Kỳ Kỳ nhìn thấy đoạn đường hướng xuống dưới thì đột nhiên nói với Bạch Diệc Phi: “Xuống dưới!”
Lúc nhìn thấy con đường này, cô ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng, đó là đuổi ba người bọn họ xuống động, sau đó phá hủy cửa động cho bọn họ tự sinh tự diệt ở đó, như vậy coi như cô ta không tự tay giết Bạch Diệc Phi.
Trong lòng Kỳ Kỳ sẽ dễ chịu hơn chút.
Bạch Diệc Phi thấy vậy đành trèo xuống.
Đúng lúc này, Trần Hạo đột nhiên nói: “Không được động đậy, bỏ súng xuống!”
Đây là khẩu súng thứ 3, lúc không ai để ý Trần Hạo đã nhặt nó.
Bởi vì lúc này đang trèo xuống động nên súng của Kỳ Kỳ chĩa vào Bạch Diệc Phi mà Trần Hạo lại ở sau lưng cô ta.
Vì thế Trần Hạo nhân cơ hội dí súng vào ót Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ không động đậy, tình huống này chỉ đành bỏ súng xuống.
Bạch Diệc Phi thấy vậy cuối cùng cũng thở phào.
Anh quay người, ngồi luôn xuống đất: “Cô muốn nhốt chúng tôi vào trong, tự sinh tự diệt?”
Kỳ Kỳ im lặng không nói nhưng cũng coi như thừa nhận.
Bạch Diệc Phi tò mò hỏi: “Cách này được đấy nhưng tôi có một nghi vấn, nếu cô nhốt chúng tôi vào trong thì phải hủy lối ra, vậy rốt cuộc cô định dùng cách gì để hủy nó?”
Nếu Kỳ Kỳ lấy súng bắn chết bọn họ thì Bạch Diệc Phi còn hiểu được, nhưng Kỳ Kỳ chỉ muốn nhốt bọn họ cho đến chết, như vậy thì thật khó hiểu. Hơn nữa, hủy lối ra bằng cách nào? Ở đây làm gì có công cụ!
Kỳ Kỳ thấy vậy thì cười lạnh, cho dù bị súng dí vào đầu thì cô ta cũng không hoảng loạng. Cô ta lấy một vật ra, sau đó ấn “cạch” một cái.
Tất cả mọi người nhất thời đều ngây ra.
“Lựu đạn!”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Cô kiếm ở đâu ra?”
Bọn họ nhất định không thể có lựu đạn được nhưng Kỳ Kỳ chắc chắn cũng không thể có, vì vậy cô ta rốt cuộc kiếm ở đâu ra?
A Vũ cười chua sót: “Của lão Chu”.
Bạch Diệc Phi: “…”
Lúc này quyền chủ động lại rơi vào tay Kỳ Kỳ.
Cô ta đã ấn khởi động, chỉ cần buông tay thì lựu đạn sẽ phát nổ.
Đến lúc đó đám người bọn họ sẽ không ai chạy thoát được.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ cười cười: “Cô cần gì phải thế, cô cũng sẽ chết cùng chúng tôi”.
Kỳ Kỳ vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Nếu bí mật này bị người ngoài phát hiện ra thì nhất định sẽ khiến thế giới rơi vào hỗn loạn. Vì vậy bí mật này vĩnh viễn không được lộ ra ngoài”.
“Chỉ là chết mà thôi, tôi không quan tâm”.
“Bạch Diệc Phi: “…”
A Vũ nhìn Kỳ Kỳ, mặt trắng bệch. Gã lắp bắp mà khuyên nhủ: “Sư muội, đừng bộp chộp, chúng ta sẽ có cách tốt hơn, đừng nghĩ quẩn như thế”.
Trần Hạo lại không tin mà nói: “Anh, anh đừng tin cô ta. Cô ta còn trẻ như vậy, em không tin cô ta dám chết cùng chúng ta”.
Vừa dứt lời, Kỳ Kỳ đã buông tay.
“Cạch!”
Lựu đạn rơi ra đất.
Nhất thời tất cả mọi người đều trợn mắt, nín thở.
Kỳ Kỳ thật sự buông tay rồi!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều ngu người, đơ ra nhìn lựu đạn.
Ngay sau đó, Bạch Diệc Phi hoàn hồn đầu tiên: “Đệt!”
Anh bò lên nhặt lấy quả lựu đạn rồi ném mạnh ra chỗ xa.
“Bùm!”
Lựu đạn phát nổ.
Một trận chấn động dữ dội, những viên đá bắt đầu rơi xuống, lửa cùng khói do vụ nổ gây ra xông thẳng về phía bọn họ.
Bạch Diệc Phi tóm lấy Kỳ Kỳ, kéo cô ta vào con đường phía dưới, Trần Hạo và A Vũ cũng mau chóng theo sau.
Luồng nhiệt nóng cháy cùng những viên đá trộn lẫn vào nhau, lại thêm chấn động dữ dội khiến bọn họ không thể tiến lên trước được.
