Hôm nay là ngày chủ tịch liên minh doanh nghiệp Bắc Hải nhậm chức, người của liên minh doanh nghiệp bao trọn một chiếc du thuyền để làm lễ chúc mừng.
Tới tham dự lần này đều là chủ tịch những xí nghiệp lớn ở Bắc Hải, và các nhân viên nội bộ trong liên minh doanh nghiệp Bắc Hải.
Lý Tuyết và Hứa Xương đứng bên lan can, hai người nhìn đại dương xanh thẳm, từng làn gió mang theo hơi biển lướt qua, tất cả đều quen thuộc nhưng cũng lại xa lạ.
Hứa Xương cụng ly với Lý Tuyết, tiếng lách cách vang lên kéo suy nghĩ Lý Tuyết trở về.
“Đang nghĩ gì vậy?”, Hứa Xương hỏi.
Lý Tuyết cười lắc đầu: "Không có gì”.
Hứa Xương hơi cong miệng: "Thật ra năm năm trước tôi đã biết cô rồi”.
“Năm năm trước?”, Lý Tuyết nghi ngờ: "Vậy lúc đó tôi mới năm hai?”
Hứa Xương gật đầu: "Đúng vậy”.
Lý Tuyết nhìn Hứa Xương, cô không nhớ đã từng nhìn thấy Hứa Xương: “Nhưng tôi không có ấn tượng gì, hay là tôi không nhìn thấy anh”.
“Tôi bây giờ khác lúc đó rất nhiều”, Hứa Xương cười, rồi lại nói: “Cô còn nhớ lúc trước đã cho một kẻ ăn xin chiếc bánh mì không?”
Nghe vậy thì Lý Tuyết đột nhiên nhớ ra, đúng là có chuyện như vậy.
“Hóa ra là anh”.
Hứa Xương nhún vai: "Chính là tôi”.
Lý Tuyết nhớ lúc đó cô vẫn là nhân viên parttime, hôm đó sau khi tan làm ra đến cổng thì nhìn thấy một người ăn xin quần áo rách rưới, trời lại đang mưa, vì vậy cô đã mua cho người đó một chiếc bánh mì, một chiếc ô, cuối cùng còn cho hai trăm tệ.
“Mưa càng lúc càng to, anh mau tìm một chỗ trú mưa đi”.
Hứa Xương cũng từ trong hồi ức trở lại: “Lúc đó tôi bị thương rất nặng, thật sự không có sức lực gì”.
“Bao nhiêu người qua đường đều nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ, chỉ muốn mau mau đi qua, đến cả 120 cũng không để ý đến tôi, nhưng cô lại giúp đỡ tôi”.
Hứa Xương thở ra một hơi: “Tôi thật ra không nên nói với cô những lời này”.
“Vì sao?”, Lý Tuyết không hiểu.
Hứa Xương nhún vai: “Vì hình tượng của tôi trong lòng cô vốn tốt đẹp”.
Lý Tuyết không biết nói gì, cô uống chút rượu vang trong ly.
Hứa Xương không để ý: "Sau này tôi từng cho người đi tìm cô, biết được Bạch Diệc Phi, cũng điều tra qua về anh ta, sau khi thấy anh ta đối xử thật lòng với cô thì tôi mới yên tâm không tiếp tục điều tra nữa, cũng không định chen ngang giữa hai người”.
Lý Tuyết mỉm cười, nâng ly rượu lên: "Cạn ly vì một lần nữa gặp mặt?”
“Ừ”, Hứa Xương và Lý Tuyết cụng ly, cùng nhau uống một ngụm rượu, sau đó Hứa Xương nói: "Bây giờ cô có hối hận không?”
Lý Tuyết trầm mặc, cô nhìn biển lớn, lại uống thêm một ngụm rượu.
Rất lâu sau Lý Tuyết mới thấp giọng nói: “Tôi có nên hối hận không?”
“Chuyện này cô phải tự hỏi bản thân mình”, Hứa Xương chỉ nói như vậy.
Lý Tuyết lại trầm mặc.
Hứa Xương nói: "Thật ra con người sau khi đưa ra lựa chọn thì đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi, cô không cần nghĩ bản thân có nên hối hận không, thay vào đó cô nên nghĩ xem từ nay về sau nên làm như thế nào?”
“Bởi vì có những thứ, một khi đã đánh mất thì không thể lấy lại được nữa”.
“Tuyết Nhi, cô là một cô gái kiên cường, tôi tin cô có thể làm được”.
Nói xong lại có tiếng gọi: "Chủ tịch Lý, có người tìm cô”.
Hứa Xương thấy vậy nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi luôn coi cô là em gái, nên mong cô có thể vui vẻ”.
Hứa Xương nói xong thì rời đi.
Lý Tuyết mờ mịt, trong đầu lặp đi lặp lại lời của Hứa Xương, cô làm như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai?
Không còn cơ hội để hối hận?
Thật sự là như vậy sao?
Cô nhớ lại lúc mới quen Bạch Diệc Phi, khi đó anh rất thành thật, Lý Cường Đông nói cái gì thì anh làm cái đó, không một chút ý kiến.
