Lúc Lưu Hạ bỏ đi còn buông lời đe dọa, theo tính cách của gã thì nhất định sẽ quay lại. Mà tên đầu bếp béo khi bỏ đi cũng tràn ngập hận thù, gã cũng chẳng phải người lương thiện gì cho cam.
Lưu Hạ biết nhà hàng hôm nay buôn bán tốt là vì tên đầu bếp béo nói cho gã biết.
Vì thế cho dù một tên chết thì tên còn lại cũng sẽ đến gây phiền phức với Chung Ngọc Đình.
Bọn chúng đều phải chết!
Lời thuyền trưởng nói lúc đó khiến anh ta rất cảm động, cộng thêm việc ông ta đã cứu rất nhiều người khiến anh ta cảm thấy ông ta là một người rất tốt.
Mà Chung Ngọc Đình là con gái của thuyền trưởng. Con gái của người tốt như vậy thì không đáng để bị bắt nạt như thế.
Người tốt thì nên được báo đáp xứng đáng.
Từ Lãng nhếch mép: “Quả nhiên giết người mới phù hợp với mình nhất”.
Đột nhiên một giọng nói thì thầm vang lên bên cạnh gã.
“Chú, chú là sát thủ à?”
Từ Lãng theo phản xạ dịch sang bên một bước, kéo giãn khoảng cách, sau đó quay người nhìn.
Đứng bên cạnh gã là một bé trai mặc bộ quần áo cũ kỹ có vài mảnh vá, khuôn mặt lấm lem, nhìn chằm chằm gã không chớp mắt.
Từ Lãng kinh ngạc. Gã là sát thủ, rất nhạy cảm với việc có người đến gần mình. Nhưng nếu đứa nhóc này không lên tiếng thì gã sẽ không phát hiện ra cậu ta đến gần.
Từ Lãng vuốt mã tấu của mình, hỏi đứa nhóc: “Nhóc là ai?”
Từ Lãng cảm thấy đứa nhóc này không đơn giản nhưng giây tiếp theo gã lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Cậu nhóc rụt rè mà hỏi: “Chú, chú là sát thủ ư? Chú có thể giúp cháu giết người không?”
Từ Lãng nhận ra trong mắt cậu ta không có vẻ giết chóc mà chỉ có sự thuần khiết cùng sợ hãi.
Cậu nhóc này thật sự chỉ là một đứa nhóc bình thường.
Nhưng tại sao Từ Lãng lại không phát hiện ra cậu ta?
Gã cau mày, thầm than trong lòng: “Lẽ nào ở bên cạnh Bạch Diệc Phi lâu rồi nên quên mất bản thân là một sát thủ?”
Gã cúi đầu nhìn cậu nhóc. Từ Lãng không định để ý đến cậu ta mà buông tay, muốn đi luôn.
Cậu nhóc thấy Từ Lãng sắp đi thì rất nóng ruột, vội chạy đến túm lấy cánh tay gã: “Chú, chú đừng đi, có thể giúp cháu giết người không? Cháu xin chú giúp cháu giết một người”.
“Chú đừng đi mà, cháu biết giết người thì cần tiền, cháu có tiền, cháu đưa chú tiền, chú giết một người giúp cháu được không?”
Cậu nhóc vừa nói vừa móc tiền trong túi ra, sau đó đưa cho Từ Lãng.
Từ Lãng cúi đầu, nhìn tiền trong tay cậu ta thì cạn lời.
Một đống tiền nhìn thì rất nhiều nhưng tổng cộng chỉ có 5 đồng 6 mà thôi.
Từ Lãng không đồng ý. Hơn nữa một đứa nhóc còn nhỏ như vậy không biết làm sao lại biết được những điều này, vì thế gã lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có sát thủ, phim với tiểu thuyết toàn lừa gạt thôi, không thể tin được”.
Nói xong, gã không nhìn nữa mà đi luôn.
Cậu nhóc ngây ra, lẩm bẩm: “Nhưng rõ ràng là cháu đã nhìn thấy rồi…”
Dưới ánh đèn nhập nhèm trong đêm tối, cậu nhóc tuyệt vọng, thẫn thờ mà nhìn bóng người đang xa dần, đôi mắt dần đầy nước, cuối cùng ngồi xuống đất, nấc lên từng tiếng khẽ khàng.
Cậu ta khóc một lát, đang lúc lau nước mắt thì nhìn thấy một đôi chân xuất hiện trước mặt, sau đó có giọng nói vang lên: “Đã ăn cơm chưa?”
Cậu nhóc kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện sát thủ vừa nãy đã quay lại. Đôi mắt cậu ta sáng lên, gật đầu nói: “Buổi trưa cháu đã ăn rồi”.
Từ Lãng hỏi: “Nhóc ở đâu?”
Cậu nhóc vui vẻ mà chỉ vào công viên phía sau, rồi lại cúi đầu lí nhí: “Dưới cầu trượt trong công viên có một cái hố, ở đấy không rét”.
“Sao nhóc lại ở đó?”, Từ Lãng hỏi.
Cậu nhóc trả lời: “Bố không cho cháu về nhà”.
