Một Bước Lên Tiên

Chương 340: Bạn cũ



“Cậu cuối cùng cũng tới rồi, bạn cũ”, sau khi Vương Lâu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cậu ta chủ động chào hỏi. Nhưng Bạch Diệc Phi lại không hề đáp lại, anh đi thẳng vào phòng.

Sau khi ngồi xuống thì Vương Lâu lại chào Bạch Diệc Phi một lần nữa, cậu ta cười nói: “Chúng ta đã lâu không gặp rồi nhỉ?”

“Đúng là đã lâu không gặp”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Vương Lâu cười ha ha hai tiếng: “Để tôi gọi người bưng đồ ăn lên”.

Một lát sau nhân viên phục vụ đã bưng một nồi lẩu uyên ương lên, sau đó là một loạt các món khác. Đủ loại thịt cá, rau quả, bọn họ muốn ăn gì cũng có.

Cả hai người trò chuyện rất thoải mái, nhưng không thể nào tìm lại được cảm giác giống như trước đây, có lẽ là vì cả hai đều đã thay đổi rồi.

Mới ăn một nửa thì Bạch Diệc Phi đã buông đũa: “Cậu phát triển tốt thế này khiến tôi rất ngạc nhiên đấy, cậu đúng là một nhân tài”.

“Làm gì có?”, Vương Lâu trả lời: “Nếu như không có cậu thì làm sao có được tôi ngày hôm nay chứ?”

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi rất lạnh nhạt: “Không, tôi chỉ dẫn cậu đi bước đầu tiên thôi, còn con đường sau này thì không phải nhờ tôi”.

Sắc mặt Vương Lâu biến đổi, anh nói mấy câu này nghĩa là con đường phía sau đều nhờ người khác chỉ dẫn cậu ta.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng mà tập đoàn Thủy Tinh của Vương Lâu đã vươn lên làm tập đoàn đứng thứ hai ở thành phố Thiên Bắc, sánh ngang với tập đoàn Hầu Tước. Nếu như nói không có ai giúp đỡ thì làm sao có thể chứ?

“Thật ra chuyện này cũng không liên quan đến tôi. Cậu cứ tự mình phát triển, chỉ cần không cản trở tôi là được”, sau khi nói xong thì Bạch Diệc Phi xoay người muốn rời đi.

Vương Lâu cũng đứng lên theo: “Còn chưa ăn xong mà?”

“Tôi no rồi. Nhớ kỹ giao kèo của chúng ta”.

Nói xong thì Bạch Diệc Phi đi ra khỏi phòng.

Vương Lâu lại ngồi xuống. Không bao lâu sau có một người bước ra từ nhà vệ sinh bên trong phòng riêng.

“Giữa hai người có giao hẹn gì?”, Liễu Chiêu Phong ngồi xuống.

Vương Lâu nhún vai: “Châm ngòi ly gián mà thôi”.

Liễu Chiêu Phong im lặng nhìn cậu ta: “Thật không?”

“Có lẽ cậu ta đoán được trong phòng này còn có người”, Vương Lâu trả lời “Bởi vì chính tôi cũng chả biết có giao kèo nào nữa”.

Liễu Chiêu Phong nghe thế thì dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn Vương Lâu. Sau đó thì tự mình cầm đũa lên chậm rãi ăn uống.



Bên trong câu lạc bộ giải trí, Tô Đại Lưu đang vô cùng phấn khích nhìn những người đẹp nhảy múa thì đột nhiên Trương Vinh chạy đến: “Chủ tịch, ngày mai có một hội nghị quan trọng cần anh tự mình tham gia”.

“Hội nghị nào?”, Tô Đại Lưu không quan tâm.

Trương Vinh trả lời: “Hội nghị ngày mai rất quan trọng, tất cả những doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc đều tham dự, người của liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố cũng đến”.

Lần này Tô Đại Lưu đã hoàn hồn: “Tất cả đều tham gia? Vậy thì phải đi rồi!”

Là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, doanh nghiệp đứng đầu ở thành phố Thiên Bắc thì tất nhiên ông ta phải đi chứ!

Trương Vinh gật đầu: “Vậy sáng mai tôi đi đón anh”.

“Được, anh đi sắp xếp đi!”, Tô Đại Lưu nói xong thì tất cả chú ý lại chuyển lên người đám người đẹp xung quanh.



Một ngày mới nhanh chóng lại đến.

Khách sạn thành phố Thiên Biên.

Hơn chín giờ sáng, ở bãi đỗ xe đã bắt đầu lục tục xuất hiện nhiều chiếc xe sang trọng. Đều là những giám đốc doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc đến tham dự hội nghị lần này.

Rất nhanh trong phòng họp đã chật kín người.

Tô Đại Lưu và Trương Vinh cũng đến.

Bởi vì tính chất của hội nghị này nên mỗi người đến đây đều có địa vị, bọn họ được sắp xếp vị trí theo thứ hạng hiện tại ở thành phố Thiên Bắc. Xếp hạng càng cao thì chỗ ngồi cũng càng gần.

Mà doanh nghiệp hàng đầu giống như tập đoàn Hầu Tước thì tất nhiên sẽ ngồi ở hàng thứ nhất, ngay tại vị trí chính giữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.