Một Bước Lên Tiên

Chương 617: Hạ Gục A Vũ



Đến khi bọn họ đặt chân vào trong sảnh rộng, A Vũ lập tức bị cảnh tượng trong này làm rung động cả tâm hồn.

A Vũ sốt sắng bước chân trên nền đất lát gạch vàng, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Bên trong những thùng kia đều là vàng phải không?”

“Đúng”.

A Vũ vui vẻ đến ngây ngất, nhìn thấy nhiều thỏi vàng như vậy, hai con mắt của gã sáng rực cả lên.

Gã không kiềm được bước đến phía trước một thùng đựng vàng, nhấc chân đạp mạnh.

"Rầm!"

Nắp thùng liền bật mở ra, những thỏi vàng bên trong đầy ắp rơi cả ra ngoài.

A Vũ cúi người xuống nhặt một thỏi vàng lên, biểu cảm trên mặt kích động đến mức vặn vẹo.

Bạch Diệc Phi đứng ở phía sau gã: "Anh xem đi, tôi không lừa anh chứ”.

A Vũ nghe vậy thì cả người run lên.

Mới vừa rồi nhìn thấy đống vàng này kích động quá, đến mức khiến gã quên cả Bạch Diệc Phi, lúc này, A Vũ đã hoàn hồn lại, lưng quay về phía Bạch Diệc Phi che đi gương mặt đang cười dữ tợn, tiếp đó nói: “Rất tốt”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thở phào một hơi.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, A Vũ đột nhiên xoay người, nhấc chân bèn đạp mạnh vào người Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi hầu như không thể tránh được.

"Rầm!"

Bạch Diệc Phi bị đạp văng ra đến mười mét.

Cũng may là Bạch Diệc Phi vốn bị ăn đạp quen rồi, nếu không thì một cú này chỉ sợ đã đạp chết anh luôn rồi.

Bạch Diệc Phi chật vật chống người dậy, ngập trong ánh mắt là sự hoảng sợ, kinh hãi nói: “Anh nuốt lời!”

“Ha ha...”, A Vũ cười lớn, trên mặt toàn là vẻ đắc ý: “Đúng thì làm sao? Chỉ có thể trách mày quá ngu ngốc thôi!”

Nụ cười trên mặt A Vũ chợt tắt, khinh bỉ nói: “Một người ngu như mày, tao thật không hiểu nổi, vì sao sư thúc lại chọn mày?”

"Đừng nói tới việc dùng đầu óc, chỉ cần dùng ngón chân để nghĩ, thì mày cũng phải biết là tao sẽ không thể tha cho mày được!”

"Lại còn đồng minh cái gì? Nực cười!”

"Sao mà mày lại ngu thế?”

"Ha ha...".

A Vũ vừa nói vừa đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt anh: “Đần độn như mày, có tư cách gì để sống trên đời này?”

Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng: “Là do tôi đã đánh giá thấp tham vọng của anh rồi”.

A Vũ bật cười: “Chẳng lẽ mày cho rằng tao thực sự sẽ giống như mày, sống có tình có nghĩa hay sao?”

Chỉ cần gã giết chết Bạch Diệc Phi, rồi sau đó giết nốt đám người bên chỗ hang vàng còn lại, như vậy thì tất cả số vàng này đều sẽ là của gã. Gã cũng sẽ là người giàu có nhất trên thế giới này, việc như vậy, tại sao gã lại phải chia sẻ với người khác?

Những gì Bạch Diệc Phi nói không sai, nhưng mà gã làm sao có thể tin tưởng Bạch Diệc Phi không phải là đang mưu toan chiếm đoạt vàng của gã?

A Vũ lạnh lùng cười chế giễu: “Trước đây Đạo Trưởng đã từng phân tích, điểm yếu của mày chính là giải quyết vấn đề bằng cảm tính, đó chính là điều ngu ngốc nhất. Tao với mày không giống nhau, muốn làm việc lớn thì tuyệt đối không được có nhược điểm như vậy”.

"Đạo Trưởng từng nói, phải quên hết tất cả mọi người trừ mình ra, chỉ có như vậy thì mới có thể làm được việc lớn”.

“Không cần đi quan tâm đến người khác, chỉ cần quan tâm chính bản thân mình là được rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe xong gật đầu: “Tôi biết rồi, anh là muốn nói, bây giờ tôi muốn anh đưa một người ra ngoài, là điều không thể đúng không?”

“Đương nhiên!”, A Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Bạch Diệc Phi: “Được đưa ra khỏi chỗ này, chỉ có vàng”.

"Còn đám ngu xuẩn như mày, thì ngoan ngoãn chết trong này đi, trước khi chết còn được bầu bạn với đống vàng này, cũng coi như là mày có phúc lắm rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười.

Biểu cảm đắc ý của A Vũ khựng lại sau khi nhìn thấy nụ cười này của Bạch Diệc Phi: “Mày cười cái gì? Biết mình sẽ chết chắc nên bị ngu rồi à?”

Nụ cười của Bạch Diệc Phi chợt tắt, vô cùng dửng dưng nói: “Tôi cười, anh không giết được tôi”.

Lời nói vừa dứt, A Vũ liền bật cười: “Nói cái quái gì đấy? Tao không giết được mày?”

“Hôm nay ông sẽ cho mày biết, rốt cuộc là tao có thể giết được mày hay không!”, nói dứt, A Vũ tung một cú đấm về phía Bạch Diệc Phi.

"Ầm!"

Nắm đấm của A Vũ vẫn đang ở lưng chừng thì đột nhiên bức tường bên cạnh mở ra, có một bóng đen vọt ra từ bên trong.

