Sau khi lên xe, Bạch Diệc Phi gọi điện thoại cho Trương Hoa Bân: “Anh đang ở đâu?”, Bạch Diệc Phi nghe thấy trong điện thoại hơi ồn ào không giống như là đang ở bệnh viện Ngoạ Long. Đầu dây bên kia cảm xúc của Trương Hoa Bân có chút kích động: “Tìm được rồi, đã tìm được giác mạc phù hợp rồi, tôi đang trên đường đi đến bệnh viện”.
Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, rồi hiểu ra: “Ừm, anh đi một mình à? Chị dâu đâu? Hai người…”.
Trương Hoa Bân cười hềnh hệch: “Phải cảm ơn anh đó, cô ấy đã tha thứ cho tôi rồi, tôi đang đưa cô ấy đi cùng đây”.
“Vậy được, hai người lái xe cẩn thận, có vấn đề gì cần giúp đỡ thì gọi điện cho tôi, còn nữa, đừng bao giờ phụ lòng chị dâu nữa đó”, Bạch Diệc Phi nhắc nhở.
Trương Hoa Bân trịnh trọng nói: "Không bao giờ nữa”.
"Đúng rồi, lúc nãy anh nói cái gì?”
Giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt: “Không có gì, chuyện của chị dâu quan trọng hơn, việc của tôi không có gì to tát có thể tự giải quyết, muộn chút nữa tôi sẽ đi thăm hai người”.
Trương Hoa Bân hơi do dự: “Hay là tôi quay lại trước, cũng không nhất thiết phải đi ngay lúc này”.
"Cái gì mà không đi ngay lúc này? Không dễ gì mới tìm được giác mạc phù hợp, anh không đi nhanh lên còn định kéo dài thời gian nữa à, ngộ nhỡ không còn nữa thì biết làm sao? Tôi bên này cũng không có việc gì cả, nếu như có việc gì thì đã không cho anh đi rồi”.
Bạch Diệc Phi vẫn tiếp tục khuyên nhủ nên Trương Hoa Bân chỉ đành đồng ý với anh.
Sau khi cúp máy, Bạch Diệc Phi quay về Hầu Tước sau đó gọi Long Linh Linh vào.
Kỳ thực anh cũng không có việc gì thật, chẳng qua là muốn xác nhận lại một số thông tin mà thôi, những việc này đợi sau khi Trương Hoa Bân trở về rồi làm cũng được.
"Đi, mua lại cái xưởng sản xuất đồ trang sức này cho tôi, nhanh tay chút”.
Bạch Diệc Phi muốn mua lại cái nhà xưởng sản xuất đồ trang sức của Phùng Dũng Cống, vừa hay để đưa nó cho công ty đá quý của Lý Tuyết dùng. Trước đó anh suy nghĩ chưa chu đáo, hẳn là nên chuẩn bị cả xưởng sản xuất cho Lý Tuyết mới đúng, nếu không thì cũng không đến mức xảy ra sự việc ngày hôm nay.
Về phần Phùng Dũng Cống, hừ, trước đó Trương Hoa Bân đã từng điều tra được phía sau ông ta có người chống lưng, giờ thì khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn đó chính là Diệp Hoan.
Mục đích Diệp Hoan bồi dưỡng Phùng Dũng Cống là muốn bước chân vào thành phố Thiên Bắc, bề ngoài thì không có liên quan gì đến gã nhưng trên thực tế thì gã muốn kiếm lời từ đây.
Bạch Diệc Phi vốn dĩ cũng không muốn tranh giành gì với đám người này, anh chỉ muốn cùng Lý Tuyết sống yên ổn qua ngày nhưng mà từ sau khi anh trở thành chủ tịch của Hầu Tước thì cuộc sống của anh đã không còn yên ổn nữa rồi.
Cho đến bây giờ anh đã lún sâu vào con đường này rồi, giờ anh có muốn quay đầu lại cũng không còn kịp nữa.
Việc đã như vậy thì anh sẽ không chỉ mưu cầu yên ổn nữa, anh cần phải nắm giữ quyền chủ động trong tay mình.
