Một Bước Lên Tiên

Chương 615: Đi Tìm Nguồn Vàng



Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ một cái, phát hiện ra ánh mắt vốn cao ngạo giờ đây lại trở nên sợ hãi và thận trọng hơn. Trong lòng anh nghĩ, có lẽ cô ta là em gái của Từ Lãng chăng. Sau đó lại nhìn cô ta chật vật, trán thì toát hết mồ hôi nên anh bước lại tháo ba lô xuống.

Kỳ Kỳ giật mình bởi hành động này nên vội hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Bạch Diệc Phi không làm gì tiếp mà đeo ba lô của Kỳ Kỳ lên vai mình, thản nhiên nói: “Đi nào”.

Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên, nói với vẻ khó hiểu: “Sao anh không nói cô ta mà còn giúp vậy?”

Kỳ Kỳ ngây người ra, đợi lúc Trần Hạo cắt dây thừng ra cô mới phản ứng lại rồi đi về phía biển.

Hơn hai mươi phút sau họ đến bờ biển nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng ở đó thì họ đều ngây người tại chỗ.

“Thuyền đâu rồi?”, Trần Hạo kinh ngạc hỏi.

Thuyền mà đáng lẽ phải đợi họ ở đây thì lúc này không thấy đâu.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức phản ứng lại, nói: “Đi thôi, mau quay về”, nói xong anh xoay người chạy về.

Trần Hạo và Kỳ Kỳ thấy thế thì cũng không để ý nhiều mà đi theo Bạch Diệc Phi.

Đi chưa được bao lâu thì nhìn thấy bóng người, vì vậy họ liền tránh vào bụi cỏ.

Suốt cả quá trình họ tổng cộng phải tránh ba lượt người.

Thần sắc của Bạch Diệc Phi ngưng trọng, xâu chuỗi những chuyện xảy ra trước đó thì càng nghĩ càng thấy kinh hãi.

Đạo Trưởng quả nhiên lợi hại!

Họ cứ tưởng rằng Đạo Trưởng sẽ bố trí đề phòng ở cửa khẩu, trên thực tế đúng là ôm cây đợi thỏ. Phải nói là, ông ta cao tay hơn hẳn.

Bạch Diệc Phi cười chế giễu một cái, một hồi lâu anh mới tiết lộ ra cách đơn giản và trực tiếp nhất.

Quay về được khu rừng trước đó, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một chút, nói: “Các người về trước đi, tôi liên hệ với Trương Hoa Bân một chút”.

Bạch Diệc Phi rất lo lắng cho anh ta. Đối phương đang ‘ôm cây đợi thỏ’, còn thuyền của họ rất lớn, chắc chắn đối phương đã nhìn thấy rồi, nếu không thì đã không chuyển thuyền đi.

Lần này, Bạch Diệc Phi có mang theo điện thoại, hơn nữa còn mang cả sạc dự phòng nữa. Chỉ vì ban nãy ở trong động không có tín hiệu, muốn liên lạc cũng không được.

Nhưng Bạch Diệc Phi vừa lấy điện thoại ra, vẫn chưa bật lên thì đã có người nói: “Hóa ra là ở đây”.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn lại. Phía sau họ xuất hiện một nhóm người, kẻ dẫn đầu là người đàn ông trông khá tuấn tú.

Bạch Diệc Phi biết người này, đó là A Vũ.

Nhóm người này rất nhanh đã bao vây đám Bạch Diệc Phi.

Anh quét nhìn đám người đó một lượt, cũng tầm hơn hai mươi người. Hơn nữa ba người trong đó còn có súng.

Trận này khiến Bạch Diệc Phi thật sự đau đầu. Chưa nói đến đám người có súng kia mà chỉ mỗi A Vũ thôi thì họ cũng không đánh nổi.

Đám Bạch Diệc Phi chỉ có thể án binh bất động.

A Vũ không thèm nhìn Bạch Diệc Phi mà đến trước mặt Kỳ Kỳ, quét nhìn một cái, cười nói: “Sư muội! Lâu lắm không gặp”.

Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn gã, sắc mặt vô cùng khó coi.

A Vũ là người của Đạo Trưởng, nếu như Kỳ Kỳ rơi vào tay của A Vũ thì tại cái nơi kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay như này, cô ta chỉ có đường chết mà thôi.

Nếu như so sánh thì cô ta thà rơi vào tay của Bạch Diệc Phi còn hơn.

A Vũ thấy Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn mình thì gã giơ tay lên tát một cái.

“Bốp”, A Vũ cười lạnh một tiếng hỏi: “Dám trừng mắt nhìn tôi à?”

Kỳ Kỳ nghiêng đầu sang một bên, khóe miệng chảy chút máu nhưng ánh mắt của cô ta không nhượng bộ mà tràn đầy vẻ oán trách, còn căm hận hơn hẳn khi nhìn Bạch Diệc Phi.

A Vũ thấy thế thì phì cười, nói: “Mẹ kiếp! To gan gớm nhỉ, còn dám trừng mắt nhìn nữa? Mẹ kiếp! Tưởng có sư phụ chống lưng cho nên cô không sợ trời không sợ đất đúng không? Tôi đập chết cô ở đây thì sư phụ cũng không biết được”, nói xong A Vũ giơ tay lên định đánh Kỳ Kỳ nhưng bị Bạch Diệc Phi ngăn lại.

