Một Bước Lên Tiên

Chương 125: Tội giết người



"Liễu Tiêu Dao, tao khuyên mày nên bình tĩnh. Vốn dĩ chỉ ngồi tù mấy năm, nhưng cộng thêm tội danh bắt cóc thì tao không biết sẽ tăng thêm bao lâu đâu".

Liễu Tiêu Dao khịt mũi: "Bạch Diệc Phi! Đừng có dùng mấy lời lẽ đó dụ dỗ tao, tao nói lần cuối, bảo đám cảnh sát đó đừng đến sân bay bắt tao, nếu tao nhìn thấy cảnh sát thì sẽ giết cô ta ngay lập tức!"

Sau khi nói xong thì Liễu Tiêu Dao cúp máy.

Tần Hoa vốn định bảo người của mình đến sân bay bắt người, nhưng Bạch Diệc Phi đã lên tiếng ngăn cản.

Tần Hoa khó hiểu nhìn anh: "Sao vậy? Nếu không bắt bọn họ thì bọn họ sẽ trốn ra nước ngoài, cậu lo lắng cho Hà Viên Viên sao? Đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ giải cứu được con tin".

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Anh không thấy chuyện này quá rõ ràng sao? Hơn nữa không phải nhà họ Liễu có sân bay và đường bay riêng hả?"

“Ý cậu là bọn họ cố ý nói đang ở sân bay?”, Tần Hoa phản ứng lại: “Sau đó dụ chúng ta đến đó, nhưng thật ra bọn họ lại rời đi bằng sân bay riêng!”

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Manh mối quá rõ ràng, vừa rồi giọng nói phát ra từ điện thoại tuy là ở sân bay, nhưng khi Hà Viên Viên trả lời điện thoại thì âm thanh rõ ràng nhỏ đi”.

Tần Hoa sững sờ, anh ta suy nghĩ một lát, đúng là như thế, anh ta sửng sốt nói: "Âm thanh đó là bản ghi âm trên điện thoại hả?"

“Có lẽ là thế”, Bạch Diệc Phi gật đầu: “Lúc hắn ta đưa điện thoại cho Hà Viên Viên thì bản ghi âm trên điện thoại kia không theo kịp, cho nên âm thanh bị nhỏ đi”.

"Nhưng Liễu Tiêu Dao không thể ngốc như vậy được".

Sau khi Tần Hoa nghe thấy thế thì rầu rĩ nói: "Có thể hắn ta vì muốn chạy trốn quá nên không để ý đến những chi tiết này?"

“Không, sẽ không!”, Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Thử nghĩ xem, nếu chúng ta muốn chạy trốn thì sao có thể tiết lộ vị trí của bản thân, nhưng hắn ta lại nói ra trực tiếp như thế, hơn nữa thêm cả manh mối về âm thanh nữa, tất cả mọi thứ có vẻ quá rõ ràng và bất thường”.

Tần Hoa giật mình, vậy bọn họ phải đi đâu đây?

Bạch Diệc Phi nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ không ở sân bay, cũng không phải trên ở đường bay riêng. Nhưng tóm lại hiện giờ bọn họ ở đâu, thì..."

Thật sự khó đoán.

Tần Hoa cau mày, nếu không phải ở sân bay thì rất khó tìm được vị trí mà bọn họ xuất phát.

Lúc này điện thoại của Bạch Diệc Phi lại vang lên...

Một giờ sau, một chiếc tàu buôn khổng lồ rời khỏi cảng Thiên Bắc, nó đi từ từ về phía biển xa xăm.

Trên boong tàu có rất nhiều bàn ăn, trong đó có một bàn tập hợp đám người Liễu Thị.

Liễu Long ngồi xuống ghế thở dài.

"Haiz!"

Liễu Tiêu Dao nhìn thấy thế thì nói: "Bố, bố đừng lo lắng, số tiền chúng ta lấy đi cũng tương tự như tài sản của Liễu Thị thôi. Chỉ cần chúng ta ra nước ngoài rồi làm lại từ đầu, thì chúng ta vẫn có thể như trước".

