Một Bước Lên Tiên

Chương 1004: Sự phẫn nộ đáng sợ



Ba người đều không biết mình vì sao mà chết, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ Bạch Diệc Phi ra tay thế nào.

Mà đôi mắt Bạch Diệc Phi lúc này dường như đã đỏ ngầu lên, anh quay lưng lại với Thập Vân và Di Trà, khí thế trên người vô cùng lẫm liệt, quần áo không có gió thổi mà vẫn tự bay phần phật.

Lúc này, đột nhiên bên cạnh có hai người mặc đồ đen lao đến, đồng thời cầm dao chém về phía Bạch Diệc Phi.

Di Trà sau khi nhìn thấy, đang định nhắc nhở Bạch Diệc Phi, kết quả vừa mới định mở miệng thì đã thấy Bạch Diệc Phi di chuyển.

Anh xoay người, tung một cú đấm lên người gã mặc đồ đen ở phía sau bên phải, đánh trúng vào vai của người nọ.

“A!”

Sau tiếng kêu thảm thiết, người nọ bay thẳng về phía sau đập mạnh lên tường, “Phụt” một cái nôn ra một ngụm máu tươi, cuối cùng còn chưa kịp nói gì đã lăn ra tắt thở.

Mà động tác của tên mặc đồ đen còn lại thì chậm hơn một chút, đợi đến khi sắp chém được vào người Bạch Diệc phi thì đã nhìn thấy đồng bọn của mình chết rồi.

Hắn ta lập tức có ý định rút lui, muốn thu tay lại bỏ chạy.

Nhưng hắn ta mới ngừng lại một chút, Bạch Diệc Phi đã xoay người, một tay túm chặt lấy cổ của hắn ta.

Chỉ nghe thấy “Rắc rắc”, đầuc ủa người nọ lệch sang một bên, tắt thở.

Thập Vân nhìn thấy cảnh này thì ngây ra như phỗng.

Còn về Di Trà, anh ta biết Bạch Diệc Phi rất giỏi, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Bạch Diệc Phi giết người thì đột nhiên bị doạ cho sợ run.

Đúng lúc này truyền đến một tiếng hét.

“Chỗ này còn có người!”

Ngay sau đó, lại có mấy người mặc đồ đen chạy tới, bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi.

“Giết chết anh ta, không được để người nào sống sót!”

Lại hét thêm một tiếng, sau đó tất cả bọn họ đều xông về phía Bạch Diệc Phi.

Mà trong ánh sáng mờ ảo, bọn họ đều không hề chú ý đến, chỗ bước chân mà bọn họ đi qua chính là thi thể của đồng bọn mình.

Bạch Diệc Phi giờ phút này đã hoàn toàn chìm vào trạng thái hoá cuồng, hai mắt anh sáng rực, sáng đến nỗi trong một không gian mờ ảo thế này mà vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt anh lấp lánh.

Bạch Diệc Phi mặc dù không có cảm tình gì với Thập lỗ, mối quan hệ sâu sắc, nhưng dù gì Thập Lỗ cũng đã giúp đỡ anh khi anh gặp phải khó khăn.

Thậm chí chiều ngày hôm qua, Thập Lỗ còn bị người của sòng bạc đánh cho một trận.

Rõ ràng tối nay bọn họ vẫn còn ngồi ăn chung với nhau, nói chuyện với nhau, vậy mà bây giờ lại bị người ta giết chết rồi.

Ngoài ông ta ra, người của cả thôn này cũng đều bị giết hết.

Mỗi một người ở đây đều vô tội.

Nhưng bọn họ lại bị giết chết hết rồi!

Mà tối hôm qua sau khi Di Trà nói với anh những chuyện kia xong, anh đã biết được tính cách của đại công tước không phải là một kẻ chịu thiệt thòi mà phải nín nhịn, như vậy, thủ hạ mà hắn ta đưa theo cũng cùng một giuộc với nhau.

Anh đã dự đoán đám người kia sẽ đến tìm mình gây rối, nhưng anh lại không ngờ được, bọn họ lại dám giết hết người dân của cả một thôn, còn đốt trụi tất cả mọi thứ.

Cho nên, Bạch Diệc Phi phẫn nộ.

Cảm xúc của anh đã đạt đến đỉnh điểm.

“Giết!”

Đám người mặc đồ đen vừa hét vừa xông về phía Bạch Diệc Phi.

Xong…

Người vốn dĩ đang đứng ở đó lại đột nhiên biến mất.

Cả đám đều ngẩn ra.

Mà một giây sau đó, người nọ liền xuất hiện ở phía sau lưng của đám người mặc đồ đen, ngay sau đó là những tiếng kêu thét thảm thiết vang lên.

“A!”

“A!”

Sau tiếng kêu thảm thiết vang lên, xung quanh bọn họ là tứ chi và máu me văng lên tung toé.

Trong tay Bạch Diệc Phi không hề có vũ khí, anh dùng tay không xé đứt cánh tay của đám người kia.

“Mau chạy!”

Mấy người còn lại bị bộ dáng khủng bố của Bạch Diệc Phi doạ cho sợ xanh mặt, lục tục muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc, bọn họ chỉ có thực lực của cao thủ cấp ba, đối với Bạch Diệc Phi mà nói cũng chỉ như đám kiến hôi mà thôi.

Rất nhanh, động tác của Bạch Diệc Phi thoăn thoắt giữa đám người, hoặc là xé đứt cánh tay hoặc là xé đứt đầu của bọn chúng.

