Bạch Diệc Phi không liên lạc được với Long Linh Linh, vốn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đó, không ngờ lại là chuyện này. Một mình anh ngồi trong văn phòng, khó nhìn ra biểu cảm là vui hay giận, chỉ là rất yên tĩnh.
Nửa tiếng qua đi, Lưu Hiểu Anh gọi điện thoại đến: “Alo! Tôi vẫn không liên lạc được với Linh Linh, phải làm sao bây giờ?”, giọng nói của cô ta đầy vẻ lo lắng, dù sao thì Long Linh Linh cũng là bạn thân của cô ta.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Không cần đâu”.
“Sao cơ?”, Lưu Hiểu Anh nghi ngờ hỏi: “Linh Linh quay về rồi sao?”
“Không phải, chỉ là cô ấy đã lấy đi một tỷ của tập đoàn Hầu Tước mà thôi”.
“Há?”, Lưu Hiểu Anh giật mình, tự hỏi đây là chuyện gì vậy?
Bạch Diệc Phi không nói gì thêm mà cúp máy luôn. Thật ra nửa tiếng vừa rồi, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Long Linh Linh sẽ không phản bội anh, có lẽ cô ấy dùng vào mục đích gì đó nên mới làm ra chuyện này.
Bạch Diệc Phi lại nhớ đến chuyện xảy ra trong ngày hôm nay nên anh không lo lắng lắm. Dù sao thì Lương Minh Nguyệt đã chết, chuyện mà nhà họ Tùng và nhà họ Diệp tìm anh báo thù mới đáng lo hơn cả.
Còn về chuyện của tập đoàn Hầu Tước, Long Linh Linh đi rồi thì vẫn còn Trương Vinh.
“Trương Vinh đâu?”, Bạch Diệc Phi gọi số điện thoại nội bộ của văn phòng Trương Vinh nhưng người nhận lại là con gái.
“Thưa chủ tịch, tôi là trợ lý của chủ tịch Trương ạ. Chủ tịch Trương hiện giờ đang ở công ty đá quý Phúc Thụy”, cô gái đó nói rất cung kính.
Bạch Diệc Phi ngưng lại một chút rồi mới phản ứng lại. Xảy ra nhiều chuyện quá nên anh quên mất. Anh đã cử Trương Vinh đến giúp Lý Tuyết quản lý công ty rồi, còn giờ Lý Tuyết không ở đây, công ty càng cần người quản lý hơn.
“Tôi biết rồi”, vừa cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi day day ấn đường, vừa định đứng dậy thì điện thoại lại vang lên.
“Chủ tịch, không xong rồi, dưới tầng có người đến làm loạn”.
Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Kết nối camera cho tôi”.
Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh tượng trong camera thì càng chau mày chặt hơn. Đó là trước cổng tập đoàn Hầu Tước có một nhóm người. Một phần là bảo vệ, còn có một nhóm người mặc đồ âu và có những người mặc đồ công sở nữa.
Đám người này Bạch Diệc Phi đều từng gặp rồi. Bọn họ là đám đến phòng KTV hôm qua sau khi xưởng giấy vụn bị nổ.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến anh ngạc nhiên nhất, bởi vì lúc này anh nhìn thấy kẻ cầm đầu. Đó chính là Liễu Chiêu Phong.
Lúc này, Bạch Diệc Phi nghĩ đến rất nhiều thứ. Vụ nổ hôm qua là Liễu Chiêu Phong lên kế hoạch chỉ đạo, đám người sau lưng gã là thuộc hạ của gã, vì vậy mới gọi gã là ông chủ.
Nhưng sao Liễu Chiêu Phong lại biết hôm qua anh và Trường Tiễu quyết đấu để rồi bố trí thuốc nổ ở xung quanh xưởng giấy vụn như vậy? Là ai đứng sau cung cấp thông tin cho gã?
Còn nữa, gã huênh hoang đến tập đoàn Hầu Tước như này là muốn làm gì?
Bạch Diệc Phi không nghĩ ra, vì vậy đứng dậy đi xuống tầng.
Ở bên dưới tầng, Liễu Chiêu Phong dẫn theo đội của mình, ngang nhiên nói với bảo vệ: “Chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước đã thay chủ rồi, người đó chính là tôi”.
“Các người dám chắn chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Hầu Tước ư? Đợi sau khi tôi vào đây, việc đầu tiên là sa thải hết các người”.
“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng đấy, mau để chúng tôi vào trong”.
Bảo vệ không hề tin những lời này. Lẽ nào chủ tịch cứ nói thay là thay sao? Hơn nữa, trước đây bao nhiêu người muốn lật đổ chủ tịch của bọn họ nhưng đều bị chủ tịch đánh lại còn gì?
Hiện giờ trên dưới của Hầu Tước đều vô cùng tin tưởng và sùng bái với chủ tịch của họ. Chỉ cần chủ tịch còn thì không có việc gì chủ tịch không giải quyết được cả.
Bạch Diệc Phi đi đến tầng dưới thì đúng lúc nghe thấy những lời này, ánh mắt anh quét nhìn lên khuôn mặt đắc ý của Liễu Chiêu Phong, hỏi: “Anh là chủ tịch của Hầu Tước? Sao tôi không biết nhỉ?”