Từ Lãng nghĩ nghĩ rồi nói: “Vì thế nhóc bảo chú giết bố mình?”
Nghe vậy cậu nhóc lập tức lắc đầu, trong đôi mắt trong veo toát lên vẻ lạnh lẽo: “Không, cháu muốn mời chú giết con hồ ly tinh bên cạnh bố cháu”.
“Hồ ly tinh giết mẹ cháu, chính ả ta đuổi cháu ra ngoài”.
Từ Lãng nghe xong thì trái tim lạc mất một nhịp.
Anh ta nhớ đến bản thân mình. Cũng năm mười tuổi, anh ta có nhà mà không thể về, một mình sống trên thế giới này.
Người ta nói hổ giữ không ăn thịt con nhưng tại sao trên thế giới này lại có nhiều kẻ khốn nạn đến thế?
Lưu Hạ là một, bây giờ lại thêm một kẻ nữa.
Từ Lãng cúi đầu nhìn cậu nhóc. Anh ta biết cậu bé rất tuyệt vọng, nhìn dáng vẻ này có lẽ đã bị đuổi ra ngoài một thời gian dài rồi. Quần áo trên người cậu bé mỏng manh, dù nói không lạnh nhưng cơ thể lại không chịu được mà run lên.
“Chú nhận đơn hàng này của nhóc”.
Từ Lãng cầm 5 đồng 6 trong tay cậu ta, sau đó cởi áo của mình đưa cho cậu ta: “Mặc vào”.
Cậu nhóc ngây ra nhìn anh ta.
Từ Lãng lạnh lùng nói: “Nghe lời thì chú giúp nhóc giết người, nếu không thì biến”.
Cậu nhóc nghe thế lập tức mặc áo khoác vào.
Nhưng sau khi cậu ta mặc xong thì cảm thấy mình như đang khoác bao tải lên người, bởi vì Từ Lãng cao gần 2m mà cậu nhóc chỉ cao khoảng 1m 3.
Từ Lãng nói: “Đi theo chú”.
Anh ta không lập tức bảo cậu nhóc đưa mình đi giết người mà đưa cậu bé đến một quán mì.
Cậu nhóc vội ăn hai bát mỳ như sắp chết đói. Ăn xong, khuôn mặt vốn tràn ngập vẻ hưởng thụ của cậu bé lại trở nên nghiêm túc: “Chú, khi nào cháu lớn cháu sẽ trả chú bát mỳ này”.
Tim Từ Lãng run lên.
Trong mắt cậu nhóc 5 đồng 6 là một số tiền rất lớn.
Số tiền này là để thuê anh ta giết người, nếu anh ta dùng nó để trả cho bát mỳ thì có lẽ cậu bé sẽ rất buồn.
Vì thế Từ Lãng gật đầu: “Được”.
Cậu nhóc thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Từ Lãng không biết cậu bé đã từng trải qua những gì mà khiến một đứa nhóc mới mười mấy tuổi đầu lại tràn ngập thù hận cùng giết chóc như vậy. Nhưng cậu bé thế này thật sự rất giống anh ta lúc nhỏ.
Từ Lãng hỏi: “Nhóc tên gì?”
“Lý Hữu Sinh”, cậu nhóc lau miệng đáp.
Từ Lãng ừ một tiếng rồi kéo tay cậu ta: “Đi theo chú”.
“Chú bây giờ định đi giết người ư?”
“Không”, Từ Lãng trả lời.
Lý Hữu Sinh sốt ruột: “Chú… Chẳng phải đã đồng ý với cháu rồi ư?”
Từ Lãng bình thản nói: “Không vội”.
Lý Hữu Sinh lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi làm gì?”
“Mua quần áo”, dừng một lát, Từ Lãng nhấn mạnh: “Mua quần áo cho nhóc”.
Lý Hữu Sinh khựng lại, lập tức nói: “Chú không cần mua quần áo cho cháu, cháu… cháu không còn tiền nữa rồi… Hơn nữa lúc chui vào hố sẽ làm bẩn quần áo”.
Từ Lãng cau mày: “Sau này nhóc không cần chui vào hố nữa, cũng không được chui vào”.
“Nhưng không làm thế thì không có chỗ ngủ”.
“Sau này nhóc theo chú”, Từ Lãng chậm rãi nói: “Chú cho nhóc chỗ ngủ”.
Lý Hữu Sinh hưng phấn: “Chú có thể dạy cháu giết người không?”
“Không!”, Từ Lãng lạnh lùng nói: “Sau này nhóc cũng không được giết người”.
“Hả, nhưng…”, Lý Hữu Sinh dường như vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Từ Lãng ngắt lời.
“Sau này không được nhắc đến chuyện giết người, chuyện chú hứa với nhóc chú sẽ làm”.
Lý Hữu Sinh cúi đầu đáp: “Ừm…”
…
Từ Lãng bắt một chiếc xe cùng Lý Hữu Sinh trở về thành phố Thiên Bắc.
Lúc này đã là một 1 giờ sáng, Lý Hữu Sinh đã ngủ rồi. Từ Lãng cõng cậu nhóc lên.