Bạch Diệc Phi lại gọi điện thoại cho Trương Vinh: "Trương Vinh, ông tạm thời giúp tôi quản lý công ty của vợ tôi một thời gian, lương của bên này vẫn nhận bình thường”.
Năng lực làm việc của Trương Vinh không tệ, đây cũng là nguyên nhân mà Bạch Diệc Phi tìm Trương Vinh.
Sau khi sắp xếp xong các công việc cần thiết thì Bạch Diệc Phi đứng dậy đi đến bệnh viện Ngoạ Long.
Khi đến nơi, không ngoài dự đoán gặp được Lưu Hiểu Anh ở đó.
“Ý, sao anh lại đến đây vậy?”, Lưu Hiểu Anh tò mò nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lườm cô ta một cái: “Có việc, cứ bận việc của cô đi!”
Lưu Hiểu Anh xuỳ một tiếng: "Anh muốn làm cái gì? Tôi có thể giúp không?”
“Không có việc gì cả”, Bạch Diệc Phi xua tay: “Haizz, đúng rồi, việc Trương Hoa Bân đưa vợ anh ấy đến bệnh viện cô có biết không?”
"Tôi biết, anh muốn đi à?”
Bạch Diệc Phi gật đầu: "Nhưng tôi phải về qua nhà một chuyến đã, có lẽ buổi tối mới đi được”.
“Thế thì thà để ngày mai rồi hãy đi”, Lưu Hiểu Anh nói giọng tưng tửng.
Bạch Diệc Phi nghĩ một lúc: "Cũng được, thế thì sáng sớm mai tôi đi vậy”.
“Tiện thể đưa tôi đi với nhé!”, Lưu Hiểu Anh vươn tay ôm chặt lấy cánh tay Bạch Diệc Phi làm nũng.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: "Cô đi theo làm cái gì? Cô không ngoan ngoãn ở lại bệnh viện đi theo tôi hóng hớt cái gì?”
“Dù gì thì bệnh viện cũng đâu có bệnh nhân, một mình anh lái xe đi cũng buồn mà, phải không?”, Lưu Hiểu Anh dùng ánh mắt vô tội chớp mắt nhìn Bạch Diệc Phi.
“Đến lúc đó rồi nói đi!”, Bạch Diệc Phi rút tay mình ra, Lưu Hiểu Anh cứ hay động tay động chân với anh làm cho anh cảm thấy không quen lắm.
Lưu Hiểu Anh bĩu môi xong cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch Diệc Phi đi tìm Trần Ngạo Kiều.
"Tình hình tuyển người đến đâu rồi?”
Trần Ngạo Kiều lườm Bạch Diệc Phi một cái: “Tạm thời tuyển được ba người, anh cho rằng đang mua rau cải à? Bán đầy đường chắc?”
"Đây không phải tuyển được người rồi hay sao? Tôi còn tưởng là anh chưa tuyển được ai cơ đấy!”, Bạch Diệc Phi cạn lời: “Nhưng mà vẫn hơi ít, cũng hơi chậm một chút”.
Giọng Trần Ngạo Kiều nhàn nhạt: "Anh cần chất lượng, đồng thời cũng cần phải chắc chắn bọn họ sẽ không phản bội anh, điều này rất khó”.
“Cũng đúng”, Bạch Diệc Phi gật đầu: “Được rồi, anh tự xem xét tính toán là được”.
Sau khi Bạch Diệc Phi hỏi xong thì nhìn đồng hồ, vừa lúc đến giờ tan làm bèn lái xe đi đến công ty đá quý Phúc Thuỵ, chuẩn bị đón Lý Tuyết rồi cùng nhau về nhà.
Lại nói, từ khi Bạch Diệc Phi mua lại công ty này đến giờ anh cũng chưa từng bước đến đây.
Cũng chính vì Bạch Diệc Phi chưa từng đến đây cho nên mới không biết được văn phòng làm việc của Lý Tuyết không ở chung một tầng với những nhân viên khác.