“Dừng tay! Nếu anh đánh cô ta thì có chết tôi cũng sẽ không nói cho các người thứ mà các người muốn biết”.

“Ố…”, cuối cùng A Vũ cũng nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Chết đến nơi rồi mà vẫn còn định ra vẻ anh hùng à?”

“Nhưng mà tao vẫn phải cảm ơn mày. Nếu như không phải là mày thì chỉ e tao cũng không đánh lại được sư muội của mình. Bây giờ đúng là đỡ được bao việc”.

Lúc này Kỳ Kỳ nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khác lạ, cô ta không hiểu vì sao anh lại ngăn cản A Vũ.

Bạch Diệc Phi sẽ không để ý đến sự sống chết của cô ta mới phải.

Thấy vậy, Trần Hạo cũng thấy khó hiểu.

A Vũ lại bật cười, sự khinh bỉ toát ra từ trong đôi mắt. Gã nắm tóc Bạch Diệc Phi, nói: “Vậy thì được! Vậy thì mày hãy nói cho tao nghe những gì mà chúng tao muốn biết, sau đó tao sẽ thả chúng mày ra. Thấy sao?”

“Đừng tin lời hắn”, Kỳ Kỳ đột nhiên nói.

Bạch Diệc Phi không để ý đến Kỳ Kỳ mà đáp: “Được”.

Kỳ Kỳ nghe thấy vậy lập tức hoang mang, nói: “Anh đừng nghe hắn nói, hắn sẽ không tha cho chúng ta đâu. Anh đừng nói ra”.

“Bốp”, A Vũ đẩy Kỳ Kỳ ra rồi lại một cái bạt tai tiếp: “Im miệng vào cho tao! Nếu không thì tao sẽ giết mày ngay lập tức đấy”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy liền hét lớn: “Dừng tay!”

Tay A Vũ dừng lại, sau đó nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: “Sao tao phải nghe lời mày?”

Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Vì tôi biết thứ mà các anh muốn ở đâu, không có tôi dẫn đường thì các người không vào được đâu”, nói xong anh ném ba lô của mình lên trên đất.

“Keng, keng…”, lúc này những thỏi vàng rơi đầy trên đất.

A Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức trợn trừng mắt lên. Những người khác thấy vậy thì cũng đờ đẫn người.

Đừng nói là vàng trong cả ba lô mà chỉ cần là một thỏi thôi cũng đủ khiến mọi người sáng hết mắt lên rồi. Huống hồ, ở đây có hẳn ba lô vàng.

A Vũ hít mấy hơi và rồi ánh mắt nhìn những thỏi vàng như sáng rực lên.

Gã lập tức nắm chặt tay Bạch Diệc Phi, gấp gáp nói: “Đưa tôi đi, bây giờ hãy đưa tôi đi. Tôi bảo đảm nhất định sẽ thả các người ra”.

Kỳ Kỳ thấy vậy thì định nói gì đó nhưng cô ta nhìn thấy tay Bạch Diệc Phi để sau lưng ra hiệu với cô ta nên cô ta không nói gì thêm.

Bạch Diệc Phi không phải kẻ ngốc, tất nhiên sẽ không tin lời A Vũ nói rồi.

Hơn nữa, A Vũ là người mạnh nhất ở đây, đoán chừng sau khi nhìn thấy chỗ vàng đó thì chắc gã sẽ giải quyết hết thôi.

A Vũ là người của Đạo Trưởng mà Đạo Trưởng làm việc không bao giờ để lại dấu vết gì thì chắc chắn A Vũ cũng vậy.

Nhưng Bạch Diệc Phi có một câu hỏi, đứng trước đống vàng như vậy thì liệu A Vũ còn trung thành với Đạo Trưởng không? Câu hỏi này tạm thời chưa có câu trả lời.

Và hiện giờ Bạch Diệc Phi cũng không còn cách nào khác, chỉ có như này mới có thể kéo dài thời gian được. Hơn nữa, đợi sau khi vào động thì có lẽ họ còn có con đường sống.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Bỏ ra”.

Ánh mắt A Vũ tối sầm lại dường như muốn bộc phát ra nhưng rất nhanh liền kìm chế lại, còn kèm theo nụ cười, nói: “Được, chỉ cần anh dẫn tôi đi thì tôi sẽ nghe lời anh”.

Bạch Diệc Phi thấy thế liền nói: “Thang dây”.

Trần Hạo nghe thấy liền lấy thang ra, tìm một cây lớn rồi ném lên.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Đi thôi”, nói xong dường như nghĩ tới gì đó nên anh nói vô cùng nghiêm túc: “Sau khi vào trong thì phải bám sát tôi, nếu không cẩn thận mà động chạm vào thiết bị gì, lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở”.

A Vũ ngưng lại một lúc, hỏi: “Bên trong còn có thiết bị nữa cơ à?”

Bạch Diệc Phi cũng chỉ nói vậy thôi chứ thật ra không có thiết bị nào cả. Nhưng nếu không nói thì chắc chắn lúc vào động A Vũ sẽ giết chết bọn họ.

A Vũ đi theo sau lưng Bạch Diệc Phi đề phòng anh giở trò gì. Gã trèo lên cây rồi lại trèo xuống, một lúc sau gã cũng phải than thở: “Không ngờ lại thần kỳ như vậy”.

Thứ này mà ở mười mấy năm trước thì đúng là thần kỳ thật. Chỉ có điều, trong lúc họ đi đến chỗ ngoặt thì Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.