Mọi người nghe thấy thì nhìn lại, phát hiện đó là Bạch Diệc Phi. Lúc này bảo vệ lập tức hô một tiếng: “Chủ tịch”.
Liễu Chiêu Phong nói với vẻ không phục: “Tôi mới là chủ tịch mới nhậm chức của Hầu Tước”.
Bạch Diệc Phi đi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Anh đang mộng du à?”
Liễu Chiêu Phong ngây người ra, sau đó sầm mặt nói: “Bạch Diệc Phi! Anh mới là người đang mộng du đấy. Tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi mới là chủ tịch của Hầu Tước”.
“À phải rồi, chắc anh vẫn chưa biết? Cũng phải thôi, dù sao thì chuyện này cũng vội quá nên anh không biết cũng là bình thường thôi”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn gã, nói: “Nếu anh còn tiếp tục làm loạn ở đây thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.
“Báo cảnh sát ư?”, Liễu Chiêu Phong dường như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời, nói: “Anh báo đi, tôi không để ý đâu! Dù sao thì đến lúc đó người bị bắt là anh, chắc chắn không phải tôi”.
Lúc này có một người đàn ông muốn nịnh hót, lên trước nói: “Chủ tịch! Hay là báo cảnh sát đi, hiện giờ anh là chủ tịch của Hầu Tước, tên giả mạo này sẽ bị bắt đến đồn thôi”.
Tiếp đó lại có người nói: “Đúng thế chủ tịch, đây chẳng phải làm lỡ thời gian của anh sao?”
Liễu Chiêu Phong nghe vậy thì vui mừng, kiêu căng nhìn Bạch Diệc Phi: “Nghe thấy chưa? Còn không mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.
Bạch Diệc Phi chau mày, Liễu Chiêu Phong đắc ý như này lẽ nào gã có chỗ dựa? Hay là trong chuyện này có gì đó xảy ra mà anh không biết được?
Đột nhiên anh nghĩ đến Long Linh Linh. Còn nhớ lần trước cô ta suýt bị Liễu Chiêu Phong khống chế, lẽ nào cô ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hơn nữa bị Liễu Chiêu Phong biết được. Vì vậy, ngày thường thoạt nhìn cô ta không có gì khác lạ nhưng một khi Liễu Chiêu Phong có mệnh lệnh thì cô ta không thể phản kháng?
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Liễu Chiêu Phong: “Long Linh Linh đang ở đâu?”
“Gì cơ?”, Liễu Chiêu Phong cứng đờ mặt, tiếp đó nghĩ đến gì đó liền hỏi: “Anh muốn làm gì? Cũng định dẫn cả trợ lý của mình đi sao?”
“Dù sao thì cũng không phải là người của mình, không sao cả, chỉ tiếc cho một trợ lý xinh đẹp vậy”, trong lúc nói, Liễu Chiêu Phong như đang bố thí cho Bạch Diệc Phi, nói với kiểu ngạo nghễ.
Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì trong lòng nghi hoặc. Nếu không phải gã thì có thể là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Anh nói anh là chủ tịch của Hầu Tước? Có chứng cứ gì không?”
Liễu Chiêu Phong khẽ cười, nói: “Tất nhiên là có”, nói xong gã lấy ra một văn bản, là bản cam kết chuyển nhượng của tập đoàn Hầu Tước.
Bạch Diệc Phi giơ tay cầm lấy, phía trước không có gì đáng xem, đúng là bản cam kết chuyển nhượng, các điều khoản đều viết rất rõ ràng. Nhưng khi anh nhìn thấy chữ ký thì giật mình.
Người ký tên lại là Bạch Vân Bằng.
Chuyện gì thế này? Thật sự là Bạch Vân Bằng sao? Trong mắt Bạch Diệc Phi tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Liễu Chiêu Phong thấy thế thì lập tức lên tiếng, nói với giọng đắc ý: “Đây là luật sư của tôi, để cô ấy giải thích với anh”, nói xong, một cô gái mặc đồ công sở bước tới nói: “Văn bản này là Bạch Vân Bằng đích thân ký, cũng là tôi tận mắt nhìn thấy ông ấy ký tên”.
“Nếu như anh có thắc mắc gì thì có thể tự mình đi hỏi Bạch Vân Bằng”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, thật sự là Bạch Vân Bằng ký sao? Đây là có ý gì? Sao ông ấy lại chuyển nhượng tập đoàn Hầu Tước cho Liễu Chiêu Phong?
Không… Không đúng, trong chuyện này nhất định có vấn đề gì rồi.
Bạch Diệc Phi không tin lấy điện thoại ra định gọi cho Ngô Quế Hương nhưng khi gọi đi, đối phương đều ở trạng thái tắt máy không liên lạc được.
Trong lòng anh thấy run rẩy, có dự cảm không lành.
Đúng lúc này, trong đám đông có một người bước ra.
“Diệp Hoan?”, Bạch Diệc Phi chau mày nhìn gã, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
“Tất nhiên là đến tiếp quản tập đoàn Hầu Tước rồi”, Diệp Hoan nói với vẻ thản nhiên.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó nhìn Liễu Chiêu Phong, cười lạnh hỏi: “Các người cùng tiếp quản tập đoàn Hầu Tước sao?”