Bạch Diệc Phi vừa ra khỏi thang máy thì đã bị chặn lại.
Vì đây là một công ty đá quý cho nên mức độ bảo mật và an toàn rất cao, hai bên trái phải của thang máy là cửa kính, mà phải có thẻ nhân viên thì mới mở được cửa này.
Bạch Diệc Phi ngẩn ra một lúc rồi đi đến phía trước một cái cửa kính rồi gõ lên đó.
Cũng may là gần cửa có quầy lễ tân giúp anh nhấn nút mở cửa.
"Xin chào anh, anh tìm ai ạ?”
Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh một lúc, môi trường làm việc ở đây cũng không tệ, sau đó mới trả lời: “Tôi tìm giám đốc Lý của các cô”.
“Giám đốc Lý?”, nhân viên lễ tân nhắc lại một lần nữa: “Là Tổng giám đốc Lý của công ty chúng tôi sao?”
“Đúng”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
Nhân viên lễ tân nhìn Bạch Diệc Phi một lượt, da hơi ngăm đen, ăn mặc cũng rất bình thường, trông vẻ bề ngoài thì giống mấy tên lôm côm ngoài đường cho nên nhân viên lễ tân theo phản xạ cho rằng anh chính là một trong những người theo đuổi giám đốc Lý.
Mọi người đều biết Lý Tuyết có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, lại còn là vợ của chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, cái người trước mặt này mà cũng muốn đến rút củi đáy nồi sao?
"Xin hỏi, anh có hẹn trước không?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Tôi đến đón cô ấy tan làm, cần hẹn trước cái gì?”
Lúc này nhân viên lễ tân vẫn chưa nghĩ ra thân phận của Bạch Diệc Phi chỉ cho rằng đối phương đang mắc bệnh hoang tưởng nên mới nhẹ giọng nói: “Thưa anh, bình thường giám đốc Lý đều tự đi về, giám đốc Lý có xe riêng của mình”.
Bạch Diệc Phi chẳng hiểu ra sao: “Tôi cũng có xe mà, xe của cô ấy gửi lại đây ngày mai tôi đưa cô ấy đi làm là được”.
Trên đầu của nhân viên lễ tân cũng đầy vạch đen.
Bạch Diệc Phi cảm thấy rất kỳ lạ chỉ đành phải nói: “Văn phòng của giám đốc Lý ở đâu, tôi tự đi tìm cô ấy là được”.
"Xin lỗi anh, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp giám đốc Lý ạ”.
Bạch Diệc Phi sầu não, tại sao muốn gặp vợ mình cũng khó khăn như vậy? Lại còn phải hẹn trước?
Lúc này, Trương Vinh mới tìm hiểu xong việc quản lý của công ty đang đi đến chỗ quầy lễ tân, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Bạch Diệc Phi nên lập tức nịnh nọt chạy qua: “Chủ tịch Bạch, anh tự mình tới đây à!”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Trương Vinh thì khẽ gật đầu: “Ừm, ông đang làm gì vậy?”
“Tôi mới qua đây để làm quen công ty, chủ tịch Bạch đến đón phu nhân sao?”, Trương Vinh cười híp cả mắt.
Nhân viên lễ tân nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì trố hết cả mắt ra, cô ta biết Trương Vinh, là người mà tập đoàn Hầu Tước điều qua để hỗ trợ giám đốc Lý, mà Trương Vinh vừa mới gọi người đàn ông trẻ tuổi này là “chủ tịch Bạch”!
Thế thì không phải chính là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước Bạch Diệc Phi hay sao?
Vừa rồi anh ta nói là đến đón giám đốc Lý là thật, cô ta lại đi cho rằng đối phương là người theo đuổi giám đốc Lý cho nên mới cố ý ngăn lại.
Nhân viên lễ tân cảm thấy vô cùng hoảng hốt, Bạch Diệc Phi chắc sẽ trách mắng cô ta nhỉ? Hoặc là cho cô ta nghỉ việc luôn?