Vì thế Bạch Diệc Phi kéo Kỳ Kỳ xuống dưới, còn dùng hai tay che đầu cô ta, giúp cô ta không bị thương.
Kỳ Kỳ rất có thể là em gái Từ Lãng, hơn nữa ước muốn lớn nhất của Từ Lãng là tìm được em gái mình.
Bạch Diệc Phi cũng đã hứa với Từ Lãng là sẽ giúp anh ta tìm em gái.
Thật ra Bạch Diệc Phi có thể mặc kệ Kỳ Kỳ, chuyện này là cô ta tự gây ra, cho dù cô ta chết thì Từ Lãng cũng không nói gì được.
Hơn nữa nếu Bạch Diệc Phi không nói đến nốt ruồi ở lòng bàn chân của cô ta thì Từ Lãng cũng sẽ không biết, chuyện anh đang làm hiện tại là hoàn toàn không cần thiết.
Nhưng Bạch Diệc Phi biết Từ Lãng đi theo anh, không làm sát thủ nữa không phải vì tiền mà là vì chính anh.
Từ Lãng thật sự coi anh là bạn, Bạch Diệc Phi cũng vậy.
Vì thế anh không thể giết Kỳ Kỳ được, bởi vì cô ta là em gái Từ Lãng.
Không lâu sau, cả sơn động đều bị đá lấp kín.
Lúc này bọn họ thật sự bị nhốt rồi.
Cũng may mà Bạch Diệc Phi phản ứng mau lẹ, vứt quả lựu đạn đi nếu không bọn họ đã chết luôn rồi.
Bạch Diệc Phi lắc lắc đầu bò lên, sau đó phát hiện ra Kỳ Kỳ ở phía dưới.
Tư thế hiện tại của hai người có hơi lúng túng. Hai chân Bạch Diệc Phi tách ra, đè lên người cô ta, hơn nữa Kỳ Kỳ còn là con gái.
May mà lúc này mọi người không chú ý.
Mà Kỳ Kỳ thì kinh ngạc.
Cô ta không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi lại bảo vệ cô ta như vậy, hơn nữa còn lấy tính mạng của mình ra để che chở cho cô ta.
Tại sao?
Bạch Diệc Phi không giải thích cho Kỳ Kỳ mà chỉ quay đầu hỏi Trần Hạo: “Chuột nhắt, cậu không sao chứ?”
Trần Hạo bò ra từ đống đất, lắc đầu nói: “Em không sao, chỉ là đường đi bị lấp kín rồi”.
A Vũ cũng bò ra, không sao.
Bạch Diệc Phi khẽ thở phào.
Lúc này, Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi: “Tại sao lại cứu tôi?”
Bạch Diệc Phi lập tức nghiêng người, tránh khỏi cơ thể của Kỳ Kỳ, không quan tâm đến lời cô ta mà chỉ nói: “Đi, cứ vào trước đã”.
Lối ra bị lấp kín, bọn họ không có công cụ, dùng tay đào cũng không thiết thực, vì thế không còn cách nào khác, không thể cứ ngồi đợi ở đây, chỉ còn cách đi xuống dưới, ít nhất bên dưới rộng rãi hơn.
A Vũ không tình nguyện quay lại, dù sao trong động vẫn còn một người đàn ông rất mạnh, nhưng hết cách, chỉ đành đi vào.
…
Người đàn ông nhìn đám Bạch Diệc Phi lại đến thì bất ngờ.
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nói: “Lối đi bị sập rồi, không ra được”.
Người đàn ông nghe vậy thì khựng lại, sau đó bật cười: “Có người nói chuyện với tôi rồi”.
Lúc ông ta nói chuyện thì ngắc ngứ, rõ ràng là khả năng ngôn ngữ có vấn đề, thêm vài năm nữa, chức năng ngôn ngữ của ông ta sẽ bị thoái hóa.
Người đàn ông vui vẻ vì có người ở cùng, Bạch Diệc Phi lại không như vậy.
Anh không muốn ở đây, nhưng hiện tại không có cách nào khác.
Đủ loại cảm xúc: u uất, chán nản, thất vọng, lạc lõng đan xen vào nhau khiến Bạch Diệc Phi khó chịu đến cùng cực.
Đám người tự tìm chỗ mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bạch Diệc Phi tự tìm một chỗ trống sạch sẽ mà ngồi xuống. Anh đang nghĩ phải làm gì mới có thể ra được.
Đúng lúc này, Kỳ Kỳ tiến vào, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi vừa nghi hoặc lại vừa lúng túng, sau đó cô ta nói: “Bạch Diệc Phi! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không ở bên anh, tôi không muốn làm kẻ thứ ba!”
Bạch Diệc Phi ngẩn ngơ một lúc mới hiểu ra, sau đó cười lạnh: “Tôi có thể vì một que củi như cô mà từ bỏ vợ mình à?”