viên.”
Sau đó cậu nhìn bốn bình còn lại, dán mấy tờ giấy nhỏ lên trên.
“Cái này cho chú Từ, cái này cho thư kí Lâm, còn hai bình này thì để lại cho mấy chị giúp việc, cảm ơn bọn họ một tháng qua đã chăm sóc em.”
Tô Dục Chu phân chia rõ ràng, chỉ còn lại một bình bánh cuối thì cậu định mang về cho ba mẹ.
Túc Khiêm vẫn luôn đứng nhìn cậu bận rộn, không có vấn đề gì với sắp xếp này, chỉ là…
Tâm trạng tụt dốc vô cùng rõ ràng.
Tô Dục Chu cười với anh, mở nắp bình mình định mang về kia, giơ tới trước mặt Túc Khiêm: “Anh muốn thử một miếng không?”
Túc Khiêm im lặng nhìn cậu.
Alphe trẻ tuổi, nụ cười trên mặt vẫn tinh khôi rạng rỡ như lúc trước, nhưng… Anh nghĩ tới ngày hôm qua.
Cùng một địa điểm, cùng là bánh bông tuyết, nhưng Tô Dục Chu khi đó sẽ cầm bánh tận tay đút tới bên miệng anh, mà giờ…
Trong lòng Túc Khiêm thấy khó chịu vô cùng.
Anh cúi xuống nhìn bình bánh bông tuyết được giơ ra trước mặt mình, mím chặt môi, cuối cùng vẫn vươn tay lấy một miếng bỏ vào trong miệng.
Anh nếm được vị ngọt của đường sữa, còn có vị chua của việt quất, chua chua ngọt ngọt, giống như tâm tình của anh giờ phút này.
Tô Dục Chu cũng lấy một miếng, sau đó đóng nắp lại, vừa nhai vừa nói: “Bánh Bông Tuyết… Ý em là mèo ấy, trước hết tạm nuôi ở chỗ anh nhé. Đám mèo con còn nhỏ quá, không tiện chuyển chỗ ở.”
Ban đầu là cậu đòi nuôi, giờ cũng không thể cứ thế ném mèo cho Túc Khiêm được, đợi cậu thu xếp xong rồi lại tới đón Bánh Bông Tuyết và đám nhóc con.
Túc Khiêm nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác vị việt quất trong miệng càng thêm chua.
“Để chúng ở lại đây đi.” Anh nghiêm túc nói: “Anh sẽ không đuổi bọn nó đi, bất cứ lúc nào em cũng có thể về thăm… Thăm mèo.”
Nghe vậy, Tô Dục Chu nhìn anh cười: “Về sau em còn có thể trở lại đây à?”
Túc Khiêm mím môi, hạ giọng: “Anh đã nói rồi… Nơi này chính là nhà của em, em muốn ở bao lâu cũng được.”
Sau đó anh quay mặt đi: “Vả lại cũng đừng quên, chính em đã nói, lúc kì tình nhiệt của anh phát tác, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm em.”
Tô Dục Chu sửng sốt.
Nơi này chính là nhà của cậu? Túc Khiêm từng nói vậy sao…
Nhưng còn chưa kịp cảm động, câu tiếp theo của người đàn ông đã khiến tâm tình cậu phai nhạt. Tô Dục Chu đặt lọ thủy tinh xuống, gật đầu cười.
“Ừm, đúng rồi nhỉ.”
Kì tình nhiệt của Túc Khiêm vừa kết thúc, đợi đến kì tình nhiệt tiếp theo, thuốc ức chế liệu có hiệu quả với anh hay không vẫn còn là một ẩn số. Nếu như thuốc ức chế vẫn không có tác dụng, vậy Túc Khiêm còn cần cậu…
Tô Dục Chu đè nén chút mất mát thất vọng dưới đáy lòng, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ sáng ngời như không có một mảy may lo lắng.
Nhưng, giống như có một bức tường vô hình đang ngăn cách họ.
Túc Khiêm nhíu mày rất chặt.
Anh cảm giác mình đã nói sai, chỉ là khi anh định nói gì đó để cứu vãn, cậu thanh niên đã bận rộn với việc khác. Sau đó, Túc Khiêm hoàn toàn không có cơ hội để nhắc lại đề tài này.
Đến tối, Tô Dục Chu thu dọn đồ đạc xong, chuyển từ phòng ngủ chính về phòng cho khách.
Lúc cậu dọn đồ, Túc Khiêm cứ nhìn cậu chằm chằm. Anh không nghĩ rằng đêm cuối cùng ở đây, Tô Dục Chu vẫn sẽ chọn chuyển về phòng của mình.
Chỉ là cho đến cuối, Túc Khiêm cũng không lên tiếng ngăn cản.
Bởi vì anh cảm thấy — Dù anh có mở miệng, thì có lẽ Tô Dục Chu cũng sẽ không ở lại.
Tô Dục Chu chuyển tất cả đồ đạc của mình về phòng cho khách.
Nhìn căn phòng đã gắn bó một tháng này, cậu hít thật sâu, lại bắt đầu cặm cụi sắp xếp rương hành lí, chuẩn bị sẵn đồ để mai mang về nhà.
Đúng như Túc Khiêm nghĩ, cho dù anh có mở miệng giữ lại, đêm nay Tô Dục Chu cũng sẽ không ngủ ở phòng anh.
Bởi vì…
Cậu đã quyết định, trước khi xác định quan hệ, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ như kì tình nhiệt phác tác, cậu sẽ không làm chuyện đó với Túc Khiêm nữa.
Sáng hôm sau, Tô Dục Chu kéo vali chuẩn bị về nhà.
Cậu mặc lại áo hoodie quần jean của mình, tuy không còn thời trang như trước, nhưng thoải mái và sạch sẽ, tự nhiên phóng khoáng.
Túc Khiêm muốn lái xe đưa cậu về, Tô Dục Chu cũng không từ chối.
“Đưa em tới khách sạn S đi.”
Tô Dục Chu thắt dây an toàn, cười nói: “Mẹ em bảo sẽ đến đón em.”
“Huấn luyện quân sự xong em lại mời anh đến nhà em ăn cơm. Ba em nói sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi anh.”
Túc Khiêm nhìn nụ cười của cậu, từ lúc còn ở bệnh viện hôm qua, Tô Dục Chu vẫn luôn cười.
Nhưng… Anh không thích.
Anh không thích cảm giác hiện tại, nhất là khi hơn nửa tháng tới, nhiều khả năng anh sẽ không được gặp cậu, cũng không được nghe giọng nói của cậu.
“Chu Chu.”
Ở trước cửa khách sạn S, Túc Khiêm ngừng xe, nhìn cậu thanh niên tháo dây an toàn, chuẩn bị bước xuống. Thấy động tác lưu loát của cậu, Túc Khiêm không nhịn được gọi.
“Dạ?”
Tô Dục Chu ngừng tay, quay sang nhìn anh.
“Em sẽ còn trở lại chứ?” Túc Khiêm nhìn cậu đầy sâu nặng.
Tô Dục Chu muốn nói đương nhiên rồi, dù sao thì Bánh Bông Tuyết vẫn còn ở chỗ Túc Khiêm, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, cậu bỗng sửa miệng: “Anh cần em, em sẽ trở lại.”