Diệp Hoan chau mày, nói: “Bạch Diệc Phi! Anh không đấu được với nhà họ Diệp đâu. Huống hồ tôi đã hợp tác với Tùng Vưu Duy rồi, anh chỉ có đường chết thôi. Vì vậy tôi khuyên anh tốt nhất hãy nói cho tôi Diệp Ngải đang ở đâu?”
Nói xong, Bạch Diệc Phi vẫn chưa nói gì thì Lâm Cuồng ở bên cạnh đi lại đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi, nói: “Diệp Hoan! Anh đến đây định làm gì?”
Diệp Hoan quét nhìn Lâm Cuồng, nói: “Tôi làm gì thì có liên quan gì đến anh không?”
“Anh…”, Lâm Cuồng hít một hơi thật sâu, nói: “Anh phải nhìn rõ đây là lễ kỷ niệm của tập đoàn Hầu Tước chứ không phải là nơi các người đến để tiêu khiển”.
Tùng Vưu Duy xùy một tiếng, nói: “Mỗi cái Hầu Tước nhỏ bé thôi mà, kể cả là hắn đang họp thì chúng tôi vẫn coi như để tiêu khiển được”.
Lời vừa dứt, Diệp Hoan nói tiếp: “Hơn nữa, chúng tôi không phải đến tiêu khiển mà để ‘xử lý’ Hầu Tước, hôm nay Hầu Tước chết chắc rồi”.
Lâm Cuồng sầm mặt lại, nói: “Hai người liên kết với nhau rồi?”
“Rõ như ban ngày rồi”, Diệp Hoan nhún vai nói.
Tùng Vưu Duy nhìn Lâm Cuồng như đang nhìn kẻ ngốc, nói: “Cậu cũng liên kết với Bạch Diệc Phi rồi còn gì, tại sao tôi không thể bắt tay với nhà họ Diệp được?”
Bạch Diệc Phi ở bên cạnh, bề ngoài thì có vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng lại có chút hoảng. Anh thật không ngờ sau khi Tùng Vưu Duy đến thì Diệp Hoan cũng đến. Trong tình huống như này, kể cả Lâm Cuồng có ra tay giúp đỡ, vậy thì muốn hoàn toàn rút ra cũng khó. Phải làm sao bây giờ?
Tùng Vưu Duy hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Bạch Diệc Phi! Giờ biết sợ chưa? Còn hống hách được nữa không?”
Diệp Hoan lại hỏi: “Diệp Ngải đang ở đâu?”
“Nếu anh nói cho tôi biết Diệp Ngải ở đâu thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc có giơ cao đánh khẽ, để lại cho anh chút đồ để anh không chết đói”.
Nếu đổi lại là người khác khi đứng trước điều kiện như này thì đã đồng ý rồi, dù gì cũng tốt hơn việc không có được cái gì. Nhưng Bạch Diệc Phi lại từ chối.
“Tôi không biết”.
Diệp Hoan sầm mặt, nói: “Là anh bắt Diệp Ngải, vậy thì làm sao anh không biết được?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tôi thật sự không biết”.
“Anh…”, Diệp Hoan suýt nữa thì chửi tục: “Được lắm! Nếu đã vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa”.
Lâm Cuồng nghe thấy vậy thì dường như cảm thấy có lẽ đây là điểm mấu chốt, liền hỏi: “Ố, em gái của anh mất tích rồi sao?”
“Không liên quan đến anh”, Diệp Hoan hừ lạnh nói.
Lâm Cuồng khì khì hai tiếng, nói: “Làm sao mà không liên quan được? Dù gì thì cũng quen biết mà, quan tâm một chút cũng là nên làm. Nhưng em gái của anh lợi hại như vậy thì sao mất tích được?”
“Phải rồi! Lẽ nào anh không mau đi tìm em gái mình sao? Ở đây hỏi chúng tôi làm gì?”, dường như Lâm Cuồng tự động phớt lờ câu hỏi Diệp Hoan hỏi Bạch Diệc Phi ban nãy.
Còn Diệp Hoan dường như không muốn tiếp tục tranh cãi, giơ tay chỉ về phía Tùng Vưu Duy, nói: “Anh đi tuyên bố việc phân chia tài nguyên của thành phố Thiên Bắc đi”.
Thấy vậy, Tùng Vưu Duy cầm tập tài liệu định tiếp tục nhưng vừa nói được một chữ thì mới nhớ ra, micro đã bị ngắt điện, hiện giờ không có ai nghe được giọng nói của gã ta.
Vì thế, gã ta dặn dò Đào Yêu ở bên cạnh: “Đi nối điện lại cho tôi”.
Đào Yêu nghe thấy liền gật đầu, chỉ có điều, lúc cô ta xoay người thì bị Bạch Diệc Phi kéo lại.