"Đám người đó thật sự ngu ngốc, tưởng bắt được chúng ta đơn giản như vậy sao?"

Liễu Tiêu Dao vừa dứt lời thì người nhà họ Liễu đã gật đầu khen gã thông minh.

"Đúng thế! Tiêu Dao từ nhỏ đã thông minh rồi".

"Lần này phải cảm ơn Tiêu Dao, nếu không tất cả sẽ bị bắt hết mất!"

"Đúng vậy, Tiêu Dao xứng đáng là người thừa kế của nhà họ Liễu chúng ta!"

Liễu Tiêu Dao nghe mọi người khen ngợi thì càng tự hào hơn, đồng thời gã cũng đang nghĩ về một tương lai tươi sáng.

Bọn họ có nhiều tiều thế này, đến khi ra nước ngoài sẽ thành lập công ty mới và cắm rễ ở nước ngoài, cảnh sát sẽ khó bắt được bọn họ, khi phát triển thành công rồi thì có thể quay trở lại trong nước, thậm chí có thể đánh bại tập đoàn Hầu Tước! Nhưng đáng tiếc đó chỉ là một giấc mơ.

"Này, mấy người đang liên hoan ở đây hả? Không phải muốn cho tôi biết cái giá phải trả khi đắc tội với Liễu Thị à? Giờ cứ thế mà đi sao?" Mọi người nghe thấy âm thanh này thì đều giật thót, bọn họ quay đầu lại đã thấy Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ và Tân Hoa đứng ở phía sau. Khuôn mặt liễu Tiêu Dao lập tức xuất hiện về kinh ngạc, gã đứng bật dậy: "Sao mày tìm được nơi này?" Bạch Diệc Phi lật mũi: "Không phải ai cũng ngốc đầu, đương nhiên là do có người quá tin".

Anh nói xong thì ba người ngồi xuống bàn đối diện. Người nhà họ Liễu nhìn thấy cảnh này thì tái cả mặt, bọn họ vô cùng sợ hãi.

Liễu Tiêu Dao liếc mắt nhìn về phía sau bọn họ, gã phát hiện chỉ có ba người bọn họ tới thì cao ngạo nói: "Hừ! chỉ có ba người tới mà muốn bắt bọn tao ấy hả? Quá ngây thơ!".

"Chúng tao có hơn ba mươi người ở đây. Mày nói thử xem mày bắt chúng tao, hay là chúng tao giết mày? Dù sao thì con tàu này cũng đang đi ra biển. Chúng tao ném mày thẳng xuống biển thì ai biết được chứ?"

Người nhà họ Liễu nghe thấy thế thì lập tức tỉnh táo lại, đúng vậy, bọn họ đông người thế này, còn bên kia chỉ có ba người, bọn họ có thể âm thầm ném ba kẻ đó xuống biển, như vậy thì có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật rồi.

Bạch Diệc Phi nghe thấy Liễu Tiêu Dao nói thế thì ánh mắt hơi lóe sáng, anh đang nghĩ đến điều gì đó.

Tần Hoa ở đứng bên cạnh nhắc nhở: "Chủ tịch Bạch, tôi biết cậu đang nghĩ gì. Tôi đối xử bình đẳng với cả tội phạm giết người, pháp luật cũng sẽ không tha cho bất kì kẻ giết người nào đâu".

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì nhún vai: "Nếu phòng vệ thì có tính không?"

Tần Hoa bất lực nói: "Tùy tình huống, phòng vệ quá mức cũng sẽ tính".

“Được rồi!”, Bạch Diệc Phi cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Liễu Tiêu Dao cũng nhận ra suy nghĩ của Bạch Diệc Phi, gã khó chịu hét lên: "Bạch Diệc Phi, mày còn muốn giết bọn tao sao? Tao nói cho mày biết, mày đừng có mà nghĩ nhiều. Chúng tao có nhiều người như vậy, còn chưa biết ai sẽ chết đâu!"

