Sau khi Tô Đại Lưu và Trương Vinh bước vào thì lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. “Đây là Tổng giám đốc của doanh nghiệp nào vậy, hình như chưa từng gặp?”
“Tôi cũng chưa từng gặp, chắc là của doanh nghiệp nhỏ nào đó”.
“Cũng phải! Những nhân vật lớn máu mặt của thành phố Thiên Bắc đều gặp hết rồi, còn người này chắc là nhân vật nhỏ thôi”.
...
Cũng may là Tô Đại Lưu đứng cách xa, nếu không thì ông ta sẽ tức chết khi nghe thấy câu này mất.
Làm chủ tịch tập đoàn Hầu Tước hơn một tháng đã nâng mình lên vị trí cao, tôi chính là đại ca của thành phố Thiên Bắc, các người đều là đàn em thôi. Vì vậy có ai thích nghe câu như này chứ?
Tô Đại Lưu nhỏ giọng hỏi Trương Vinh: “Chúng ta ngồi đâu đây?”
Trương Vinh đáp: “Đằng kia kìa, có biển tập đoàn Hầu Tước của chúng ta, anh ngồi kia là được”.
Tô Đại Lưu rất hài lòng về vị trí chính giữa ở hàng đầu mà Trương Vinh chỉ. Chỗ tốt như này đúng là nên để cho ông ta.
Nhưng ông ta nhìn thấy ở trên bục không xa vẫn còn một hàng ghế nữa.
“Chỗ đó để cho ai ngồi vậy? Tại sao chúng ta phải ngồi dưới?”, Tô Đại Lưu hỏi.
Trương Vinh toát hết mồ hôi, vội giải thích: “Những vị trí đó để cho người của hiệp hội thương mại ngồi, tất nhiên chúng ta phải ngồi dưới rồi”.
“Thành phố Thiên Bắc chẳng phải là của tập đoàn Hầu Tước sao? Dựa vào đâu để người khác ngồi trên mà chúng ta phải ngồi dưới? Sắp xếp này không được hợp lý lắm?”, Tô Đại Lưu nói với vẻ mặt phẫn nộ.
Trương Vinh chỉ thở phù một cái. Đúng là gặp bao nhiêu kẻ ngốc nhưng chưa gặp người nào ngốc như này.
Trương Vinh nhịn cười, nói: “Chủ tịch! Mau lại ngồi đi, lát nữa cuộc họp sẽ bắt đầu rồi”.
Tô Đại Lưu cảm thấy cũng đúng, lúc này mới đáp: “Vậy tôi lại đó vậy”, nói xong ông ta bước lại đó với khí thế ‘trên trời dưới đất chỉ có ta là nhất’ rồi ngồi ở vị trí của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước.
Những người nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc vô cùng.
“Ông ta là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước sao?”
“Không phải chứ? Tôi nhớ là thanh niên tên là Bạch Diệc Phi mà”.
“Tôi cũng nhớ thế, sao lại biến thành người này rồi?”
“Không biết nữa, tập đoàn Hầu Tước thay chủ tịch từ lúc nào vậy?”
“...”
Sau khi Tô Đại Lưu ngồi xuống thì nhìn hai vị trí ở bên cạnh. Bên trái vẫn còn trống nhưng có thể nhìn thấy biển ở bên trên là tập đoàn Thủy Tinh. Còn bên phải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Đó là Tiêu Đằng- chủ tịch tập đoàn Nguyệt Nha. Tiếc là Tô Đại Lưu không quen.
Còn Tiêu Đằng tất nhiên biết chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước là ai nên khi thấy Tô Đại Lưu thì không kinh ngạc lắm, chỉ cười chào hỏi một tiếng: “Chào Tổng giám đốc Tô”.
Tô Đại Lưu cười híp mắt, nói: “Xin chào, xin chào”, sau khi chào xong thì không nói gì nữa.
Lúc này, cửa được mở ra và có người bước vào.
Tô Đại Lưu cũng đưa mắt nhìn lại thì phát hiện là người đẹp hôm đó, lập tức kích động nói: “Người đẹp của tôi cũng đến rồi…”.
Tiêu Đằng nhìn Tô Đại Lưu, khóe miệng nhếch lên.
Người đến là Diệp Ngải, chủ tịch của công ty giải trí Diệp Thị, còn sau cô ta là Lý Phàm đang ngồi xe lăn.
“Cậu ngồi ở phía sau đi, khi thấy thời cơ thì cậu biết phải làm thế nào rồi đấy”, Diệp Ngải nói xong thì đi về hàng ghế trước, còn Lý Phàm thì điều khiển xe lăn của mình đi về hàng ghế sau.
Lúc Diệp Ngải đi đến trước mặt Tô Đại Lưu thì ông ta cũng đứng dậy nắm chặt tay cô ta, nói: “Người đẹp, đã lâu không gặp”.
Diệp Ngải giật mình kinh ngạc, khi nhìn thấy rõ là Tô Đại Lưu thì cảm giác buồn nôn xuất hiện. Cô ta hất tay ông ta ra, nói: “Tô Đại Lưu, ông hãy tự trọng một chút”.
