"Đạo Trưởng và Kỳ Kỳ muốn tới để ngăn cản đám người kia".
"Ở nơi này, Đạo trưởng là người lợi hại nhất, với thực lực hiện giờ của anh, đừng nói đến Đạo Trưởng, cho dù là em trai thì anh vẫn còn kém xa lắm".
Thật ra Trần Ngạo Kiều đã nói rất nhiều lần và ngầm để lộ một số thông tin cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Bạch Khiếu?"
Trần Ngạo Kiều gật đầu, trầm giọng đáp: "Bên cạnh anh ta có một người tên là Kinh La, tôi đánh không lại hắn".
Dứt lời, Bạch Diệc Phi đã hiểu rõ.
Bạch Diệc Phi chợt nhớ ra rằng, sau khi giết Tùng Vưu Duy, Lý Tuyết đã đến thủ đô tìm nhà họ Bạch giúp đỡ, nhưng không may gặp phải nguy hiểm rồi cô được một người cứu mạng mà người đó chính là Kinh La.
Lúc này, Trần Ngạo Kiều nói thêm: "Bạch Khiếu là một người có lòng dạ khó đoán, bất kể anh có thủ đoạn tính kế sau lưng hay đứng trước mặt hắn, thì anh cũng không phải là đối thủ".
Bạch Diệc Phi trầm mặc không lên tiếng.
Nhưng ngay sau đó, Bạch Diệc Phi lại có chỗ không hiểu: "Vậy tại sao lúc trước hắn không trực tiếp phái Kinh La đến giết tôi? Cần gì phải hạ độc tôi?"
Trần Ngạo Kiều đáp: "Đã phái người đến, nhưng cũng bị người đánh bạị".
Nghe xong, Bạch Diệc Phi vô cùng chấn động.
Trần Ngạo Kiều mạnh hơn A Vũ nhưng đánh không lại Kinh La, vậy mà hắn lại bị người ta đánh bại sao?
Điều này...
Đây rốt cuộc là một khoảng cách chênh lệch sức mạnh như thế nào?
Lúc này, Trần Ngạo Kiều đột nhiên nói: "Người đó là bạn của Tần Hoa".
Bạch Diệc Phi ngay lập tức trợn tròn mắt: "Ý của anh là Tần Hoa còn lợi hại hơn so với anh?"
"Đúng vậy", Trần Ngạo Kiều gật đầu thừa nhận: "Lúc đó tôi đã âm thầm theo dõi hắn, khí trên người hắn tương đối giống với Đạo Trưởng”.
Bạch Diệc Phi nghĩ đến Tần Hoa, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu nhưng cũng kinh ngạc, hóa ra Tần Hoa lại là một cao thủ như vậy!
"Sau này có sự can thiệp của Bạch Vân Bằng, Bạch Khiếu không có can đảm để ra tay một cách trắng trợn, cho nên hắn đều phải âm thầm động thủ, Kinh La cũng vẫn chưa xuất hiện qua" Trần Ngạo Kiều nghẹ nhàng nói: "Hơn nữa, vết thương của Tần Hoa thật ra không còn nghiêm trọng như vậy nữa rồi".
"Sao rồi?", Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi.
"Dựa vào thực lực của Đạo Trưởng, dưới tình huống như vậy, không thể nào không né tránh được, cho dù có đem theo anh cũng không thành vấn đề, bởi vì né tránh nguy hiểm chính là bản năng của ông ta".
"Nhưng ông ta đã bị thương rất nặng... tôi luôn cảm thấy có điều gì không ổn".
"Cốc cốc..."
Đang nói chuyện thì cánh cửa đột nhiên bị gõ.
Lý Tuyết mặc bộ đồ bệnh nhân tiến vào.
Trần Ngạo Kiều thấy vậy cũng không nói nhiều chỉ gật đầu với Lý Tuyết một cái: "Tôi ra ngoài trước".
Bạch Diệc Phi lúc này còn đang suy nghĩ đến lời Trần Ngạo Kiều vừa mới nói, cũng không để ý tới anh ta.
Chờ Trần Ngạo Kiều đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết thì vô cùng kinh ngạc, anh chợt nghĩ đến chuyện ở trên xe nên cười nói: "Vợ, sao em về sớm vậy?"
Bệnh viện của chính mình, đương nhiên phải ở phòng tốt nhất, hơn nữa Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi lại là vợ chồng cho dùng chung một phòng bệnh, trước khi tới đây, Lý Tuyết đã gặp người của hiệp hội liên minh doanh nghiệp.
Lý Tuyết thấy vậy nghiêm mặt, tức giận nói: "Làm sao? Không đủ thời gian cho anh và con hồ ly tinh ấy gặp nhau sao?"
Không phải Lý Tuyết không để tâm, chẳng qua bây giờ mới nổi con ghen.
Dù sao cô cũng là một người phụ nữ, gặp phải loại chuyện này không thể nào rộng lượng bỏ qua được bởi vì đây chính là người đàn ông của mình!
Bạch Diệc phi nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tuyết, trong lòng chột dạ: "Vợ, chẳng phải anh đã giải thích rồi sao, lúc đó cô ấy bị thương lại hôn nên anh không còn cách nào khác mới phải thay quần áo cho cô ấy..."
Lý Tuyết hừ nhẹ một: "Anh cho là em sẽ tin sao?"
Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy đau đầu, nhưng không còn cách nào chỉ có thể nhẫn nhịn từ đầu đến cuối, giải thích rõ ràng một lần nữa.