Bạch Diệc Phi bất lực nhún vai: "Anh cảnh sát đã nghe thấy chưa, là bọn họ muốn giết tôi, tôi chỉ phòng vệ thôi".

“Mẹ kiếp!”, Liễu Tiêu Dao tức giận chửi bới, sau đó gã nói: “Nói gì thì nói, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!”

Bạch Diệc Phi không nhìn Liễu Tiêu Dao mà quay sang Bạch Hổ: "Anh vất vả rồi, vừa mới trở lại đã phải làm việc luôn".

Thật ra hôm sau Bạch Hổ đã quay lại, nhưng anh ta không hề xuất hiện mà chỉ bí mật quan sát, cho đến khi Liễu Tiêu Dao dẫn người chạy trốn thì anh ta mới đi theo, sau đó thì báo cho Bạch Diệc Phi biết.

Đây là lý do tại sao Bạch Diệc Phi biết Liễu Tiêu Dao đang ở đây.

Thấy thái độ của Bạch Diệc Phi như thế thì Liễu Tiêu Dao vô cùng tức giận, gã hất tay quát lớn: "Giết nó cho tao!"

Gã vừa nói xong thì hơn chục người đứng lên, bọn họ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, chuẩn bị ra tay.

Tần Hoa cũng lấy súng ra rồi lên đạn.

"Mấy người phải suy nghĩ cho kỹ, mấy người chỉ phạm tội nhỏ thôi, ngồi tù vài năm là xong, nhưng nếu hôm nay ra tay thì sẽ phạm phải tội giết người, đến lúc đó tội sẽ không nhẹ đâu!"

"Nghĩ thử xem có đáng không?"

Liễu Tiêu Dao khịt mũi: "Đừng nghe nó nói vớ vẩn, chúng ta giết ba người chúng nó thì ai biết chứ? Đợi đến lúc ra nước ngoài rồi thì không ai có thể làm gì chúng ta?"

Những lời này khiến đám người Liễu Thị kiên định đứng về phía Liễu Tiêu Dao, nhưng câu nói tiếp theo của Tần Hoa lại khiến mọi người chấn động.

“Chúng tôi không ngu ngốc đến nỗi chỉ có ba người tới đây đâu, đội tiếp viện sẽ đến nhanh thôi, anh nghĩ trốn ra nước ngoài là không sao hả? "

"Đất nước hiện giờ tốt hơn trước kia nhiều, tôi tin rằng có thể bắt được tất cả những kẻ trốn ra nước ngoài!"

Tần Hoa nói rất đúng, bây giờ đất nước đang phát triển rất tốt, đã trở thành một quốc gia hùng mạnh, việc bắt tội phạm trong nước đương nhiên không khó, hơn nữa tội của bọn họ không nghiêm trọng, nhưng nếu ra tay thì thật sự sẽ thành tội phạm giết người.

Bản chất của hai tội này hoàn toàn khác.

Nhìn thấy thái độ của bọn họ thì Liễu Tiêu Dao không khỏi sốt ruột: "Đừng bị nó lừa, nó chỉ muốn mọi người thả lỏng cảnh giác rồi lọt bẫy thôi. Mọi người mau suy nghĩ kỹ đi, muốn đi tù hay là tiếp tục làm ăn cùng tôi?"

Người của Liễu Thị tiếp tục im lặng.

Bọn họ chạy trốn với Liễu Tiêu Dao vì không muốn ngồi tù, đồng thời cũng muốn được nhiều quyền lợi hơn, nhưng đây là tội giết người đó, hoàn toàn không giống với những việc nhỏ nhặt bọn họ phạm phải trước đây, thật sự không đáng!

Nhìn thấy cảnh này thì Liễu Tiêu Dao lại muốn thuyết phục bọn họ lần nữa, nhưng gã bỗng thấy Liễu Long cũng đã ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.