Bạch Diệc Phi đứng sau lưng Vương Lâu, anh nhìn bóng lưng cậu bạn tốt này, đột nhiên anh hiểu ra rất nhiều chuyện.
Thảo nào tập đoàn Thủy Tinh hết lần này tới lần khác dám cướp hết mối ngon từ tập đoàn Hầu Tước. Tất cả đều là vì trong mắt Vương Lâu, cho dù là tập đoàn Thủy Tinh hay tập đoàn Hầu Tước, thì cuối cùng cũng đều là của Bạch Diệc Phi cả.
Vương Lâu làm những chuyện nhìn thì giống như đang chống lại anh, nhưng thật ra lại đang giúp anh.
Hơn nữa anh nghĩ đến chuyện Vương Lâu đi đón Lý Tuyết lần trước, cậu ta cũng giúp anh lo trước một bước. Bởi vì cậu ta biết chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, vì thế đã bảo vệ Lý Tuyết trước một bước để anh không phải lo lắng.
Khó trách Lý Cường Đông lại thân thiết với Vương Lâu như vậy.
Sau khi nghe xong những lời này thì Liễu Chiêu Phong thật sự không thể nào chấp nhận nổi, gã cực khổ lên kế hoạch lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được kết quả thế này.
"Vương Lâu! Mày thật sự hèn hạ! Mày chính là một đứa ty tiện bỉ ổi!"
"Chúng ta đã lên kế hoạch tốt, mày quên rồi sao?", Liễu Chiêu Phong lớn tiếng hét lên: "Chúng ta đã nói mày chịu trách nhiệm từng bước xâm chiếm tập đoàn Hầu Tước, giúp tao lấy được tập đoàn Hầu Tước, con mẹ nó những lời này mày vứt cho chó ăn rồi phải không?"
Vương Lâu cười nhạt: "Không phải chúng ta đang hợp tác rất tốt sao? Tao từng bước xâm chiếm tập đoàn Hầu Tước, cũng đã giúp mày lấy được tập đoàn Hầu Tước, có vấn đề gì à?"
"Mày...", Liễu Chiêu Phong trợn to mắt, đột nhiên gã nhận ra mình đã bị lừa: "Mẹ kiếp! Vương Lâu, mày cố ý lừa tao!"
Vương Lâu vẫn luôn đứng bên phía Bạch Diệc Phi, cậu ta cũng đã đoán trước được tình huống hôm nay, thế nên mới không chút do dự mà hợp tác với gã. Cái gọi là từng bước xâm chiếm tập đoàn Hầu Tước thực tế là chuyển tất cả tài nguyên của tập đoàn Hầu Tước sang tập đoàn Thủy Tinh mà thôi.
Khi Liễu Chiêu Phong lấy được tập đoàn Hầu Tước thì nó cũng chỉ còn là một cái vỏ rỗng!
Đến lúc này Liễu Chiêu Phong đã hiểu rõ mọi chuyện. Vương Lâu cố ý, bắt đầu từ lần hợp tác đầu tiên của bọn họ thì Vương Lâu đã cố ý dụ gã chủ động cắn câu!
Đến tận bây giờ gã mới phát hiện ra!
"Vương Lâu, con mẹ nó mày thật sự hèn hạ!", Liễu Chiêu Phong chỉ vào mặt Vương Lâu rồi chửi rủa: "Thư mời trong tay Bạch Diệc Phi cũng là của mày đúng không? Cả thành phố Thiên Bắc này cũng chỉ có mấy tấm thư mời, Bạch Diệc Phi tại sao lại có một tấm chứ?"
"Là mày cho hắn ta thư mời, là mày đứng sau lưng dựng lên mọi kế hoạch!"
Trong suốt quá trình Liễu Chiêu Phong chửi rủa, Vương Lâu chỉ nhạt nhẽo nhìn mà không có chút tức giận nào.
Thấy vậy thì mọi người đều rất khâm phục, khí chất này người bình thường không thể có được.
Liễu Chiêu Phong chửi rủa rất nhiều mới chợt nghĩ ra: "Mày còn hợp tác với nhà họ Diệp đúng không? Cũng là vì lót đường cho Bạch Diệc Phi sao?"
Nói xong thì không đợi Vương Lâu mở miệng đã xoay người nói với Diệp Hoan: "Chủ tịch Diệp, bộ mặt thật của Vương Lâu đã bị vạch trần, anh còn muốn hợp tác với anh ta sao?"
Diệp Hoan khẽ nhíu mày.
Vương Lâu lại nói: "Xin lỗi, có lẽ mày chưa hiểu lắm, đối tượng hợp tác với tao luôn là mày, không phải nhà họ Diệp".
"Mày!", Liễu Chiêu Phong trợn to mắt, không thể tin nổi.
Lúc này Diệp Hoan cũng nói: "Thật sự xin lỗi, anh Liễu, giữa chúng ta không có quan hệ hợp tác và hoàn toàn không liên quan đến tập đoàn nhà họ Diệp chút nào cả".
Liễu Chiêu Phong sững sờ.
Ngay cả Diệp Hoan cũng phủi sạch quan hệ với gã.
Giờ phút này Liễu Chiêu Phong đã thua hoàn toàn, không có sự hợp tác của Vương Lâu, cũng không còn sự hợp tác của Diệp Hoan. Trong tình huống không một ai ủng hộ thì Liễu Chiêu Phong chả là cái thá gì cả.
Còn tập đoàn Hầu Tước chẳng qua cũng chỉ là một cái vỏ rỗng, không có chút tác dụng nào.
Trên sân khấu, Vương Lâu quay đầu nói với Bạch Diệc Phi: "Thông tin mới được duyệt hôm qua, lát nữa cậu đọc qua thử đi, có một số chỗ cần cậu ký tên".
Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh nghiêm túc nói: "Cậu tiếp tục quản lý tập đoàn Thủy Tinh đi, tôi không muốn".
"Nó vốn là của cậu", Vương Lâu cũng lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, từ đầu đến cuối nó đều là của cậu".
Bạch Diệc Phi há mồm muốn nói gì đó, nhưng Vương Lâu đã đi xuống sân khấu.
Thấy vậy thì mọi người đều rối rít nhìn Bạch Diệc Phi trên sân khấu. Pha lật ngược tình huống vừa nãy thật sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Cũng vì vậy mà Bạch Diệc Phi lại trở thành chủ tịch của doanh nghiệp hàng đầu thành phố Thiên Bắc một lần nữa.
Bạch Diệc Phi biết không trả tập đoàn Thủy Tinh lại được nên vui vẻ tiếp nhận.
Giờ phút này Bạch Diệc Phi cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết, cả thể chất lẫn tinh thần đều vô cùng sảng khoái!
Bạch Diệc Phi lại đứng trước micro, anh ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp tự giới thiệu mình: "Xin chào mọi người, tôi tên là Bạch Diệc Phi, chủ tịch của tập đoàn Thủy Tinh và bệnh viện Ngọa Long..."
Tiếp theo là một đoạn tự trần thuật về mình vô cùng dõng dạc hùng hồn.
Đến khi nói xong thì tiếng vỗ tay phía dưới còn nhiệt liệt hơn cả lúc Diệp Hoan xuống sân khấu.
Bạch Diệc Phi kích động xuống sân khấu, trở về bên cạnh Lý Tuyết.
Mà sau khi Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên ngồi xuống thì sắc mặt đều rất âm u.
"Vương Lâu đáng chết! Không ngờ dám chơi chúng ta một vố!", Phùng Tiên Tiên không cam lòng gầm nhẹ.
Sắc mặt Diệp Hoan cũng không tốt, gã nhỏ giọng nói: "Bạch Diệc Phi cũng không sống được lâu nữa đâu!"
"Em muốn hắn ta chết ngay bây giờ!", đôi mắt Phùng Tiên Tiên chứa đầy thù hận điên cuồng, sắc mặt cô ta cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Diệp Hoan an ủi nói: "Đừng vội, không cần chờ lâu lắm đâu".
Liễu Chiêu Phong mờ mịt luống cuống ngồi xuống, đầu óc gã trống rỗng, gã không biết mình nên làm gì bây giờ? Không có Vương Lâu và Diệp Hoan thì gã còn có thể làm gì?
Ngồi tại chỗ hồi lâu nhưng Liễu Chiêu Phong vẫn chưa hoàn hồn được, ngược lại gã còn chìm sâu vào trong suy nghĩ của bản thân, gã đang nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng.
Gã không còn gì nữa thì Bạch Diệc Phi có thể dễ dàng trả thù gã, không những thế Bạch Diệc Phi còn muốn giết gã nữa!
Nghĩ đến đây Liễu Chiêu Phong bắt đầu vô thức run rẩy.
Nhưng mà không còn ai để ý đến một kẻ thất bại như gã nữa rồi.
…
Bạch Diệc Phi vẫn chưa kịp kiềm chế được tâm trạng của mình sau khi trải qua chuyện vừa rồi, anh nhớ lại cảnh đó.
Bạch Diệc Phi chưa nói hết thì Hứa Xương đã dùng khẩu hình miệng nhắc nhở anh một câu: cẩn thận.
Anh hiểu được hai chữ này, trong lòng anh lập vui vẻ, có phải Hứa Xương đã biết trước chuyện gì nên mới nhắc nhở anh không? Hay là...
Lúc này Vương Lâu ngồi bên cạnh Bạch Diệc Phi, không biết cậu ta đang suy nghĩ gì, ánh mắt cậu ta lóe lên như vừa hiểu rõ chuyện gì đó, một lát sau cậu ta thản nhiên nói:
"Bạch Diệc Phi, xin lỗi vì đã lừa cậu".
Bạch Diệc Phi dừng lại một lát, anh khó hiểu hỏi: "Hả?"
Vương Lâu lờ mờ nói: "Lần trước trong hôn lễ của Diệp Hoan tôi đã lừa cậu".
"Nếu như lúc đó cậu bị cảnh sát đưa đi thì cũng sẽ không có chuyện sau này nữa".
Bạch Diệc Phi sợ hãi, anh hiểu ý của Vương Lâu. Bọn họ sợ anh giống lần giết Tùng Vưu Duy lúc trước, được cảnh sát bảo vệ thì không có cách nào giết được anh.
“Nói như vậy nghĩa là cậu cũng biết hết mọi chuyện", đến lúc này rồi thì Bạch Diệc Phi cũng đã hiểu tất cả. Lý Cường Đông biết chuyện vì ông hợp tác với Vương Lâu.
“Vì vậy cậu mới cố ý giúp tôi để không bị cảnh sát dẫn đi".
Vương Lâu cười khổ: “Đúng vậy".
Bạch Diệc Phi cười một tiếng: “Tất cả những chuyện này đều do bố tôi, không đúng, do bố vợ tôi nói cho cậu sao?”
Anh chỉ muốn xác nhận một chút, cũng muốn biết tại sao.
“Đúng vậy”, Vương Lâu gật đầu.
Bach Diệc Phi hỏi: “Tại sao?”
Tại sao lại hợp tác với Lý Cường Đông? Tại sao hợp tác còn muốn lừa anh?
“Bởi vì mọi chuyện đều là kế hoạch", Vương Lâu lạnh nhạt trả lời: “Chỉ khi cậu cho rằng tôi phản bội cậu, thì vở kịch này mới giống như thật, kế hoạch mới có thể tiếp tục".