Hôm kết hôn cô còn cầm kéo đe dọa Bạch Diệc Phi: "Không được chạm vào tôi”.
Bạch Diệc Phi cũng không nói mà chỉ rời đi.
Sau đó vì bọn họ tùy tiện kết hôn mà khiến cho ông cụ Lý nổi giận lôi đình, Bạch Diệc Phi lúc đó đã đứng lên che chở cho cô.
Bị Lý Phàm nhục mạ khinh thường anh cũng không phản bác lại, chỉ nhặt túi xách bị Lý Phàm vứt dưới đất lên đưa cho cô.
Khi đó không ngày nào Lưu Tử Vân không mắng nhiếc anh, luôn coi anh là người giúp việc để sai bảo.
Trong hai năm Bạch Diệc Phi không có lấy một lời oán giận.
Hai năm đó Lý Tuyết đều để ý mọi thứ cả, không phải cô không cảm nhận được, nhưng khi ấy cô cũng chỉ cảm động mà thôi, không phải có tình cảm với anh.
Cô đã không còn hy vọng vào một tình yêu đẹp như mơ, cô nghĩ sẽ sống tạm như bợ như thế với Bạch Diệc Phi.
Nhưng rồi mọi thứ đến quá bất ngờ.
Bạch Diệc Phi trở thành chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, trở thành người thừa kế của nhà họ Bạch.
Anh mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ tới mức khiến cho đối thủ phải dè chừng sợ hãi.
Đồng thời cũng cho cô tình yêu như cô hằng mơ ước.
Cô không thể tin được có một ngày bản thân lại có được một tình yêu đích thực.
Tình yêu trong ba năm này nói bỏ là có thể bỏ được sao?
Nghĩ tới đó thì Lý Tuyết thấy tim mình đau như bị dao cắt.
Lúc này sau lưng truyền tới âm thanh quen thuộc.
“Tuyết Nhi”.
Lý Tuyết giật mình, cô vội vàng lau khóe mắt, cô sợ lúc nãy bản thân không kiềm chế được mà bật khóc.
“Sao lại là anh?”
Liễu Chiêu Phong cười: "Tuyết Nhi, không, bây giờ nên gọi cô là chủ tịch Lý chứ”.
“Anh có chuyện gì không?”, sắc mặt Lý Tuyết không tốt.
Liễu Chiêu Phong nhún vai: "Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn học, có cần như vậy không? Giống như thể chúng ta có mối thâm thù đại hận gì vậy”
“Việc trước kia là tôi không tốt, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn cô chú ý đến tôi, tôi đã quá vội vàng, trong lúc nhất thời mất đi lý trí nên mới làm ra những việc như vậy, cô có đồng ý tha thứ cho tôi không?”
Lý Tuyết đứng đó, dường như cô không quá tin tưởng Liễu Chiêu Phong tới đây thật sự là để xin lỗi cô, vì vậy sau khi gã nói xong thì cô vẫn trầm mặt: "Không cần xin lỗi, chồng tôi đã dạy cho anh một bài học rồi”.
Lúc nói lời này thì Lý Tuyết nhấn mạnh hai chữ “chồng tôi”.
Cũng chính vì điều này mà cả hai đều trầm mặc.
Liễu Chiêu Phong vì không thích Lý Tuyết nói hai chữ này, cứ nghĩ tới Bạch Diệc Phi là gã lập tức khó chịu.
Lý Tuyết nghĩ đến Bạch Diệc Phi thì lại nghĩ tới vấn đề lúc nãy.
Liễu Chiêu Phong chỉ nhăn mày, gã coi như không có việc gì: "Như vậy đi, tôi cam đoan từ này về sau sẽ không có ý gì với cô nữa, nhưng tôi không hứa là sẽ không đối đầu với Bạch Diệc Phi”.
“Nếu như cô muốn thì tôi còn có thể tới xin lỗi Bạch Diệc Phi”.
Lý Tuyết ngạc nhiên nhìn Liễu Chiêu Phong, nghe được lời này từ miệng Liễu Chiêu Phong thật sự khiến người ta vô cùng kinh ngạc
…
Bạch Diệc Phi lên du thuyền.
Vừa lên tới nơi Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy Lý Tuyết ở chỗ lan can.
Sau khi thấy Lý Tuyết vẫn an toàn thì anh thở phào một hơi, nhưng anh lại phát hiện ra Liễu Chiêu Phong cũng đứng đó.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Anh quay đầu lại hỏi Lưu Hiểu Anh: "Có loại thuốc nào có thể lập tức giảm đau không?”
“Có”, Lưu Hiểu Anh lấy ra đưa cho Bạch Diệc Phi: "Nhưng thuốc này dùng cho người mắc bệnh ung thư, anh... muốn làm gì? Này...”
Đang nói thì Bạch Diệc Phi đã trực tiếp bỏ vào miệng.
Uống xong Bạch Diệc Phi hít một hơi thật sâu, sau đó bước qua.