Tốc độ của cái bóng rất nhanh, A Vũ còn chưa kịp nhìn rõ thì đã cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên, hai mắt gã lập tức trợn trừng.

Sau đó, có một cú đấm nện thẳng vào bụng dưới của gã, cả người gã giống như một quả đạn pháo bị bắn văng ra xa.

Nhưng, vã vốn cho rằng cơ thể mình sẽ bị đấm văng ra xa thì chỉ một tích tắc sau, bóng đen kia đã túm chặt lấy chân gã kéo trở lại.

"Uỳnh!"

Người gã bị người ta quẳng mạnh xuống nền đất.

"Phụt!"

A Vũ phun ra một ngụm máu, gã còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị một bàn chân dẫm lên cổ họng.

Cho đến tận lúc này, gã mới nhìn rõ cái bóng đen này mẹ kiếp ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, sắc mặt trắng bệch, trông giống như con ma.

Gã kinh hãi, khiếp sợ.

A Vũ rất hiểu thực lực của mình ra sao, nhưng mà thực lực này, với đối phương mà nói chỉ đơn giản như giết một con kiến, sự chênh lệch như vậy khỏi cần nghĩ cũng biết.

Xét ra, đối phương có lẽ còn giỏi hơn cả Đạo Trưởng nữa, có lẽ là cùng cấp với sư phụ của bọn họ.

Lúc này Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng bò dậy được, lau vệt máu trên khoé miệng, đi đến trước mặt A Vũ.

Bạch Diệc Phi bật cười chế nhạo, còn nhổ một miếng nước bọt: “Hừ!”

"Nói người khác ngu, con mẹ mày thông minh đến đâu?”

"Nói tao ngu?"

"Tao thấy, mày mới đúng là đồ ngu xuẩn”.

A Vũ bắt đầu cảm thấy sợ hãi: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

Gã sợ cái người không ra người ma không ra ma đang đứng trước mặt, gã có thể cảm nhận được đối phương nếu muốn giết gã thì quá là dễ dàng.

Tại sao trên đời này lại có loại người đáng sợ như vậy?

Nếu như A Vũ gặp được người đàn ông đeo mặt nạ ở thành phố Thiên Bắc kia, có lẽ sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Đạo Trưởng không phải là vô địch, chỉ là chưa gặp được người mạnh hơn ông ta mà thôi.

A Vũ hầu như không thể phản kháng lại được, cho nên gã biết, gã sắp chết, thực sự sắp phải chết rồi, gã rất hoảng sợ.

Chẳng có ai là không sợ chết cả.

“Đừng giết tôi!”, A Vũ nhìn Bạch Diệc Phi, bởi vì gã cảm thấy người nọ sẽ nghe lời Bạch Diệc Phi, cho nên chỉ cần cầu cứu Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi mà mềm lòng thì sẽ không giết mình nữa.

Nhưng mà, gã đã nhầm rồi.

Bạch Diệc Phi ngồi xổm xuống, đưa cho gã một viên thuốc: “Uống nó đi, tao sẽ không giết mày”.

A Vũ nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay Bạch Diệc Phi, gã do dự.

Bạch Diệc Phi bật cười nói: “Mày còn quyền lựa chọn hay sao?”

A Vũ thấy vậy thì hết cách, cho dù đây là thuốc độc thì gã cũng phải uống.

Cho nên A Vũ há miệng, Bạch Diệc Phi bèn ném viên thuốc vào miệng gã, viên thuốc này giống với viên mà Kỳ Kỳ uống, uống vào xong sẽ mất hết sức lực.

Bạch Diệc Phi không định giết gã ngay, bởi vì anh không biết nhóm người Trương Hoa Bân bây giờ thế nào rồi, nếu như Trương Hoa Bân rơi vào tay bọn chúng thì người này vẫn còn có chút giá trị lợi dụng.

Nhưng mà đến lúc đó thì phải giở chút thủ đoạn, ngộ nhỡ gã nói chuyện hôm nay ra thì hậu quả sau này sẽ rất khó lường.

Có lẽ khi về có thể hỏi Lưu Hiểu Anh xem cô ta có thể chế tạo ra được loại thuốc làm mất trí nhớ giống như trước kia của Lý Tuyết không.

Sau khi Bạch Diệc Phi đưa thuốc cho A Vũ uống liền đứng dậy nói với người đàn ông: “Cảm ơn tiền bối”.

Người đàn ông cười hềnh hệch.

Những gì Bạch Diệc Phi nói trước khi bước vào đây, thực ra là muốn nói cho người đàn ông này nghe, anh muốn để cho ông ta biết được vấn đề trong đó.

Bạch Diệc Phi không chắc chắn lắm ông ta có phải là đối thủ của A Vũ hay không, nhưng chắc chắn ông ta là một cao thủ, nếu như người đàn ông muốn anh cứu ông ta ra ngoài, vậy chắc chắn ông ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Mà sau khi bước vào, khi Bạch Diệc Phi thấy A Vũ lộ ra bộ mặt thật, những lời mà anh nói cũng là để dẫn dắt A Vũ, dẫn dắt A Vũ nói ra cho người đàn ông nghe.

Anh muốn để người đàn ông biết được, chỉ có anh mới đồng ý cứu ông ta ra ngoài, mà người giống như A Vũ này, dã tâm quá lớn lại chỉ biết mưu đồ lợi ích của riêng mình thì sẽ không bao giờ cứu ông ta ra.

Cho nên, người đàn ông sẽ ra tay vào đúng thời khắc quan trọng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.