Một Bước Lên Tiên

Chương 1084: Cảnh Giới Siêu Thần





Cùng lúc đó, Tử Y cũng phi thân tới, bà ta vung tay làm vỡ nát những hòn đá ngầm, tiếp đó tung ra một chưởng vỗ về phía Nguyệt.

      "Bùm!"  
      "Bùm!"  
      "Bùm!"  
      Liên tiếp vài tiếng nổ tung, một luồng năng lượng khổng lồ bắn về phía Nguyệt cùng Vũ Mạt.

      Nguyệt ôm chầm lấy Vũ Mạt giống như còn định lùi lại, nhưng Vũ Mạt lại hét lên: “Để tôi lên!”  
      Vũ Mạt trừng mắt nhìn Nguyệt, đề khí nhảy lên phía trước, trực tiếp giẫm lên sức mạnh vô hình do Tử Y đánh tới.

      "Bùm!"  
      Sau một tiếng động lớn, cả hai cùng nhau bay ra ngoài.

      Nguyệt thấy vậy đang muốn tiếp lấy Vũ Mạt thì bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm phía sau lưng, quay người liền thấy Tân Thu vậy mà đã đứng phía sau ông ta.

      “Sư đệ”.

      “Tôi đã thành công đạt tới cảnh giới cấp siêu thần”.

     ...! 
      Trên một con thuyền khác Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc vẫn đang chờ thời cơ hành động, không chỉ bởi vì cuộc chiến cấp bậc cao này bọn họ không thể chen tay vào, mà còn vì bọn họ bị trận chiến này chấn động tâm can.


      Cả hai người họ đều là đồ đệ của Tân Thu, tất nhiên biết được kế hoạch của ông ta, chính vì vậy bọn họ mới có ý muốn giết chết Tân Thu.

      Hiện tại chứng kiến cuộc chiến giữa bọn họ mới phát hiện ra rằng với thực lực cảnh giới võ thần trung cấp của mình, trước mặt những vị tiền bối này căn bản không hứng được một cái phất tay.

      Cát Tắc do dự rồi: “Tiếp tục hay là..."  
      “Tiếp tục!", Lương Minh Nguyệt cũng phân vân, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng quyết định đánh một canh bạc.

      Cát Tắc nhìn cảnh quay trong video, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

      Lương Minh Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta đã không có đường lui nữa rồi”.

     ...! 
      Đã ra khơi xa bờ, trên chiếc thuyền giữa biển lớn nơi xa, đứng rất nhiều người.

      Họ nhìn những hòn đảo đá ngầm nơi xa đã bốc lên khói bụi, tất cả đều vô cùng kinh hãi.

      Mà thời gian Bạch Diệc Phi tỉnh dậy ở trong cabin sớm hơn ước tính của Nguyệt.

      Vừa tỉnh dậy liền thấy Lý Tuyết cùng Lưu Hiểu Anh đang lau thân thể cho mình.

      Lý Tuyết vừa hay ngẩng đầu, cùng Bạch Diệc Phi bốn mắt nhìn nhau, liền sững sờ tại chỗ.

      “Sao thế?”, Lưu Hiểu Anh thấy Lý Tuyết không nhúc nhích, không nhịn được mà hỏi một câu, đồng thời theo đó nhìn sang.

      Kết quả là cô cũng đụng phải ánh mắt của Bạch Diệc Phi.

      Hai người cùng một lúc bổ nhào vào trong ngực Bạch Diệc Phi, thấp giọng thút thít.

      Lần này là vui mừng tới bật khóc.

      “Anh tỉnh rồi, quá tốt rồi…”  
      "Thực sự không sao nữa rồi..."  
      Nguyệt nói rằng chỉ cần Bạch Diệc Phi vượt qua đêm nay thì sẽ không có chuyện gì nữa, vì vậy bọn họ kích động không thôi khi thấy Bạch Diệc Phi tỉnh lại.

      Điều hạnh phúc nhất trên thế giới này có lẽ là tìm lại được người mà bạn quan tâm nhất tưởng như đã đánh mất.

      Trần Hạo đang canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong cũng không dằn được mà tông cửa xông vào, thấy Bạch Diệc Phi tỉnh lại cũng rất hưng phấn: “Đại ca, anh tỉnh rồi!”  
      Bạch Diệc Phi cười với anh ta, sau đó liền ngồi dậy.

      Lúc này anh mới phát giác có điều không ổn: “Những người khác đâu? Ông tổ đâu?”  
      Lý Tuyết cùng Lưu Hiểu Anh vẫn luôn canh giữ bên người Bạch Diệc Phi nên không biết chuyện xảy ra bên ngoài.

      Nhưng Trần Hạo biết, do đó khỉ Bạch Diệc Phi hỏi, ánh mắt liền đảo loạn xung quanh, chột dạ trả lời: “Đại ca, anh vừa tỉnh vẫn cần phải tĩnh dưỡng thêm, cứ nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được”.

      Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn dáng vẻ này của Trần Hạo liền hiểu ra, hơn nữa anh cũng cảm giác được thuyền đang chuyển động, chứng tỏ lúc này bọn họ đã rời khỏi bờ biển.


      Vì để chứng thực suy nghĩ của mình, Bạch Diệc Phi liền xuống giường trực tiếp mở rèm cửa, ánh trăng mờ ảo tràn vào phòng.

      Anh nhìn bầu trời đầy sao, ở phía bên phải còn treo một vầng trăng khuyết.

