Phòng bếp chìm vào tĩnh lặng trong vài giây ngắn ngủi.
Lâm Tử nhìn vợ mình, tuy rằng biết bà luôn là một người thẳng tính, nhưng cũng không ngờ rằng Tô Lan sẽ nghĩ theo chiều hướng đó. Vừa rồi thấy bà làm vẻ lo lắng, ông còn tưởng Tô Lan đã đoán ra được, hiện tại mới phát hiện là mình nghĩ quá nhiều.
Tô Lan hoàn toàn không phát hiện ánh mắt khác thường của chồng, trong đầu bà còn bận nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt vừa rồi của con trai, vô cùng lo lắng mà thở dài lần nữa.
Thấy bà như vậy, Lâm Tử đành phải an ủi: “Lan Lan, chị đừng nghĩ quá nhiều, Chu Chu còn nhỏ mà, từ từ sẽ tốt thôi.”
Giọng nói dịu dàng của Omega thành công vỗ về trái tim của người mẹ già Tô Lan.
“Đúng vậy.” Bà nghĩ ngợi rồi gật gù: “Chu Chu mới 18 mà, về sau còn phát triển nữa. Giám đốc Túc cũng 27, có thể duy trì được thể trạng như vậy đã là tốt lắm rồi.”
Bà yên tâm trở lại.
Lâm Tử cười, chuẩn bị kéo Tô Lan ra ngoài, lại nghe bà trịnh trọng nói ra: “Nhưng em vẫn nên bồi bổ cho Chu Chu một chút. Giám đốc Túc lớn hơn Chu Chu nhiều như vậy, còn là… Khụ khụ, thời kì có nhu cầu cao nhất…”
“Hơn nữa cậu ấy còn cường tráng hơn Omega bình thường rất nhiều, lỡ ép khô Chu Chu thì sao?”
“…”
Lâm Tử ngẫm nghĩ, thấy có vẻ cũng có lý, tuy là phương diện Chu Chu cần bồi bổ có thể hơi khác, nhưng điều dưỡng bồi bổ cơ thể không bao giờ sai.
“Được.” Ông gật đầu; “Để hôm nào em hầm chút đồ bổ cho con, chị yên tâm đi.”
Lúc này Tô Lan mới yên tâm. Trong chuyện chăm sóc người khác, bà luôn rất tin tưởng vào chồng mình, nếu ông đã đồng ý thì chắc chắn sẽ chăm chút cho con trai.
Trước khi ra khỏi phòng bếp, bà còn nói thêm:
“Tiểu Tử, em cũng đừng giận Chu Chu. Thằng bé đang ở tuổi dồi dào hăng hái, lại vừa hết kì tình nhiệt, dính người một chút cũng rất bình thường. Tuy là… Ờm, hơi thô lỗ một chút, nhưng cũng không cần phải mắng con nó nhiều.”
Lâm Tử hơi hé miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời định nói.
Thật ra lúc này ông giận Túc Khiêm hơn.
Quả thật là tối qua Chu Chu tới tìm cậu ấy, nhưng quan hệ của hai đứa…
Chu Chu lại thích cậu ấy đến như vậy, thích tới nỗi không màng tới niềm kiêu hãnh của Alpha, chẳng lẽ ông còn có thể chia rẽ hai đứa nó sao?
Hơn nữa giống như Chu Chu nói, dù không có Túc Khiêm thì thằng bé cũng sẽ tìm một Alpha. Nếu phải so sánh thì một Omega như Túc Khiêm vẫn tốt hơn.
Chỉ là, có lẽ bà xã sẽ rất khó để tiếp thu chuyện này, ông cũng không biết nên nói thế nào với bà.
Do dự một lát, Lâm Tử vẫn quyết định làm như đã hứa với Chu Chu, tạm thời không nói cho Tô Lan.
Lâm Tử nhìn Tô Lan, bỗng nhiên nói sang chuyện khác nói: “Em vừa dọn phòng cho khách.”
Tô Lan khựng lại, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Lâm Tử lườm bà: “Trên tủ đầu giường, em thấy cái hộp kia…”
Ông còn chưa nói hết câu, Tô Lan có tật giật mình đã cuống quít phủ nhận: “Sao có thể là hộp bao của chị được? Chắc chắn là Chu Chu tự mua, em đừng có đoán bừa!”
Lâm Tử lại hơi nheo mắt, “Lan Lan, vừa rồi em đâu có nói là hộp bao.”
Tô Lan: “…”
Đợi đến lúc hai người ra khỏi phòng bếp, Tô Dục Chu phát hiện vẻ mặt của mẹ mình rất xanh xao, cậu có phần lo âu nhìn về phía ba Tô.
