“Má ơi! Đừng nói là sai mình đi giết người phóng hỏa hay buôn bán chất cấm đấy nhá!”
Không thể trách Trần Hạo nghĩ như vậy được, căn nhà tận 3 – 4 triệu này cứ thế tặng thẳng cho hắn, lại còn trả viện phí cho hắn, thuê bảo mẫu chăm sóc mẹ hắn, vừa nhìn đã biết là muốn hắn làm chuyện gì đó không bình thường!
Vì thế Trần Hạo ôm theo tâm trạng bất an ở lại căn nhà.
Hôm sau, Trần Hạo gọi điện cho Bạch Diệc Phi. Hắn đã suy nghĩ cả một buổi tối, cho dù là giết người phóng hỏa hắn cũng nhận, dù sao cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có được.
“Lát nữa tôi sẽ đi đón mẹ sang. Cho dù anh bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, nhưng tôi hi vọng anh sẽ không nói với mẹ tôi, tôi không muốn bà chịu đả kích”.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không bảo anh đi làm chuyện gì trái đạo đức cả. Tôi cũng đã nói với anh, tôi là người làm ăn bình thường, chuyện cần làm cũng đứng đắn”, Bạch Diệc Phi trả lời qua điện thoại.
Trần Hạo nghi hoặc: “Vậy thì làm gì?”
“Anh cứ thu xếp ổn thỏa cho mẹ mình đi, có chuyện cần làm tôi sẽ tìm anh”.
…
Sau khi tan ca, Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ lại đến quán thịt nướng ngồi chờ.
Đến nơi thì Từ Lãng đã ở đó. Gã đã nướng ít đồ, còn có hai lon bia lạnh, vừa ăn vừa nhìn phía đối diện.
“Còn chưa xuất hiện sao?”, Bạch Diệc Phi ngồi ở một bên khác hỏi.
Từ Lãng gật đầu, ăn một miếng cà nướng: “Hai người không cần ngày nào cũng đến”.
Bởi vì chỉ có mình Từ Lãng từng gặp kẻ bỏ thuốc cho nên cho dù Bạch Diệc Phi và Bạch Hổ có đến cũng không nhận ra.
Bạch Diệc Phi biết nhưng anh rất lo lắng cho Lý Tuyết vì thể mới đích thân đến canh. Hơn nữa Bạch Hổ ở đây, nếu phát hiện ra kẻ đó thì cũng có thể giúp được.
“Ba người dù sao cũng mạnh hơn một người”, Bạch Diệc Phi trả lời.
Ba người yên lặng ăn đồ nướng, uống rượu.
Đột nhiên một người đẹp thân hình bốc lửa, mặc váy bó sát ngồi xuống chỗ trống duy nhất bên cạnh chiếc bàn hình vuông.
Ba người quay qua nhìn, Bạch Hổ và Từ Lãng chỉ liếc một cái lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa KTV.
Mà Bạch Diệc Phi lại cảm thấy nghi ngờ, người đẹp này trông rất quen!
“Người đẹp, cô muốn ghép bàn?”, Bạch Diệc Phi lịch sự hỏi.
Người đẹp cười quyến rũ: “Tôi đến tìm anh”.
“Tìm tôi?”, Bạch Diệc Phi hơi ngạc nhiên: “Tôi có quen biết gì với cô ư?”
Người đẹp tự giới thiệu mình: “Tôi là Diệp Ngải, buổi tối hôm kia ở khách sạn…”.
Lời này hơi mờ ám, người không rõ chuyện nhất định sẽ suy nghĩ lệch lạc.
Bạch Diệc Phi nghe vậy lập tức nhớ ra: “À, cô là người đẹp uống say hôm đó? Hôm đó tôi chỉ đưa cô đến khách sạn, không làm gì khác”.
Diệp Ngải cười khẽ: “Anh có làm hay không tôi còn không biết ư?”
Bạch Diệc Phi hơi ngây ra, cũng cười: “Vậy cô đến đây…”.
“Đương nhiên là để cảm ơn anh!”, Diệp Ngải đổi tư thế ngồi: “Tôi mời anh ăn cơm”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu từ chối: “Không cần, bây giờ tôi đang ăn rồi”.
“Ăn cái này? No được chắc?”, Diệp Ngải nhìn đồ nướng trên bàn.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn. Nói thật, đúng là ăn không no nhưng cứ ăn thì cũng không đói, hơn nữa đây không phải là nguyên nhân chủ yếu, quan trọng nhất là anh muốn ngồi đây đợi kẻ bỏ thuốc, anh không thể bỏ lỡ.
