“Thời gian của con không còn nhiều". Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Lý Cường Đông, anh muốn nhìn ra gì đó từ khuôn mặt này, nhưng Lý Cường Đông che giấu quá kỹ, anh hoàn toàn không nhìn ra được điều gì, cuối cùng chỉ có thể hỏi: “Có thể nói cho con biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”
“Không nhìn thấy cô ấy con sẽ không yên tâm. Cô ấy là mạng sống của con, nếu như mạng sống cũng bị mất thì con còn có thể quan tâm gì nữa!"
Lý Cường Đông giật mình, ông lập tức trả lời: “Bố đảm bảo bây giờ Tuyết Nhi rất an toàn. Nhưng nếu như con biết con bé ở đâu thì sẽ không tốt cho con".
“Tốt nhất con nên chuyên tâm xử lý của mình trước đã".
“Mẹ kiếp, nếu không biết cô ấy có an toàn hay không thì làm sao con có thể chuyên tâm làm việc được chứ?”, Bạch Diệc Phi sốt ruột nói, giống như anh đã nói trước đó, Lý Tuyết chính là sinh mệnh của anh.
Lý Cường Đông vui mừng nói: “Bố rất vui khi con quan tâm Tuyết Nhi như thế”.
“Thế nên?”, Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm.
Lý Cường Đông nhẹ nhàng trả lời: “Thế nên con càng phải xử lý chuyện của mình cho thật tốt, đừng để Tuyết Nhi trở thành gánh nặng của con. Nếu vậy con bé sẽ rất đau lòng, thậm chí có thể còn rời xa con”.
Một tiếng ầm vang lên, đầu Bạch Diệc Phi bỗng trở nên trống rỗng.
Đến bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Lý Tuyết rời xa anh.
Anh không dám nghĩ đến.
Bây giờ Lý Cường Đông nói ra câu này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân giống như bị đâm một dao, không đúng, là cả người giống như bị nghiền nát vậy.
Loại cảm giác này giống như đang đi trong đêm tối mà không có chút tia sáng nào, xung quanh chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô tận.
Bạch Diệc Phi nhận ra rằng nếu bản thân không có Lý Tuyết thì chắc chắn anh sẽ chẳng còn dũng khí sống tiếp.
Giọng nói của Lý Cường Đông rất bình tĩnh, ông thản nhiên nói: “Đi đi, nhưng mà con nên thay đổi hướng đi”.
“Đây là thử thách dành cho con, cần con tự mình suy nghĩ và tìm kiếm".
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Nghĩa là sao”
“Tóm lại con cần dựa vào chính mình", sau khi nói xong thì Lý Cường Đông xuống xe, ông đứng bên cạnh xe nói: “Tuyết Nhi sẽ chờ con".
…
Bạch Diệc Phi ngồi trên xe nửa giờ mới gọi Bạch Hổ và Từ Lãng quay lại, sau đó anh lái xe đi đến tập đoàn Hầu Tước.
Cùng lúc đó, Long Linh Linh mới đi làm không bao lâu đã tiếp đón một vị khách tới.
Lúc Long Linh Linh nhìn thấy người đó thì có chút sợ hãi.
Người đó chỉ nói với Long Linh Linh: “Thời gian không còn nhiều, cô biết nên làm thế nào rồi chứ".
Nói xong thì người đó rời đi.
Long Linh Linh ở lại văn phòng, cô ta vô cùng rối rắm và do dự.
…
Trên đường quay về, Bạch Diệc Phi ngồi ở ghế sau đang suy nghĩ chuyện gì đó thì đột nhiên Bạch Hổ đạp phanh, vì quá bất ngờ nên cơ thể Bạch Diệc Phi nghiêng về phía trước, suýt thì lao hẳn ra.
“Chuyện gì thế?”, Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn lên, phía trước xe bọn họ có bốn năm chiếc xe màu đen đỗ ngang đỗ dọc, trực tiếp chặn lại con đường.
Ngay lúc Bạch Hổ muốn lùi xe lại thì đột nhiên phía sau có mấy chiếc xe chạy đến, mấy xe này cũng dùng cách thức y hệt như thế.
Đường ở đây không đông đúc lắm, ngược lại trông có vẻ hẻo lánh. Vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều chạy ra xa, nhìn qua đã biết sắp có biến rồi, vậy nên không ai dám nán lại chỗ này.
Một lát sau có một đám người mặc áo đen bước từ trên xe xuống.
Những người mặc áo đen từ phía trước và sau vây kín ba người Bạch Diệc Phi.
Lúc này có người bước ra ngoài, Bạch Hổ và Từ Lãng cũng nhận ra người đó.
“Trương Thiết Lâm”.
Sau khi Trương Thiết Lâm nhìn thấy Bạch Hổ thì hơi nhíu mày: "Không ngờ nhanh vậy mà chúng ta đã lại gặp nhau. Lần này tôi có thể so tài với anh rồi”.
Bạch Hổ không đáp lời, ánh mắt anh ta nghiêm lại.
Bạch Diệc Phi nhìn Trương Thiết Lâm. Ngày đó anh không thấy người này, nhưng anh cũng sẽ không khinh địch.
Trương Thiết Lâm cực kỳ kiêu ngạo, hắn ta nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, hôm nay chính là ngày chết của mày”.
Hơn một tháng trước Trương Thiết Lâm được phái đến bảo vệ Tùng Vưu Duy, nhưng vì Bạch Diệc Phi cố tình dùng chiêu dương đông kích tây nên khiến hắn ta đi tới bảo vệ Diệp Hoan, do đó Tùng Vưu Duy đã bị giết.