Tô Đại Lưu với vẻ mặt thương tâm, nói: “Sao cô lại nói thế? Hôm đó rõ ràng là cô ‘mời’ tôi…”.
“Câm miệng”, Diệp Ngải hét lên: “Ông nói thêm câu nữa, có tin tôi sẽ…”.
“Gì cơ?”, Tô Đại Lưu cười khì khì, nói: “Người đẹp có trò gì mới sao?”
Diệp Ngải cố kìm nén, cuối cùng thấp giọng nói: “Ông cứ đợi đấy cho tôi, hôm nay, ông sẽ chết rất thê thảm” , nói xong cô ta ngồi xuống vị trí của mình. Chỗ ngồi của cô ta là bên phải hàng hai, cách chỗ của Tô Đại Lưu cũng một khoảng.
Tô Đại Lưu thấy thế thì nói với vẻ tiếc nuối: “Người đẹp này sao lại không biết điều thế chứ?”
Ban nãy tên Tô Đại Lưu kia làm gì vậy? Trêu ghẹo Diệp Ngải sao? Trước mặt bao nhiêu người đi trêu ghẹo một cô gái, mà còn là chủ tịch của công ty giải trí Diệp Thị, kể cả không lớn bằng tập đoàn Hầu Tước nhưng địa vị của người ta cũng đâu có thấp?
Nhất thời, mọi người liền cảm thấy phản cảm với chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Hầu Tước.
…
Bạch Diệc Phi ung dung tự tại ngồi trong phòng camera của khách sạn, anh có thể quan sát hết tình hình của cuộc họp.
Lúc này, Long Linh Linh bước vào, nói: “Từ Chí đến rồi ạ”.
“Ừm, đi chuẩn bị đi”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói.
Nhìn qua camera thì Từ Chí quả thật đến rồi. Ông ta là một trong bốn phó chủ tịch của hiệp hội thương mại tỉnh, cuộc họp lần này do ông ta chủ trì.
Từ Chí tướng mạo trắng trẻo sáng sủa, còn đeo kính, thoạt nhìn vô cùng hiền hòa, ông ta từng bước tiến vào. Mọi người nhất thời còn không biết thân phận của ông ta, đến khi nhìn thấy ông ta ngồi vào vị trí ở giữa chính thì mọi người mới phản ứng lại. Lập tức, phòng họp trở nên yên tĩnh trở lại.
Sau khi ngồi xuống, Từ Chí hắng giọng nói: “Hoan nghênh mọi người bớt chút thời gian đến cuộc họp lần này. Mục đích cuộc họp là để các doanh nghiệp của thành phố Thiên Bắc phát triển hơn nữa…”.
Nói xong, trong phòng họp vang lên tràng vỗ tay.
Tô Đại Lưu xì một tiếng, nói: “Làm bộ làm tịch, còn không nói hay bằng tôi”.
Từ Chí lại bắt đầu phát biểu, đại ý là xoay quanh việc phát triển các doanh nghiệp thành phố Thiên Bắc, còn đưa ra một số đề xuất, quả thật rất hữu ích. Nói đến cuối cùng, ông ta nhìn về phía Tô Đại Lưu, nói: “Hiện giờ, đầu tàu của thành phố Thiên Bắc chính là tập đoàn Hầu Tước. Vậy thì chúng ta hãy để chủ tịch tập đoàn Hầu Tước làm đại diện phát biểu vài câu”.
Nói xong, Tô Đại Lưu lập tức đơ người ra, phát biểu gì chứ?
Không biết ban nãy ai nói là còn không nói hay bằng mình?
“Nói cái gì chứ?”, Tô Đại Lưu hỏi.
Ông ta không nói qua micro nên câu này chỉ có người bên cạnh ông ta nghe thấy. Vì thế Tiêu Đằng có lòng tốt nhắc nhở: “Tùy ý nói vài câu liên quan đến phát triển doanh nghiệp là được”.
Tô Đại Lưu hiểu được, đúng lúc này có nhân viên cầm micro đến. Ông ta nhận lấy rồi đứng lên nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Đại Lưu, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước”.
“Phát triển doanh nghiệp thật ra ngoài thực lực của doanh nghiệp thì cũng phải nhìn vào quyết sách của lãnh đạo doanh nghiệp đó. Quyết sách tốt thì tất nhiên doanh nghiệp sẽ phát triển tốt, mọi người nói có phải không?”
Nói xong, một tràng vỗ tay lại vang lên, còn đó có phải thật lòng hay không thì ai mà biết được?
“Ví dụ như, có lúc, cùng nhau ăn bữa cơm rồi đi chơi với nhau cũng có thể có được đầu tư rồi, hà tất phải làm gì phiền phức?”
“Cô Diệp, cô nói có phải không? Cô nghĩ xem, nếu như cô đồng ý thì tôi có thể đầu tư cho cô”, Tô Đại Lưu cười khì khì nói.
Diệp Ngải lập tức sầm mặt xuống, nói: “Đồ đáng chết”.
Mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, còn Từ Chí ở trên khán đài sắc mặt cũng không tốt lắm. Còn Tô Đại Lưu thì không cảm giác gì, cứ nhìn Diệp Ngải cười đầy vẻ dâm đãng.