Chẳng lẽ mẹ cũng đoán được rồi?
Ba Tô cho cậu một cái nhìn trấn an, sau đó nhìn về phía Túc Khiêm.
Túc Khiêm đang lột trứng gà cho Tô Dục Chu, dáng vẻ dịu dàng cẩn thận đó, thật khó để tưởng tượng anh chính là vị giám đốc họ Túc lạnh lùng xa cách trong truyền thuyết.
Ba Tô hơi cắn môi, cuối cùng ngồi xuống đối diện cả hai.
Nhận thấy hành động của ông, Tô Dục Chu căng thẳng đặt bát đũa xuống, mà Túc Khiêm thấy thế cũng đặt đồ trên tay xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Hai người chờ dạy bảo.
Nhưng ba Tô nhìn bọn họ, lại chỉ nói: “Các con tiếp tục ăn đi.”
Giọng ông vẫn dịu dàng ấm áp, bình tĩnh tự nhiên, không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào khác.
Tô Dục Chu và Túc Khiêm liếc nhau một cái, đành phải cầm bát lên, sau đó tiếp tục im lặng dùng bữa.
Trong căn phòng ăn không mấy rộng rãi của nhà họ Tô, Omega với thân hình cao lớn cùng Alpha có vẻ hơi gầy gò ngồi cạnh nhau, lẳng lặng ăn cơm.
Trong cái nắng trong veo của buổi sáng, bọn họ trông đẹp đôi hài hòa đến vậy, bầu không khí thân mật chảy xuôi giữa cả hai khiến người ngoài không thể xen vào.
Ba Tô rõ ràng cảm giác được.
Giờ phút này, Chu Chu ngồi cạnh Túc Khiêm, cậu toát ra vẻ bình yên đến từ sâu trong lòng, là điều ông rất hiếm khi thấy được. Lâm Tử còn nhớ rõ trước kia, ông sẽ thường xuyên cảm nhận được một sự hoang mang và yếu ớt từ con trai, nhưng giờ, loại cảm giác ấy dường như đã tan biến.
Cho dù chỉ cúi đầu ăn cơm, cho dù không có bất cứ trao đổi nào, nhưng giữa hai con người đang ngồi trước mặt ông, dường như luôn có một loại từ trường nào đó dao động, để người ta biết được họ thuộc về nhau.
Chỉ nhìn bọn họ thôi cũng khiến người ta ngóng trông một tình yêu tuyệt đẹp.
Ánh mắt ba Tô dần trở nên mềm mại, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài trong lòng.
Vốn chỉ là vì con trai thích, người làm ba không thể không xuôi theo, nhưng thấy được cảnh này, cuối cùng lại có chút thay đổi.
Trước đây, hôn nhân của ông và Tô Lan, thật ra cũng không được người nhà đồng ý, thế nên đã xảy ra rất nhiều chuyện không mấy vui vẻ, cũng may kết cục vẫn là tốt đẹp.
Mà giờ, sao ồn có thể nhẫn tâm để con mình trải qua những lận đận trước đây của bọn họ?
Nghĩ đến đây, rốt cuộc ba Tô vẫn mềm lòng.
Ông thu hồi tầm mắt, đứng dậy thu dọn chén đũa của Tô Lan, im lìm trở lại phòng bếp.
Nhìn bóng dáng ông rời đi, Tô Lan gãi đầu, vẻ mặt rối rắm.
Mà Tô Dục Chu đã ngừng ăn, cậu hết nhìn Tô Lan rồi lại nhìn bóng lưng ba mình, ánh mắt toát lên chút nghi hoặc.
Rốt cuộc tình huống hiện giờ là sao vậy?
Papa không nói với mẹ sao? Vậy tại sao mẹ lại có biểu cảm như vậy?
Tô Lan thở ngắn than dài mà quay đầu lại, kết quả nhìn thấy bản mặt này của con trai, một hơi tức khắc nghẹn ở ngực.
Thằng ranh xui xẻo này, hại chết mẹ mi rồi! Thứ quan trọng như thế tại sao lại không cất kĩ hả? Giờ Tiểu Tử phạt bà đêm nay ngủ sô pha, bà sắp khóc chết rồi!
Nhưng mà ngại uy nghiêm của một người mẹ, Tô Lan không tiện nổi giận, thậm chí oán giận một câu cũng không được, bà đành phải sầm mặt nói: “Ăn uống đàng hoàng đi, đừng có nhìn Đông nhìn Tây.”
Thấy mẹ nổi giận, Tô Dục Chu vội vàng cúi đầu, chú tâm ăn cháo.
Sau khi ăn xong, Tô Lan tức giận đầy mình cũng không buông tha cho cậu, kéo con trai ra vườn hoa dọn cỏ.
