Long Linh Linh bị dây trói quấn khắp người rồi vứt trên mặt đất, trên người cô ta những chỗ nào không có quần áo che thì đều bị dây trói siết chặt đến mức hằn đỏ lên.
Mà trước mặt cô ta có hai người đàn ông đang đứng, một tên cao to thô kệch trên mặt có râu quai nón, tên còn lại cũng rất to cao vạm vỡ nhưng mà nhìn có vẻ hiền hơn tên râu quai nón kia một chút.
Râu quai nón bước tới trước, ngồi xổm xuống, vươn tay sờ lên khuôn mặt của Long Linh Linh: "Da của con nhỏ này trơn ra phết!"
Long Linh Linh nước mắt lưng tròng, cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi cùng buồn nôn khi đối diện với hai tên đàn ông này, nhưng mà cô ta không thể phản kháng lại được.
Cô ta vốn dĩ đang trốn trong một thôn làng nhỏ, mỗi ngày đều lo sợ phập phồng, đến tối ngủ còn mơ thấy ác mộng rồi giật mình tỉnh giấc.
Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm nay cô ta bị người ta tìm thấy.
Cô ta thử cố gắng tháo chạy nhưng mà thất bại, nếu không thì cũng không đến mức như bây giờ, còn bị ăn liền hai cái tát, trên mặt cô ta lúc này vẫn còn hằn lên dấu tay.
Người còn lại đạp cho tên Râu quai nón một cái: "Mày vừa phải thôi, đừng có quá đáng”.
“Thế nào là quá đáng?”, Râu quai nón nói nhưng không ngẩng đầu lên mà ánh mắt còn dán chặt lên người Long Linh linh, tầm mắt của hắn ta rất rõ ràng, đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp thì đàn ông muốn làm gì nhất?
Tên đàn ông nọ giễu cợt: "Bây giờ còn chưa được động vào cô ta, đợi khi cô ta giao hết tiền ra rồi sẽ cho mày từ từ chơi đùa với cô ta!”
"Đừng làm hỏng việc, nếu không ông chủ sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.
Râu quai nón nghe vậy liền mở miệng chửi: "Mẹ kiếp, chỉ được nhìn không được ăn! Bức bối!”
“Mày có thể đổi cách cơ mà!”, tên đàn ông nọ nhướn mày lộ ra nụ cười đê tiện, nói xong gã bèn lấy ra một cái roi da đưa nó cho Râu quai nón.
Thấy vậy, đôi mắt của Râu quai nón sáng rực lên sau đó cười xấu xa nói: “Thằng nhóc này, mày được đó!”
...
Trên đường cao tốc, vẻ mặt Bạch Diệc Phi vô cùng nghiêm nghị, giờ khắc này anh cảm thấy một sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, anh biết chuyến đi này sẽ khiến anh phải đối mặt với điều gì, cho nên anh không hề cảm thấy lo sợ.
Lưu Hiểu Anh ngồi bên cạnh có chút lo lắng, lo lắng cho hoàn cảnh hiện tại của Bạch Diệc Phi cũng lo lắng cho tình hình của Long Linh Linh.
"Reng reng reng..."
Bạch Diệc Phi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lâm Cuồng.
"Alo".
“Anh Bạch, bây giờ anh đang ở đâu?”, giọng nói của Lâm Cuồng vẫn rất lo lắng không khác gì so với cuộc gọi lần trước.
"Trên xe".
“Trên xe?”, Lâm Cuồng ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại: “Anh đang trên đường đi đến nhà họ Diệp? Anh có biết anh đi lần này cũng không khác gì đi tìm chết không?”
“Tôi biết”, giọng Bạch Diệc Phi đều đều.
Lâm Cuồng nghe vậy lập tức nói: "Biết mà anh vẫn đi? Hơn nữa em vừa mới nhận được một tin, đám người đuổi giết Bạch Vân bằng kia vì mãi không tìm thấy ông ấy cho nên chuyển mục tiêu sang anh rồi!”
"Hay nói cách khác, bây giờ không chỉ có nhà họ Tùng và nhà họ Diệp muốn giết anh, anh đi chuyến này gần như không có cơ hội thoát thân!”
Bạch Diệc Phi ồ một tiếng: "Nhà họ Lâm cũng đến rồi à?”
“Đúng vậy, em cũng vừa mới biết được việc này thôi”, Lâm Cuồng đáp lại: “Bọn họ chắc chắn sẽ cử rất nhiều cao thủ đi giết anh, cao thủ của cả ba nhà, anh không sống nổi đâu!”
“Cho nên tôi không nên đi sao?”, Bạch Diệc Phi cười lạnh.
Lâm Cuồng khẽ giật mình: "Chẳng lẽ không phải sao? Để cho rừng còn xanh, sợ gì không có củi đốt, bây giờ anh tìm chỗ trốn đi, trốn khỏi sự đuổi giết của bọn họ. Em lập tức qua chỗ anh, tìm chỗ giấu anh lại, đợi qua khoảng thời gian này anh hãy lại nghĩ cách được không?”
"Ít nhất anh vẫn còn sống cũng tốt hơn là chết đúng không?”
Câu này quả thực rất khó nghe nhưng lại là câu nói chân thật nhất.
Bạch Diệc Phi không để trong lòng mà cười nói: "Trốn? Nếu trốn thì đám người kia sẽ không đến giết tôi nữa à?”
"Hơn nữa, cậu cho là tôi sẽ sợ bọn họ hay sao?”