Tùng Vưu Duy chau mày, nói: “Bạch Diệc Phi! Anh làm như vậy có ích gì không? Kể cả tôi không nói những điều này thì hôm nay Hầu Tước cũng toi đời luôn”.
Lâm Cuồng chen miệng vào nói: “Tùng Vưu Duy! Một Hầu Tước nhỏ bé thôi mà, sao cứ phải nhằm vào anh ta?”
“Lời này cậu nói sai rồi, không phải là tôi nhằm vào anh ta mà chỉ làm việc nên làm thôi”, Tùng Vưu Duy cười lạnh một tiếng rồi nhìn Diệp Hoan ở bên cạnh.
Lâm Cuồng ngay lập tức hiểu được, là Tùng Vưu Duy giúp Diệp Hoan mua lại Hầu Tước, còn Diệp Hoan giúp Tùng Vưu Duy có được vị trí chủ tịch của hiệp hội thương mại.
Nhìn tình hình trước mắt, Diệp Hoan và Tùng Vưu Duy cộng lại ép chết Bạch Diệc Phi và Lâm Cuồng khiến họ không còn đường sống nữa mà.
Lâm Cuồng nhìn Bạch Diệc Phi, bất lực nói: “Xin lỗi anh, em không giúp được rồi”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu, nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến cậu nên đừng nói lời xin lỗi, ngược lại anh phải cảm ơn cậu mới đúng”.
“Anh đừng khách khí như thế”, Lâm Cuồng bất lực nói: “Thật ra em giúp anh là vì em trai Bạch Khiếu của anh, em và cậu ấy có mối quan hệ khá tốt”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì sững người, nhìn chằm chằm vào Lâm Cuồng.
Lâm Cuồng đang định giải thích thì Diệp Hoan như cắt ngang lời: “Muốn hàn huyên cái gì thì để từ từ nói. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết Diệp Ngải đang ở đâu, tôi có thể cho anh chút đồ để anh không chết đói”.
Bạch Diệc Phi bất lực, nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết thật”.
“Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi”, nói xong Tùng Vưu Duy tự mình đi nối điện nhưng lại nhìn thấy Lý Tuyết xông lại.
Micro có dây nối với phích cắm. Nếu muốn có điện thì nhất định phải cắm vào ổ cắm.
Lý Tuyết đứng ở phía trước Tùng Vưu Duy rồi dứt ổ cắm ra, đồng thời còn vứt phích cắm của micro sang một bên.
Động tác này khiến phích cắm cách ổ cắm càng xa hơn. Nói thật thì tác dụng cũng không quá lớn nhưng lại phải đi thêm mấy bước nữa.
Bạch Diệc Phi hoàn toàn không thể ngờ Lý Tuyết lại xông lên và làm động tác đó. Rõ ràng cô đang giúp anh mặc dù tác dụng không quá lớn.
“Tuyết Nhi”, Bạch Diệc Phi đi hai bước lên trước mặt Lý Tuyết rồi chắn tầm nhìn của Tùng Vưu Duy và Diệp Hoan.
Lý Tuyết nắm chặt một cánh tay của Bạch Diệc Phi, cẩn thận hỏi: “Có phải bọn họ định bắt nạt anh không?”
Cô không biết ân oán giữa tập đoàn Hầu Tước và mấy người này, cũng không hiểu những điều trong đó. Chỉ biết rằng hai người này đang bắt nạt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì bật cười, nói: “Không sao đâu, không ai có thể bắt nạt anh”.
Lý Tuyết không tin, rõ ràng ban nãy nhìn thấy mấy người này có ác ý với Bạch Diệc Phi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh hình như không thể giải quyết được, dáng vẻ rất phiền não.
Anh cũng không nói nhiều, chỉ nói với Tùng Vưu Duy: “Việc phân chia tài nguyên thành phố Thiên Bắc không đến lượt anh, còn tập đoàn Hầu Tước có thế nào thì cũng không phải các anh nói là được”.
Tùng Vưu Duy lúc này đã hoàn toàn bị Lý Tuyết làm cho đơ người. Đẹp… Thật sự đẹp quá đi thôi! Ngoại hình này, khí chất này đúng là tuyệt sắc nhân gian.
Bạch Diệc Phi thấy ánh mắt đó của Tùng Vưu Duy thật ghê tởm nên anh lên che chắn cho Lý Tuyết.
Thần sắc của Diệp Hoan cũng thế, nhưng gã còn chú ý đến một thứ. Đó là chiếc nhẫn trên tay Lý Tuyết.
Diệp Hoan nhìn hồi lâu, sau khi chắc chắn thì sắc mặt biến đổi, kéo tay Tùng Vưu Duy nói: “Anh nhìn nhẫn trên tay cô ấy kìa”.
Tùng Vưu Duy lúc này mới định thần nhìn lại, sắc mặt biến đổi: “Thật hay giả vậy?”