Bà cảm thấy trước đây mình đã quá nuông chiều đứa con này, lo lắng ảnh hưởng việc học nên chưa bao giờ sai Tô Dục Chu làm mấy việc nặng, thế nên mới yếu nhớt như vậy.
Từ giờ trở đi phải rèn lại cho tử tế!
Túc Khiêm muốn hỗ trợ, lại bà bắt quay về phòng.
Theo lời Tô Lan thì là, dù anh có cường tráng đến mức nào thì vẫn là Omega, không thể cướp việc của Alpha được. Hơn nữa bà cũng lo lắng, Túc Khiêm cứ tiếp tục rèn luyện thế này, con trai cưng của bà sẽ càng nuốt không trôi.
Việc này là danh dự của một Alpha, bà tuyệt đối không thể để con trai tiếp tục yếu đuối như vậy được!
Túc Khiêm bất đắc dĩ trở vào trong.
Ba Tô đã làm xong tất cả việc nhà, đang ngồi trên sô pha, mở TV, vừa dùng sợi len đan gì đó vừa nhìn màn hình.
Túc Khiêm ngẫm nghĩ, nhấc chân đi tới, ngồi xuống cạnh ba Tô.
Nhận thấy Túc Khiêm lại gần, ba Tô ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Đối với Túc Khiêm, tâm trạng của ba Tô vẫn rất phức tạp. Ngày hôm qua còn là con dâu, hôm nay đã thành con rể, biến chuyển thân phận kiểu này thật sự quá đột ngột. Ông mím môi, không nói gì thêm, lại quay đầu tiếp tục nhìn về phía TV, tay không ngừng chuyển động.
Túc Khiêm cũng nhạy bén nhận thấy được thái độ của ba Tô với mình hình như đã thay đổi. Trong đầu anh có suy đoán, chỉ là không dám chắc.
Nhìn sợi len trên tay ba Tô, anh hỏi: “Bác đang đan gì vậy ạ?”
“Khăn quàng cổ cho Tiểu Vũ.” Ba Tô nói: “Con bé đang ở nước ngoài, thời tiết khác với trong nước, bên kia đã bắt đầu có tuyết rơi rồi.”
“Tiểu Vũ là chị của Chu Chu ạ?”
“Ừ.” Nhắc đến con gái, trên mặt ba Tô lại hiện nét cười: “Tết con bé sẽ về chơi, đến lúc đó… Các con có thể gặp nhau.”
Túc Khiêm nhìn nụ cười hiền từ của ông, bỗng hỏi: “Năm nay… Con có thể đến nhà họ Tô ăn Tết ạ?”
Ba Tô ngẩn ra.
“Con không cần về nhà sao?”
Túc Khiêm lắc đầu: “Đã rất nhiều năm… Con đón Tết một mình. Không biết bác có chịu chứa chấp con không ạ?”
Ba Tô có chút kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt trở nên mềm mại. Ông hỏi: “Ba mẹ con…”
“Mẹ con qua đời từ lúc con còn rất nhỏ, con không còn nhớ mẹ trông như thế nào, nhưng bà cũng là Omega. Con đã nghĩ nếu như mẹ còn sống, chắc hẳn bà cũng sẽ xinh đẹp hiền từ giống như bác.”
“Còn ba con… Ông ấy không quan tâm.”
Trong mắt ba Tô lại có thêm vài phần thương tiếc cảm thông. Omega vốn khá đa sầu đa cảm, nghe Túc Khiêm nói, ông tức khắc tưởng tượng ra rất nhiều chuyện. Có thân phận sóng gió như vậy, chẳng trách thằng bé trưởng thành lại như thế, cuộc sống đã ép cậu ấy phải tự mình đảm đương mọi thứ.
“Đứa nhỏ đáng thương…”
Ba Tô buông cuộn len, giang hai tay, nhẹ nhàng cho Túc Khiêm một cái ôm.
Túc Khiêm nao nao.
Pheromone mùi đào nhàn nhạt trên người ông khiến anh cảm thấy cõi lòng trướng đầy ấm áp, mơ hồ còn thấy sống mũi cay cay.
Ba Tô ôm Túc Khiêm giống như ôm một đứa trẻ, dịu dàng xoa sau đầu anh, sau đó buông người ra. Ông nhìn Túc Khiêm, dịu giọng nói: “Về sau chúng ta sẽ là người một nhà, con muốn đến thì cứ đến, nơi này sẽ luôn mở rộng cửa chào đón con.”
Túc Khiêm cong môi, tạo thành một nụ cười nhạt, nhưng dịu dàng khó có thể miêu tả thành lời.
“Cảm ơn ba.”