Nhưng, phụ nữ sẽ thật sự cho rằng không có chuyện gì sau khi nghe giải thích sao?
Đương nhiên là không rồi.
Bạch Diệc Phi giải thích một tràng dài, anh cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, hơn nữa quả thực cũng không phát sinh chuyện gì, anh chỉ nhìn thân thể trần như nhộng của cô ta, cho nên anh muốn kéo tay của Lý Tuyết.
Nhưng Lý Tuyết hất tay ra, tức giận nói: "Đừng chạm vào em!"
Đúng lúc này, Lưu Hiểu Anh đem thuốc vào, Lý Tuyết nhanh chóng nắm lấy tay của Bạch Diệc Phi, mỉm cười nói với Lưu Hiểu Anh: "Cảm ơn cô".
Bạch Diệc Phi thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lưu Hiểu Anh nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý rồi đi ra ngoài.
Mà sau khi Lưu Hiểu Anh rời khỏi đây, Lý Tuyết hất tay của Bạch Diệc Phi ra, vẻ mặt lạnh lùng ngồi sang bên cạnh.
Bạch Diệc Phi bối rối, sau đó mới hiểu ra, cảm thấy mình đã vui mừng quá sớm, không biết phải làm sao nói: "Vậy anh phải làm thế nào thì em mới tin anh đây? Vợ ơi".
Đã nhiều ngày không gặp nhau như vậy, nhìn thấy người vợ thân yêu của mình, mặc dù không thể lăn lộn một phen nhưng những việc khác cũng có thể làm chứ? Chẳng hạn ôm rồi hôn một cái gì đó.
Nhưng, Lý Tuyết tức giận rồi.
Bạch Diệc Phi đành bất lực, nhưng không cam tâm.
Lý Tuyết trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cô ngồi trên giường của mình, không thèm để ý đến anh.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi, vén chăn bước xuống giường: "Vậy để anh đi giết cô ta!"
Lý Tuyết thờ ơ nhìn Bạch Diệc Phi đang xem một vở kịch hay.
Bạch Diệc Phi chỉ có thể nhắm mắt đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, thấy Lý Tuyết không thèm ngăn cản, Bạch Diệc Phi có chút khó chịu.
Nhưng lời mình đã nói ra, nếu không đi thì không phải rất mất mặt sao?
Nhưng đến đó thì làm sao? Anh căn bản không thể giết Kỳ Kỳ, không giết được Kỳ Kỳ mà quay về đây gặp vợ, chẳng phải càng không thể giải thích được sao?
Bạch Diệc Phi vỗ tay lên trán mình một cái: "Ngu ngốc!"
Sau đó anh dứt khoát đẩy cửa một cái "rầm", rồi quay lại.
Bạch Diệc Phi không nhìn Lý Tuyết mà cúi đầu trở về giường, vén chăn lên giường, che kín mít.
Mặc dù anh không nhìn Lý Tuyết nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt tràn đầy xem thường và giễu cợt của Lý Tuyết.
Như muốn nói: Sao không đi? Quay về đây làm cái gì?
Bạch Diệc Phi buồn chán không thôi, nhưng anh lại nghĩ, đây chẳng phải vợ mình sao? Dù sao cũng là vợ mình mà!
Dù thế nào thì anh vẫn là người đàn ông của cô ấy, cho nên không mạnh mẽ thì có sao?
Vì vậy, Bạch Diệc Phi vén chăn lên, để lộ ra đầu của mình, vẻ mặt cực kỳ oan ức nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Bạch Diệc Phi, ban đầu còn sửng sốt một chút rồi sau đó phì cười.
Bạch Diệc Phi lúc này làm cho Lý Tuyết cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, sau đó bật cười cùng Lý Tuyết.
Lý Tuyết đi tới, vén chăn của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chớp mắt, nhìn thấy điệu bộ của Lý Tuyết, trong lòng vui như tết, lập tức dạt sang một bên nhường chỗ cho Lý Tuyết, sau đó hai người nằm ôm nhau.
Ôm vợ như thế này, anh cũng cảm thấy yên tâm, anh nghĩ trong lòng, cho dù cả đời như vậy anh cũng cam lòng.
...
Nửa tháng sau, bệnh viện Ngọa Long.
Vết thương của Long Linh Linh đã hoàn toàn bình phục, bây giờ cô ta đang trong phòng thăm hỏi Bạch Diệc Phi.
Dù sao Bạch Diệc Phi cũng là đàn ông, thể lực khôi phục rất nhanh, dù chưa hoàn toàn bình phục nhưng không có gì đáng ngại, ngược lại Lý Tuyết bị đạn xuyên qua bả vai, vết thương phục hồi rất chậm.
Long Linh Linh đi tới đưa một tập tài liệu cho Bạch Diệc Phi: "Chủ tịch, tập đoàn Hầu Tước đã được chúng ta mua lại".
Lúc Long Linh Linh nói chuyện, thấy Lý Tuyết mỉm cười với cô ta.
Lý Tuyết thấy vậy gật đầu mỉm cười.
Long Linh Linh nói tiếp: "Khu du lịch Sở Giang cũng được chúng ta mua lại, nhưng người tạm thời phụ trách tập đoàn Hầu Tước và khu du lịch Sở Giang vẫn cần anh quyết định".
Bạch Diệc Phi nhìn tập tài liệu, nhẹ giọng nói: "Tập đoàn Hầu Tước cô là người quen thuộc nhất, cô vẫn phụ trách, nhưng không dùng thân phận trợ lý chủ tịch mà trực tiếp nhận vị trí chủ tịch đi".