Diệp Ngải thở dài, rõ ràng có hơi lạc lõng: “Tôi chỉ muốn cảm ơn anh, không có ý gì khác…”.
Một người đẹp lộ ra vẻ mặt thất vọng như vậy, là đàn ông thì đều sẽ đau lòng, nhưng Bạch Diệc Phi thật sự là đang có chuyện quan trọng muốn làm.
“Chuyện hôm đó cũng chỉ là tiện tay mà thôi, cô không cần quá để ý”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.
Diệp Ngải nghe vậy lại thở dài: “Xem ra anh ghét tôi”.
“Ây…”, Bạch Diệc Phi không biết làm sao, nhìn Bạch Hổ và Từ Lãng.
Nhưng hai người lại làm như hoàn toàn không biết gì, chỉ tận chức tận trách mà nhìn cửa KTV.
“Người đẹp, tôi thật sự còn có việc, hay là để lần sau đi?”, Bạch Diệc Phi cố gắng kỳ kèo.
Diệp Ngải nghe vậy bĩu môi: “Lần sau cũng được. Vậy anh cho tôi cách thức liên lạc, có thời gian rảnh thì tìm tôi”.
Người đẹp muốn xin số, nếu là trước đây Bạch Diệc Phi đã vui gần chết, nhưng hiện giờ anh lại chẳng có cảm giác gì.
Đang lúc Bạch Diệc Phi định từ chối, thì Từ Lãng lại thì thầm: “Xuất hiện rồi”.
Bạch Diệc Phi theo đường nhìn của Từ Lãng mà quay qua. Lúc này đã là buổi tối, trước cửa KTV khá đông người đi lại, Bạch Diệc Phi hoàn toàn không biết người Từ Lãng đang nhìn là ai.
Lúc này, Từ Lãng và Bạch Hổ đã đứng dậy, Từ Lãng nói nhỏ: “Cái tên đội mũ”.
Bạch Diệc Phi vừa nhìn đã thấy. Trong đám người có một tên trẻ tuổi đội mũ bóng chày, mặc áo sơ mi đều màu đen, khoảng 20 tuổi, cười một cách thô bỉ, trông có vẻ đáng nghi.
Nhưng sao anh lại cảm thấy người này khá quen?
Không kịp nghĩ nhiều, ba người đã xông ra khỏi cửa.
Diệp Ngải thấy vậy thì ngây ra. Cô ta xinh đẹp nhường này bị hai tên thô kệch ngó lơ cũng thôi đi, thế mà cả Bạch Diệc Phi cũng mặc kệ cô ta. Chỉ là dường như bọn họ đang tìm người?
Thú vị đấy…
Ba người im lặng tiếp cận tên kia.
Mà tên đó đang nói chuyện với một người đẹp ở ngoài cửa, lúc liếc mắt thì thấy ba người Bạch Diệc Phi, trong mắt gã rõ ràng ánh lên sự kinh hoảng, sau đó quay người chạy vào KTV.
Trong KTV có rất nhiều phòng, người lại đông.
Mà Bạch Hổ và Từ Lãng đều là người học võ, tốc độ nhanh chóng, khi Bạch Diệc Phi chạy đến cửa thì đã không thấy hai người họ đâu nữa.
Diệp Ngải đi theo sau Bạch Diệc Phi, muốn xem xem vì sao bọn họ lại đuổi theo người kia.
Bạch Diệc Phi chạy vào. Vì để tạo bầu không khí nên trong quán ánh đèn mờ tối, anh phải mất một lúc để thích ứng mới nhìn rõ được bố cục bên trong.
Phía trước có hai con đường, một đường đi thẳng, một đường rẽ trái. Hiện tại hai con đường đều không có người, ngẫu nhiên sẽ có phục vụ đi qua, bên tai còn truyền đến tiếng kêu gào đinh tai nhức óc từ các phòng bao.
“Mẹ! Chạy nhanh khiếp!”
Bạch Diệc Phi do dự một lát, nghĩ thử nếu mình là tên kia, sau khi chạy vào thì sẽ chọn bên nào?
“Bên trái!”
Vì không để người khác nhìn thấy, con người thường không chọn đi thẳng mà chọn ngã rẽ, vì thế Bạch Diệc Phi lập tức chạy về bên trái.
Trong lúc đó, anh không nhìn thấy Từ Lãng và Bạch Hổ, cũng không nghe thấy âm thanh lạ lùng trong phòng bao nào.
“Chạy đi đâu rồi?”
Bạch Diệc Phi không kịp nghĩ nhiều, anh nhìn lối thoát hiểm, sau đó leo cầu thang chuẩn bị lên tầng.