Anh một lần nữa nói ra xưng hô thân mật này, mà lần này, cả hai đều không cảm thấy bất ngờ.
“Để ba cũng đan cho con một cái.” Ba Tô ôm cuộn len: “Đến lúc đó cũng đan cho Chu Chu một cái mới luôn, làm thành một cặp cho hai đứa.”
Hai người bắt đầu thảo luận đủ chuyện. Cuối cùng, Túc Khiêm không nhịn được nói: “Ba có thể dạy con cách đan khăn không?”
Ba Tô nghi hoặc nhìn anh.
Túc Khiêm muốn cố gắng để biểu cảm của mình trông tự nhiên hết sức có thể, nhưng vành tai đỏ ửng đã bán đứng anh.
Anh khẽ ho một tiếng: “Con muốn đan cho Chu Chu một cái.”
Ba Tô nhìn Túc Khiêm, ánh mắt càng thêm hiền hòa. Ông nhận thấy được, tuy là quan hệ của Túc Khiêm và con trai mình có hơi phá vỡ truyền thống, mặc dù ngoại hình của Túc Khiêm không có gì giống O, nhưng trên người chàng trai này vẫn có những tính cách đặc điểm thuộc về Omega.
Chút ngăn cách cuối cùng trong lòng ông biến mất, với đứa nhỏ này, ngoài sự bội phục trước đó thì còn có thêm rất nhiều thương yêu.
“Được, để ba dạy cho con.” Ông tủm tỉm nói.
Thế là, Túc Khiêm vụng về bắt đầu hành trình học cách đan khăn quàng cổ của mình.
Đến lúc Tô Lan và Tô Dục Chu dọn cỏ xong, trở vào nhà thì hai người đã vô cùng hòa hợp.
Tô Lan hoàn toàn không phát hiện gì, bà nhận được cuộc gọi khẩn của quản lý mà dự án bà đang làm nên về phòng làm việc giải quyết.
Còn Tô Dục Chu thì đỡ cái eo lại bị tàn phá, bước vào chứng kiến cảnh tượng như vậy, tảng đá lớn vẫn luôn treo trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống một nửa.
Chỉ cần được ba chấp thuận thì sớm muộn mẹ cũng sẽ đồng ý.
Túc Khiêm nghe được tiếng bọn họ trở lại, trước khi Tô Dục Chu đi tới đã cất hết len trong tay, còn nháy mắt ra hiệu với ba Tô. Ba Tô cũng rất phối hợp, trộm cười, không vạch trần trò vặt của Túc Khiêm.
Tiếp đó Túc Khiêm kéo Tô Dục Chu về phòng, xoa bóp cho cậu.
Đến chiều thì anh lái xe đưa Tô Dục Chu trở về phòng trọ, vì hôm sau trường cậu cũng khai giảng.
Tô Lan tiễn bọn họ đi, bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng chạy về trong phòng, lấy túi quà hôm qua Túc Khiêm mang tới ra.
“Đây là quà Tiểu Khiêm tặng.” Tô Lan nói.
Lâm Tử cũng tò mò đi tới.
Trên hộp quà có dán giấy ghi chú, Lâm Tử cầm phần của mình ngắm nghía. Một cái hộp vuông lớn được đóng gói rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là người tặng rất có lòng chọn lựa.
Vừa mở ra, mắt Lâm Tử lập tức sáng lên.
Thế mà lại là nguyên một bộ mỹ phẩm dưỡng da, hơn nữa còn là nhãn hiệu ông hay dùng nhất. Nhưng bộ sưu tập này đắt tiền hơn mấy thứ ông dùng nhiều, thuộc về mặt hàng cao cấp.
Lâm Tử lấy ra một lọ nước hoa, nhỏ một giọt lên mu bàn tay, nhẹ nhàng hít hà, lập tức làm vẻ mặt hưởng thụ.
“Tiểu Khiêm có lòng quá, nhưng mấy thứ này rất đắt…”
Lâm Tử nhìn nguyên bộ mỹ phẩm dưỡng da giá cả xa xỉ trên bàn, có hơi phiền muộn nói.
Mà Tô Lan ở bên cạnh nhìn hộp quà của mình, lại nhìn quà của chồng, trong lòng có chút bất mãn. Hộp quà của bà chỉ to bằng bàn tay, đặt cạnh hộp mỹ phẩm dưỡng da siêu giá trị của Lâm Tử trông như một món đồ tặng kèm.
Tô Lan ôm tay, nhìn chằm chằm hộp quà của mình hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở ra xem.
Đến khi cái nắp được nhấc lên, bà mới biết, thế mà trong cái hộp này lại lẳng lặng nằm một chiếc…