Sau khi trở lại nhà họ Tùng hắn ta đã chịu phạt, nhưng ông ba cũng cho hắn ta cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng hắn ta vẫn chưa tìm được thời cơ tốt. Dù sao thì liên minh doanh nghiệp thủ đô vẫn còn đó, hắn ta cũng không dám động vào Bạch Diệc Phi.
Bây giờ ông ba báo cho hắn ta biết Lương Minh Nguyệt đã chết, có thể ra tay rồi. Vậy nên hắn ta lập tức gọi người đến đây chặn Bạch Diệc Phi lại.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Trương Thiết Lâm. Trong lòng anh vốn đã rất bực bội vì mấy chuyện từ tối hôm qua đến giờ rồi, bây giờ lại có người tự dâng mình đến cửa, anh chắc chắn sẽ không từ chối cơ hội trút giận này.
Bạch Hổ nhìn thấy trước sau có tổng cộng ba mươi bốn mươi người, tất cả còn đều là cao thủ, anh ta lập tức nghiêm mặt: “Những người này đều rất giỏi, cẩn thận đó".
Thực lực của ba người bọn họ cũng coi như khá tốt, nhưng nếu đối đầu với người có thực lực ngang bằng hoặc hơi chênh lệch một chút thì vẫn khá khó khăn.
Mà ông bà ta lại có câu: hai đánh một không chột thì què.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý, anh dứt khoát nói: “Đừng nói nhảm nữa, muốn giết thì đến đây!”
Trương Thiết Lâm phì cười: “Nghĩ đi huấn luyện một tháng thì đã trở thành vô địch thiên hạ hả? Ở đây có mấy chục cao thủ, chẳng lẽ không đánh chết được ba người chúng mày hả?”
“Lên hết cho tao!”
Cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Mấy người mặc áo đen phía trước và sau nhanh chóng tiến lên.
Bạch Diệc Phi nắm chặt nắm đấm, anh chủ động xông lên.
Bạch Hổ và Từ Lãng đã quen với mấy tình huống thế này, bọn họ nhanh chóng xông lên phía trước. Mỗi người lao tới một nhóm, sau đó cướp lấy dao trong tay bọn chúng chém lấy chém để.
Bạch Diệc Phi thiên về dùng chân, thế nên sau khi lao ra thì mượn lực nhảy lên quét ngang một cú, đá trúng vào đầu tên đứng gần nhất. Sau đó anh lại xoay người tung ra một cú đá xoáy, đá trúng đầu một tên khác.
Thừa dịp tên đó ngả người về sau thì Bạch Diệc Phi cướp lấy con dao trong tay gã, sau đó lách người sang đâm thẳng vào bụng tên đứng bên cạnh, dao của tên kia dừng ngay trước ngực Bạch Diệc Phi khoảng mười centimet, cuối cùng vẫn không chạm được vào người anh.
Sau một lượt đánh nhau thì mấy chục người kia có vẻ đã bị ba người áp đảo.
Nhưng cũng chỉ được phút mốt mà thôi, bởi vì ngay sau đó Bạch Hổ và Từ Lãng đã bị mấy tên khác vây quanh, bọn họ cố hết sức đối phó.
Tình trạng bên phía Bạch Diệc Phi lại càng không tốt. Kinh nghiệm thực chiến của anh chưa nhiều, đặc biệt là phải chiến đấu với một đám người nữa. Ban đầu do anh ra tay nhanh gọn nên mới giết được mấy người.
Nhưng phía sau còn rất nhiều người, ai nấy đều là cao thủ cả, đôi khi anh không kịp phản ứng lại thì trên tay hoặc trên chân đã xuất hiện vết dao cắt từ bao giờ.
Chỉ một lát sau quần áo của Bạch Diệc Phi đã nhuộm đỏ, trên người anh cũng có mấy vết thương.
Bạch Diệc Phi vẫn không hề dừng lại, bởi vì chỉ cần anh dừng lại thì kết cục chỉ có chết.
Bạch Hổ và Từ Lãng nhìn thấy tình trạng của Bạch Diệc Phi nên muốn đi qua hỗ trợ, nhưng bọn họ lại bị mấy tên khác quấn lấy, không thoát ra được, thế nên cả hai đều lo lắng không thôi.
Lúc này con đường yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe chói tai. Có hai chiếc xe nữa đi tới, trên hai chiếc xe tổng cộng có mười mấy người.
Mười mấy người này cũng mặc áo đen, nhưng bọn họ không cùng phe với những người mặc áo đen ở đây, khí thế của bọn họ không giống. Chỉ mười mấy người thôi nhưng khí thế lại giống như một con quái vật khổng lồ, khiến người ta vô thức cảm thấy sợ hãi.
Mười mấy người xếp thành một hàng, trong tay ai nấy đều cầm thanh đao dài, bọn bọn bình tĩnh bước từng bước về phía trước.
Trương Thiết Lâm đang tựa vào xe, hắn ta không tham gia trận chiến, lúc nhìn thấy mấy người này thì lại tưởng người nhà họ Diệp phái đến, thế nên hắn ta muốn bước lên chào hỏi.
Nhưng mà hắn ta vừa vươn tay ra thì người cầm đầu đã đá bay một người mặc áo đen ở trước mặt. Người đó lạnh lùng cầm thanh đao dài đâm thẳng vào tim người mặc áo đen, sau đó nhanh chóng rút ra. Toàn bộ quá trình đều không chớp mắt lấy một cái.