Chẳng bao lâu sau, đám người mặc đồ đen đã bị Bạch Diệc Phi giải quyết hết, hơn nữa thủ đoạn của anh còn cực kỳ tàn nhẫn.

Bạch Diệc Phi đứng giữa đám thi thể, trên tay còn dính đầy máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ tong tong xuống mặt đất.

Thập Vân chứng kiến cảnh này, miệng há thật to, ngập trong mắt là sự kinh hãi.

Dường như hôm qua cô ta còn cười nhạo người của đại lục phương Bắc là một đám yếu như gà, mà vốn dĩ thực lực của người đến từ đại lục phương Bắc cũng rất yếu, cô ta cũng không nhìn ra được cảnh giới của đối phương.

Cho nên, cô ta đã cho rằng Bạch Diệc Phi cũng như vậy.

Nhưng trên thực tế, cô ta sai rồi.

Đến tận lúc này cô ta mới hiểu được, vì sao mà cô ta không nhìn ra được thực lực của đối phương, đó là bởi vì cảnh giới của Bạch Diệc Phi đã cao hơn cô ta rất nhiều, mà cô ta từ trước đến giờ chưa từng được gặp người nào giỏi như vậy, lại còn là người của đại lục phương Bắc.

Còn về Di Trà, anh ta lúc này đã cực kỳ sợ Bạch Diệc Phi.

Cách giết người của Bạch Diệc Phi quá đáng sợ, anh ta đã bị doạ cho đổ đầy mồ hôi lạnh trên người.

Anh ta không phải là chưa từng gặp cao thủ cấp một, nhưng trước giờ chưa từng gặp một cao thủ cấp một như Bạch Diệc Phi, thực lực mà anh để lộ ra, chỉ sợ là còn mạnh hơn cả cao thủ cấp một trung cấp!

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu cực kỳ bi thương.

“Bố!”

Từ Vân sau khi hoàn hồn, cuối cùng cũng nhìn thấy bố mình, bố của cô ta đã bị người ta giết chết.

Cô ta bổ nhào đến, nằm bò nửa người lên người của Thập Lỗ, gào khóc bi thương.

Lúc này, cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng đã thoát khỏi trạng thái hoá cuồng, nhưng mà, trong lòng anh vẫn còn rất phẫn nộ, ý muốn giết người của anh với đám người kia vẫn còn chưa tan hết.



Ngọn lửa này phải đến khi trời hửng sáng mới tắt.

Mà cả thôn làng đã bị ngọn lửa thiêu rụi không còn lại gì, không chỉ là những căn nhà mà còn cả người sống tại đây nữa.

Bạch Diệc Phi chuyển thi thể của Thập lỗ ra trước nên thi thể của ông ta mới không bị thiêu thành tro.

Sau đó bọn họ tìm được một chỗ khá tốt, chôn cất cho Thập Lỗ rồi lập một bia mộ cho ông ta.

Thập Vân mặc bộ quần áo tang quỳ trước ngôi mộ, cô ta đã khóc đến cạn cả nước mắt, cho nên giờ phút này cô ta chỉ ngơ ngẩn ngồi nhìn vào nấm mồ, nhìn vào tấm bia mộ.

Bạch Diệc phi thấy vậy cũng không biết nên an ủi cô ta thế nào, chỉ đành đứng ở bên cạnh cùng với cô ta.

Di Trà cũng không biết phải nói gì để an ủi nên cũng đứng chung ở đó, yên lặng ở chung với bọn họ.

Không biết đã qua bao lâu, Thập Vân đột nhiên nói bằng giọng khản đặc: “Đêm hôm qua, trong thôn đột nhiên bốc cháy…”.

“Bố tôi khoác vội áo rồi chạy ra ngoài xem xét tình hình, sau đó tôi liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ông ấy”.

“Tôi rất sợ, từ sau cửa sổ nhìn ra ngoài tôi thấy có rất nhiều người mặc đồ đen, bọn họ thấy ai liền chém người đó, trong tay còn cầm bó đuốc, đi đến đâu châm lửa đốt nhà đến đấy”.

“Tôi nhìn thấy có một người mặc đồ đen châm lửa đốt nhà của mình, tôi liền xông ra ngoài, tôi muốn đi xem bố tôi thế nào, nhưng mà tôi lại bị bọn họ bắt lại”.

“Bọn họ còn bắt bạn của anh rồi”.

Nghe thấy câu này, Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: “Bắt đi đâu rồi?”

“Tôi không biết”, Thập Vân lắc đầu, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày.

Lúc này, Thập Vân dường như nhớ đến cái gì, lại nói: “Ồ, bọn họ hình như nói, đây là người phụ nữ của Bắc lão đại, muốn mang đi tặng cho đại công tước”.

Lời vừa dứt, ánh mắt Bạch Diệc Phi liền thay đổi, sự phẫn nộ và cảm giác giết chóc trong lòng lại nổi lên lần nữa.

Đại công tước!

Di Trà thấy vậy lập tức đoán được Bạch Diệc Phi muốn làm gì, cho nên mới khuyên nhủ: “Anh Bạch, đại công tước không dễ đối phó, chúng ta vẫn nên…”.

Xong, anh ta còn chưa kịp nói xong, Bạch Diệc Phi đã không thèm để ý đến anh ta, mà khom người cúi đầu lễ Thập Lỗ một cái: “Cảm ơn, xin lỗi!”

Cảm hơn sự giúp đỡ của ông ta hai ngày qua, xin lỗi bởi vì anh mà mang đến hoạ sát thân cho ông ta.

Thập Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, ánh mắt còn mang theo chút oán hận: “Rốt cuộc anh là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.