      Bạch Diệc Phi lập tức vui mừng, trời đã về đêm!  
      Cuối cùng thì anh cũng có thể nhìn thấy màn đêm rồi.

      Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới một trận tiếng ngâm rất nhỏ rất nhỏ.

      Sắc mặt Bạch Diệc Phi lập tức chìm xuống.

      Trần Hạo thấy vậy thì vội vàng khuyên nhủ: “Đại ca…”  
      Tuy nhiên Bạch Diệc Phi trực tiếp đẩy anh ta ra rồi bước ra ngoài.

      Sau khi bước ra khỏi cabin, mấy người Bạch Vân Bằng rất vui mừng khi thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh, nhưng nhìn trạng thái này của anh, bọn họ biết là không ổn, nhanh chóng ngăn anh lại.

      “Bạch Diệc Phi, đừng hấp tấp!"  
      "Chiến đấu ở loại cảnh giới như bọn họ anh có tới đó cũng vô dụng, ngược lại còn khiến anh mất mạng lần nữa, cũng sẽ khiến cho những người anh em cùng anh vào sinh ra tử mất mạng theo”.

      “Không lẽ anh không hề quan tâm tới tính mạng của họ sao? Anh muốn ông ấy cứu anh vô ích sao?”  
      Bạch Diệc Phi đứng ở nơi đó, siết chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gân xanh.

      Thật ra thân thể của Bạch Diệc Phi không hề yếu ớt như lời Trần Hạo nói, ngược lại còn rất có tinh thần, anh cảm thấy thân thể hiện tại tràn đầy sức lực.

      Nguyệt đã sử dụng một nửa công lực của mình để cứu Bạch Diệc Phi, cho nên vẫn còn một phần sức mạnh trong cơ thể anh chưa bị tiêu hao.

      Công lực của Nguyệt đã đả thông kinh mạch khắp cơ thể anh, anh mới không hề hấn gì, mà khai thông là một quá trình tiêu hao công lực, hiện tại tất cả đều đã được đả thông, phần sức mạnh chưa bị tiêu hao hoàn toàn kia vẫn còn sót lại trong cơ thể Bạch Diệc Phi.

      Vì vậy anh cảm thấy trở lại chưa chắc đã giống như lời Bạch Vân Bằng nói.

      Nhưng anh vẫn phải cân nhắc tới những người ở trên thuyền, tất cả đều là anh em của anh, còn có hai người phụ nữ anh yêu.

      Vì vậy, anh nói: “"Đưa tôi xuồng cứu hộ”.

     ...! 
      Trên đảo đá ngầm.

      Khi Tân Thu nói rằng mình đã đạt đến cảnh giới siêu thần thì khí tức toàn thân trong giây lát trở nên lạnh lẽo.

      Ông ta biết, cảnh giới siêu thần đã vượt qua nhận thức của rất nhiều người, khi thực sự bước vào cảnh giới này mới biết cảnh giới siêu thần đáng sợ như thế nào.

      Vào lúc này, những mảnh đá ngầm bắn tung tóe dường như bị thứ gì đó giữ lại, tiếp đó trên bề mặt đá đột nhiên bọc một tầng sương trắng.


      Cuối cùng chúng lũ lượt rơi xuống mặt đất.

      Đồng thời, vùng đất dưới chân họ đều kết thành một lớp tinh thể màu trắng.

      Một cánh tay của Tân Thu ấn chặt lấy bả vai của Nguyệt, một nửa cơ thể Nguyệt trong nháy mắt được bao bọc trong những tinh thể màu trắng.

      Các tinh thể màu trắng là sương giá, hoặc cũng có thể nói là băng.

      Lương Minh Nguyệt cùng Cát Tắc đang trốn trong cabin chấn kinh.

      Con người vậy mà có thể kiểm soát nhiệt độ và đóng băng những thứ xung quanh?  
      Thật quá đáng sợ.

      Ngay cả Tử Y Thiên Kỳ cùng Vũ Mạt đang đứng xung quanh họ chứng kiến tình huống này cũng kinh hoàng biến sắc.

      Bọn họ bất giác dừng lại động tác, tất cả đều chăm chú nhìn về phía Tân Thu.

      Trong khoảnh khắc, Nguyệt bị đông thành một tác phẩm điêu khắc băng hình người.

      Tân Thu từ từ buông Nguyệt ra, trong mắt lóe lên tia hưng phấn và kích động khó có thể che giấu.

      "Cùng một cảnh giới, tôi không nắm chắc có thể đánh bại được ông nên đã đặc biệt sắp đặt bố cục ngày hôm nay”.

      “Tôi cũng biết ông sớm đã nhìn thấu, nên nói không ít người cũng đã nhìn thấu rồi”.

      “Ông cho rằng sở trường lớn nhất của tôi là chăm chỉ khắc khổ, cho nên dù có nhìn thấu cũng không để trong lòng”.

      “Nhưng ông sai rồi”.

      "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ khiến ông coi trọng bố cục này, bởi bản thân tôi cũng thừa nhận rằng mình thực sự đặc biệt cố gắng nỗ lực”.

      "Với sự cố gắng và chăm chỉ của tôi ngày này qua ngày khác, dù cho các người đã nhìn thấu ván cờ này, tôi cũng đã tiến vào võ cảnh siêu thần trước các người một bước”.

      "Vì vậy, cái bẫy này là cố ý làm cho mấy người xem, điều mà tôi thực sự âm thầm làm là cố gắng hết sức tiến nhập vào cảnh giới siêu thần”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.