Lâm Cuồng giật mình sửng sốt: "Nhưng mà anh...".
“Muốn nói là tôi hiện giờ chẳng có gì à?”, Bạch Diệc Phi ngắt ngang lời của Lâm Cuồng: “Cho rằng tôi không có gì trong tay thì nên sợ bọn họ, nên để mặc cho bọn họ ức hiếp tôi sao?”
Lâm Cuồng không nói nên lời.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Bọn họ muốn đến giết tôi thì cứ để bọn họ đến, tôi không sợ, tôi sẽ cho bọn họ biết, đến cuối cùng là ai giết ai!”
"Lâm Cuồng, tôi rất cảm ơn cậu đã nói cho tôi những điều này, cũng cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi như vậy, nhưng mà tôi không phải là người mà bất kỳ ai muốn đều có thể chạy đến ức hiếp, và tôi cũng không sợ bọn họ đến tìm tôi!”
"Bây giờ, tốt nhất cậu hãy yên lặng để xem kịch, đừng tham gia vào chuyện này, nếu không đến lúc đó bị lôi kéo vào thì đừng trách tôi trở mặt vô tình”.
Bạch Diệc Phi nói xong thì ngắt luôn điện thoại.
Lâm Cuồng ở đầu dây bên kia vốn định chạy qua chỗ Bạch Diệc Phi nhưng mà sau khi nghe được câu nói của anh thì sững sờ tại chỗ.
Bạch Diệc Phi muốn đi tìm đám người kia đánh nhau trực diện!
Nhưng liệu anh ấy có thể đánh thắng nổi không?
Nếu lỡ không thành công, thì sẽ phải trả giá bằng sinh mạng của mình đó!
...
Khách sạn biệt thự ven biển tỉnh Bắc Hải.
Hôm nay là hôn lễ của Diệp Hoan chủ tịch tập đoàn Diệp Thị, khu biệt thự ven biển này vốn dĩ rất yên bình lặng lẽ nay lại trở nên ồn ào náo nhiệt.
Bãi đậu xe đã đỗ đầy các loại xe hạng sang, người không biết còn tưởng là ở đây đang bán sỉ siêu xe.
Trên lối vào của biệt thự cũng nườm nượp khách khứa, có những nhân viên phục vụ mặc áo vest đuôi tôm chuyên làm nhiệm vụ dẫn đường cho các khách mời của buổi tiệc, và cung cấp sự phục vụ tốt nhất cho các khách mời.
Còn hơn một tiếng nữa là buổi lễ chính thức bắt đầu mà các quan khách trong biệt thự đã đến gần như đầy đủ.
Đúng lúc vào lúc mọi người đang chào hỏi lẫn nhau thì Bạch Diệc Phi dẫn theo đám người của mình đi đến.
Sau khi xuống xe, Bạch Diệc Phi để cho những người khác tản ra đi riêng, chỉ cần có thể vào được bên trong là được, không vào được cũng không sao, quan trọng là do bọn họ có quá nhiều người, mục tiêu quá lớn.
Mà Trần Hạo thì có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó chính là đi trộm điện thoại của Diệp Hoan.
Bởi vì theo như phân tích khi bọn họ trên đường tới đây, trên người Long Linh Linh mang theo một số tiền rất lớn và cũng bị bọn họ bắt nhốt lại, cho nên một người quan trọng như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ phái người giám sát.
Con người của Diệp Hoan tương đối thận trọng, như vậy để tránh tình huống phát sinh thì Diệp Hoan chắc chắn sẽ cài camera giám sát trong điện thoại của mình để tiện cho gã giám sát tình hình của Long Linh Linh.
Mà bọn họ thì có thể lợi dụng điểm này để tìm được chỗ nhốt Long Linh Linh.
Vì vậy, Trần Hạo cần phải lấy trộm được điện thoại của Diệp Hoan.
Đây là một cách làm vô cùng mạo hiểm, dù gì thì gã cũng là chú rể trong buổi lễ cho nên Trần Hạo phải cực kỳ cẩn thận.
Bạch Diệc Phi đưa Trần Hạo và Lưu Hiểu Anh cùng vào, bề ngoài của ba người họ trông rất bình thường cho nên cũng không thể trở thành tâm điểm.
Khi bước vào, do các quan khách đều đã tới đủ cho nên ở cửa không có nhân viên phục vụ nữa, như vậy càng tiện cho bọn họ vào trong, nếu không thì bọn họ còn chẳng bước qua nổi được cái cổng này.
Sau khi vào bên trong chính là sảnh lớn của biệt thự, mỗi một góc trong biệt thự đều đứng đầy quan khách và nhân viên phục vụ, xung quanh còn có nước, rượu và một ít đồ điểm tâm.
Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng của Diệp Hoan, xem ra bọn họ đã đến sớm một bước rồi, Diệp Hoan bây giờ hẳn là đang trên đường đi đón dâu.
“Hai người cứ đi loanh quanh đi, xem có phát hiện ra được cái gì không”, Bạch Diệc Phi dặn dò một câu sau đó bước đi.
Lưu Hiểu Anh và Trần Hạo nhìn nhau, rồi hai người tách ra đi về hai hướng khác nhau.
Không hổ là buổi lễ thành hôn của người thừa kế nhà họ Diệp, khách khứa đến tham dự đều là những người có tiếng tăm.
Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra điều gì.
Dù gì thì đây cũng là nơi mà Diệp Hoan tổ chức hôn lễ, làm sao mà nhốt Long Linh Linh ở đây được?