Lúc Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang mặc quần áo bệnh nhân ở trong bệnh viện. Mà Lý Tuyết thì ngồi bên giường, còn Bạch Vân Bằng thì đứng bên cửa sổ.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Tuyết, nhếch nhếch miệng: “A…”.
Lý Tuyết mau chóng nói: “Anh đừng động đậy, cẩn thận, anh cần gì? Anh chỉ đi, em lấy cho”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì kích động, anh thậm chí còn nghi ngờ người trước mắt này có phải là Lý Tuyết hay không.
Kể từ khi mất ký ức, thái độ của Lý Tuyết với anh rất lạnh nhạt, dè dặt, sợ hãi, tò mò, chỉ duy nhất là không có nhiệt tình. Thái độ của cô lúc này khiến anh cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Bạch Diệc Phi khẽ ho một tiếng: “Anh muốn uống nước”.
Lúc này, Bạch Vân Bằng đi đến, nói với Lý Tuyết: “Để bố, con đi gọi bác sĩ đi”.
Lý Tuyết hơi ngây ra, sau đó gật đầu đồng ý, đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Vân Bằng, anh biết ông cố tình để Lý Tuyết rời đi thì lạnh lùng nói: “Có gì thì nói đi!”
Bạch Vân Bằng quay người rót cho anh cốc nước nhưng anh không uống.
“Uống nước đi rồi nói”.
Bạch Diệc Phi nghĩ nghĩ rồi vẫn nhận lấy cốc nước từ tay ông uống vài ngụm, uống xong cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Bạch Vân Bằng đặt cốc nước xuống, ngồi bên giường, từ từ nói: “Lý Tuyết là một người vợ tốt”.
Bạch Diệc Phi nhìn ông, không lên tiếng.
Ông lại nói tiếp: “Bố không trách con làm việc quá cảm tính, là người đàn ông thì nên bảo vệ người phụ nữ của mình, đây là chuyện bình thường”.
“Con dưỡng bệnh cho tốt, khỏe rồi mới có thể làm chuyện của mình”.
Không biết có phải Bạch Vân Bằng cố tình nói câu này hay không, nhưng dù sao thì vào tai Bạch Diệc Phi cũng thành ông đang cảnh cáo anh.
Bạch Diệc Phi híp mắt: “Bạch Khiếu thì sao?”
Bạch Vân Bằng hơi khựng lại: “Hỏi nó làm gì?”
“Chẳng phải chuyện này do cậu ta làm à?”, Bạch Diệc Phi hỏi ngược lại.
Bạch Vân Bằng mím môi: “Anh em đùa giỡn với nhau, không cần coi là thật”.
Đùa giỡn?
Muốn giết anh ruột của mình là đùa giỡn?
Trò đùa này con mẹ nó đúng là hài hước thật đấy!
Bạch Diệc Phi không ngu, thái độ của Bạch Vân Bằng rất rõ ràng. Ông biết Bạch Khiếu cố ý nhưng vẫn muốn bao che cho hắn nên lấy cái cớ “đùa giỡn” ra để qua quít với anh.
Bạch Diệc Phi không cam tâm!
Dựa vào đâu?
Chẳng phải đều là con ruột ư?
Tại sao lại thiên vị như vậy?
Đã thiên vị sao còn sinh thêm một đứa?
Anh mới là đứa ra đời trước!
Mà cũng đúng, đứa được chiều luôn là đứa nhỏ hơn.
Không nói Bạch Vân Bằng, cho dù là trong gia đình bình thường thì cả nhà đều sẽ thiên vị đứa bé, mà đứa lớn sẽ phải gánh vác nhiều hơn.
Bạch Diệc Phi không cam tâm cũng vậy, bởi vì bây giờ anh vẫn còn quá nhỏ yếu.
Anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn!
Chỉ khí trở nên mạnh mẽ mới có thể nắm giữ được cuộc đời mình!
“Ông nói đúng”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng trả lời.
Bạch Vân Bằng nhìn anh: “Bố biết trong lòng con không cam tâm, đây cũng là một bài kiểm tra cho con”.
Bạch Diệc Phi cúi đầu cười lạnh, kiểm tra?
Một cái cớ đường đường chính chính!
Bạch Vân Bằng đứng dậy: “Nghỉ ngơi cho khỏe, bố về trước”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Anh không muốn nhìn thấy Bạch Vân Bằng, anh sợ rằng nhìn ông lâu hơn sẽ khiến anh bùng nổ.
Mẹ nó, đều là con ông nhưng phân biệt đối xử lại rõ ràng đến vậy sao?
Chuyện hôm nay suýt chút nữa đã khiến anh tàn tật, Lý Tuyết còn có nguy cơ bị làm nhục, kết quả chỉ cần hai chữ “đùa giỡn” đã xong chuyện.
Bạch Vân Bằng chưa đi được bao lâu thì Lý Tuyết đã đưa bác sĩ về.
Bác sĩ nói không việc gì, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, khi nào vết thương khỏi thì có thể xuất viện.
Sau khi bác sĩ đi thì Bạch Diệc Phi mới mở mắt nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết căng thẳng, né tránh ánh mắt anh: “Anh… Anh có khó chịu chỗ nào không?”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, còn cười với cô, chỉ là khóe miệng vừa nhếch lên đã khiến anh bị đau.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Lý Tuyết hơi ngượng ngùng, cũng không biết phải nói gì.