Sau đó Bạch Diệc Phi cũng không nói nhiều nữa mà đi lên bục, cầm micro nói: “Tôi biết rất nhiều người cho rằng tôi còn trẻ dễ bắt nạt nên muốn nuốt trọn Hầu Tước”. “Nhưng không phải ai cũng nuốt được, muốn động đến Hầu Tước thì còn phải xem bản thân có năng lực hay không!”
“Những người ở đây hôm nay, người nào đối đầu với Hầu Tước thì hãy chuẩn bị cho tốt, tôi có chứng cứ đấy”.
Mấy chục chủ doanh nghiệp muốn đối phó với Hầu Tước nghe vậy đều trở nên hoảng loạn.
“Chủ tịch Bạch, giơ cao đánh khẽ! Chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ!”
“Đúng thế, chủ tịch Bạch, xin chừa cho chúng tôi đường sống!”
“Chủ tịch Bạch…”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Đường sống?”
“Trước khi tôi tới, các người có nghĩ đến việc nương tay với Hầu Tước hay không? Các người mà bị ép à? Rõ ràng ai cũng hăng hái tích cực lắm cơ mà, như thế mà là bất đắc dĩ ư?”
“Các người có biết xấu hổ không? Các người đòi chèn ép Hầu Tước cho bằng được, bây giờ tôi muốn nhắm vào các người, à không đúng, phải nói là tôi lấy chứng cứ xác thực ra, lẽ nào cũng không được hay sao?”
“Trên đời nào có chuyện như vậy?”
Lời của Bạch Diệc Phi khiến đám người cúi đầu, không thể nào phản bác được.
Lý Phàm nắm chặt tay. Gã ta chỉ càm thấy không cam lòng chứ không hề thấy hổ thẹn hay hối lỗi.
Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng họp mở ra.
Mọi người khó hiểu quay sang.
“Cảnh sát?”
“Chuyện gì vậy?”
“Ai gọi cảnh sát đấy? Không phải chứ?”
Đám người nhằm vào Hầu Tước nhìn thấy cảnh sát thì ngây ra. Cảnh sát đã đến tận đây thì bọn họ coi như xong đời rồi.
Những người khác thì chỉ đứng xem trò hay, không lên tiếng.
Lúc này, Lý Phàm cười: “Haha… Người báo cảnh sát là tôi!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao gã ta lại báo cảnh sát. Lý Phàm thự sự bị ngu rồi à?
Tần Hoa dẫn theo một nhóm cảnh sát tiến vào, hỏi Lý Phàm: “Anh tố cáo tập đoàn Hầu Tước rửa tiền? Có chứng cứ không?”
“Có, tôi có chứng cứ!”, Lý Phàm nói chắc nịch, không còn dáng vẻ sợ sệt như vừa rồi. Ngược lại trông gã ta lúc này vô cùng thoải mái và đắc ý.
Vừa nãy gã ta cố ý bày ra vẻ yếu thế, không có chứng cứ khác nhưng thực ra lại âm thầm báo cảnh sát, mục đích là để đưa Bạch Diệc Phi vào tù.
Lý Phàm chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Hắn ta đắc tội với nhiều doanh nghiệp khiến mọi người tức giận, cùng nhau hợp tác mà chèn ép Hầu Tước, cắt đứt nguồn tiêu thụ của Hầu Tước. Đáng lẽ ra Hầu Tước phải rơi vào trạng thái tê liệt, nhưng đã lâu như vậy rồi mà họ vẫn có thể hoạt động kinh doanh bình thường, nhất định là có vấn đề!”
Nghe vậy có người hoàn hồn, gật đầu lia lịa.
Lý Phàm đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi, mày tưởng tao đã hết bài rồi chắc?
Nhưng Tần Hoa lại nói: “Tôi cần chứng cứ chứ không phải là sự suy đoán của anh”.
Lý Phàm nghẹn lời. Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này gã ta còn không biết thì đào đâu ra chứng cứ?
“Cảnh sát, anh tin tôi, những gì tôi nói đều là sự thật. Chỉ cần anh điều tra thì nhất định sẽ tra ra được”.
Tần Hoa nhìn gã ta như nhìn một thằng ngu, xong cũng không lên tiếng.
Vương Lâu vốn đang im lặng ngồi ở hàng đầu vào lúc này lại đứng lên, giọng nói vang dội: “Tôi có thể làm chứng”.
Tất cả mọi người đều bị thu hút.
“Hả? Đây chẳng phải là chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh hay sao?”
“Cậu ta có thể làm chứng? Thế thì tốt quá!”
“Có người làm chứng thì Hầu Tước đi đời rồi”.
Lý Phàm không quen biết Vương Lâu nhưng cũng biết thân phận của cậu ta. Gã ta thật sự rất tò mò, tại sao Vương Lâu có thể làm chứng? Lẽ nào cậu ta cũng là người do Diệp Ngải sắp xếp?
Nghĩ đến đây, Lý Phàm trở nên hưng phấn: “Mau, ở đây có người làm chứng! Anh ta nói anh ta có thể làm chứng!”
Vương Lâu từ từ đi đến: “Ngại quá, tôi nói làm chứng là làm chứng cho Hầu Tước không hề rửa tiền”.
“Vấn đề mà anh nói, hoàn toàn không tồn tại, bởi vì tập đoàn Thủy Tinh vẫn luôn hợp tác với Hầu Tước, vì thế hàng hóa của Hầu Tước đều được bán ra từ tập đoàn của chúng tôi”.
“Nói đơn giản thì là, tập đoàn Thủy Tinh là điểm chung chuyển của Hầu Tước”.